“Em với Ninh Trĩ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mai Lan thả lỏng người dựa lưng vào ghế, tay phải gác trên tay vịn kẹp một điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nghi Chi thản nhiên nói.
Trong quán bar chỉ có vài bàn, mọi người đều không mấy vui vẻ, chỉ ngồi yên trên ghế, uống chút rượu nói chuyện phiếm.
Các nàng quay xong nên cùng nhau đi ăn một bữa cơm, nghĩ về khách sạn cũng nhàm chán, Mai Lan liền cố chấp mời Thẩm Nghi Chi cùng tới uống rượu.
Kết quả không uống được bao nhiêu, ngược lại nói nhiều hơn.
Một ca sĩ ngồi hát trên sân khấu, đã hát liên tiếp ba bản ballad đau buồn bi thương, Mai Lan quay đầu nhìn lên sân khấu, yên lặng đoán nguyên nhân quán bar này kinh doanh không tốt, có lẽ là bởi vì ca sĩ hát quá đau lòng.
Nghe Thẩm Nghi Chi hỏi ngược lại, cô ta chậc một tiếng: “Còn giả vờ.”
Thẩm Nghi Chi cúi đầu nhìn ly rượu trong tay mình, rượu trong ly vẫn đầy.
Mai Lan lần lượt tính toán: “Nhân vật Nguyễn Nhân Mộng này, tôi hẹn em bao nhiêu lần thì em từ chối tôi bao nhiêu lần, còn nhớ không? Ngược lại còn giới thiệu Ninh Trĩ cho tôi, sau đó thì sao? Chờ tôi chọn Ninh Trĩ, cũng không cần tôi mở miệng nữa, chính mình liền tới tìm tôi đề nghị muốn nhận vai.”
“Bởi vì lúc trước chị nói muốn tìm một diễn viên mười bảy tuổi để diễn vai Trì Sinh.” Thẩm Nghi Chi uống một ngụm rượu, trên mép ly trong suốt còn dính một chút son môi, hai mắt nàng rũ xuống, thờ ơ dùng ngón tay lau đi.
Mai Lan dừng một chút, nói: “Cũng chỉ là nói đùa mà thôi, không phải em cũng chưa tới ba mươi mốt tuổi hay sao?”
Lúc ấy cô ta nói phải tận hết khả năng để dính xác nhân vật, Nguyễn Nhân Mộng ba mươi mốt tuổi, mà lần đầu tiên khi cô ta mời Thẩm Nghi Chi là vào hai năm trước, lúc ấy Thẩm Nghi Chi chỉ mới hai mươi sáu tuổi.
Các diễn viên lớn tuổi trong giới điện ảnh và truyền hình khi đi diễn đều nhận những vai diễn nhỏ hơn nhiều so với tuổi thật của mình, nhưng lại rất ít người diễn những vai diễn lớn tuổi hơn mình.
Trong giới thường cảm thấy vế sau khó hơn, những dấu vết trải qua năm tháng được lắng đọng lại và loại kinh nghiệm được mài giũa giống như rượu ngon năm xưa, rất khó dựa vào diễn xuất để diễn giải được đúng chỗ.
Mai Lan cố chấp tìm Thẩm Nghi Chi như vậy là bởi vì nàng là người thích hợp nhất.
Bộ phim này Mai Lan đã chuẩn bị rất lâu, nhất định phải tạo ra hiệu ứng tốt nhất, nếu không cũng sẽ không ở phương diện nhân vật mà lựa chọn lâu như vậy.
“Còn nữa lúc ở trường quay, cả đoàn làm phim đều nhìn ra hai người các em có chỗ không thích hợp, khiến cho không khí cứ cứng đờ như vậy.” Mai Lan lại nói.
Thẩm Nghi Chi không nói gì.
Thấy nàng không có ý định nói gì, Mai Lan chậm rãi nói: “Nhưng em ấy sẽ lén lút nhìn em.”
Thẩm Nghi Chi ngẩng đầu lên.
“Rất bí mật, chỉ liếc mắt một cái liền nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, giống như là rất bất an.” Mai Lan hình dung rất rõ ràng và cũng đã thấy được không chỉ một lần.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi Chi nghe được bộ dáng Ninh Trĩ trong mắt những người khác, nàng sửng sốt trong chốc lát, tưởng tượng bộ dáng kia của Ninh Trĩ, nhất thời quên mở miệng.
Nhưng Mai Lan từ chối để nàng có thời gian nhàn rỗi, cười cười, sau đó lại hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt xuất thần của Thẩm Nghi Chi thu lại, rơi xuống người cô ta.
Mai Lan cười càng sâu: “Người lớn tuổi như em khi thấy người bạn nhỏ vì mình mà động tâm, cảm giác như thế nào?”
Thẩm Nghi Chi ý thức được ý tứ trong lời nói của cô ta, nhất thời dở khóc dở cười, thay Ninh Trĩ giải thích: “Em ấy là bị nhân vật ảnh hưởng.”
“A...” Mai Lan giật mình gật gật đầu, một điếu thuốc hút xong, cô ta lại châm một điếu mới: “Tôi cũng phát hiện tâm trạng của em ấy không thích hợp, hôm nay là đặc biệt rõ ràng. Đầu tiên là thế nào cũng không tìm được trạng thái, sau đó diễn xong lại trầm mặc ngồi ở trong một góc, sau đó lại ngẩn ngơ nhìn em.”
Diễn viên không thể thoát vai là chuyện bình thường, vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu là nhỏ thì chờ quay xong rời khỏi trường quay, qua vài ngày sẽ dần tỉnh táo lại, lớn thì phải tiếp nhận tư vấn tâm lý, phải mất một khoảng thời gian dài mới thoát ra được.
Thẩm Nghi Chi rất lo lắng cho Ninh Trĩ, nếu sớm biết cô sẽ chịu ảnh hưởng sâu sắc như vậy, nàng sẽ không đề cử cô cho Mai Lan, càng sẽ không sợ các diễn viên khác khi quay cùng không tốt thì sẽ tự mình cân cả diễn xuất và cảm xúc nhân vật.
“Em có từng nghĩ tới, có thể em ấy là vừa bị nhân vật ảnh hưởng, cũng là vừa bị em ảnh hưởng hay không?” Mai Lan bỗng nhiên nói.
“Không phải bị em, em ấy là bị...” Thẩm Nghi Chi muốn nói Ninh Trĩ là bị chính mình trước kia ảnh hưởng, nhưng lời chỉ nói một nửa liền dừng lại.
Nàng cảm thấy Ninh Trĩ sẽ không nguyện ý để người khác biết chuyện thời tuổi trẻ điên cuồng kia của cô.
Cách đó không xa có một bàn khách liên tiếp nhìn về phía này, nhìn một hồi lâu, trong đó có một nữ sinh do dự lại hưng phấn đi tới, vừa đến gần, liền che miệng kêu một tiếng.
Thẩm Nghi Chi ký tên cho cô bé, nhưng từ chối chụp ảnh chung.
Quán bar không thể ở lại được nữa, hai người rời đi trước khi người hâm mộ tụ tập lại nhiều hơn.
Nhưng cũng đã quen, chuyện tụ tập như vậy, Thẩm Nghi Chi không biết đã trải qua bao nhiêu lần.
Mai Lan tạm thời có việc, vừa ra cửa quán bar liền tách ra với Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi lên xe.
Nhớ lại hôm nay vẫn chưa nói chuyện với 'Chó Con', nàng lấy điện thoại di động ra.
Hơn phân nửa là đã lâu không nghe thấy bạn nhỏ nói về vị đồng nghiệp kia, nói không chừng là có thể đang nổi giận đùng đùng mà tự mình mắng một trận rồi đi.
Khi ở trường quay, nàng mượn chuyện trước kia của các nàng để dẫn dắt Ninh Ninh. Ninh Ninh lúc ấy không phát hiện ra, chờ phục hồi tinh thần lại khẳng định là rất tức giận đi.
“Em cảm thấy đây là một sai lầm.” Những lời này đột nhiên vang vọng trong đầu Thẩm Nghi Chi, theo đó xuất hiện còn có vẻ mặt áy náy ngoan ngoãn của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ nghĩ rằng cô thích nàng là sai.
Thẩm Nghi Chi có chút phiền não, nàng mở ứng dụng “Quýt Sắc” ra.
Sững sờ khi nhìn thấy tin nhắn mà 'Chó Con' gửi cho nàng trong hôm nay.
[0929 có phải là một ngày đặc biệt gì hay không?]
0929 có phải là một ngày đặc biệt gì hay không? Ninh Trĩ gửi xong tin tức này liền nằm trên giường, tự lấy kịch bản che lên mặt mình.
Thật ra cô muốn nói cũng không biết nên nói như thế nào, trong lòng lại buồn bực đến phát nghẹn, ngồi nhìn giao diện nói chuyện mà sửng sốt hết nửa ngày mới nhớ tới 0929 thường nghe cô nói xấu Thẩm Nghi Chi mấy ngày nay nhưng lại chưa từng nhắc tới chuyện của mình.
Giống như là dời đi sự chú ý, Ninh Trĩ tò mò hỏi ra vấn đề này.
Nhưng 0929 đã không trả lời cô.
Có lẽ cô ấy đang bận.
Buổi tối như vậy mà bỏ không thật sự quá lãng phí, bất quá nghe nói tiến độ quay tiếp sẽ được tăng nhanh. Ninh Trĩ không có mục tiêu mà ngồi thất thần.
Bây giờ Thẩm Nghi Chi đang làm gì đây? Dù sao chắc chắn sẽ không nhàm chán như cô.
Từ trường quay trở về, một mình ở trong phòng một lát, Ninh Trĩ lại đột nhiên nhận ra.
Có nhập vai thì nhập đi, có thể diễn vai nhân vật này tốt hơn, cô cũng không chịu thiệt gì.
Về phần Thẩm Nghi Chi, cũng chỉ là quay phim mà thôi, bộ phim có xảy ra chuyện gì là do kịch bản quyết định, không phải cô quyết định.
Dù sao chờ đến khi quay xong liền sẽ kết thúc.
Cô vẫn không chịu tiếp nhận ý tưởng mà Thẩm Nghi Chi đã nói trong lúc quay, nhưng sự kháng cự của cô lại càng lúc càng yếu đuối.
Điện thoại di động rung lên.
Ninh Trĩ xốc kịch bản trên mặt lên, cầm lấy, thấy 0929 trả lời.
[Là ngày gặp lại sau khi xa cách.]
Lâu ngày gặp lại? Ninh Trĩ cân nhắc một chút câu nói này, tính nhiều chuyện nổi lên, cười tủm tỉm hỏi: [Là người cậu thích sao?]
Hẳn là người mình thích đi, bằng không làm sao có thể coi trọng cuộc sống này như vậy.
Đợi một lúc lâu không thấy 0929 trả lời lại, Ninh Trĩ nhớ lại ngày 29 tháng 9 năm ngoái mình đang làm gì.
Nhớ không ra, cô không nhớ ngày này, ngoại trừ ngày sinh nhật ra thì những ngày lễ khác cô cũng không có thói quen ghi nhớ lại.
Hẳn là đang dọn dẹp mấy cái thông báo. Cô nghĩ vậy.
0929 vẫn chưa trả lời, ngại sao? Ninh Trĩ suy đoán.
Hình ảnh của 0929 trong lòng cô đột nhiên trở nên sống động, trở thành một người phụ nữ lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng lại rất nhút nhát.
Ninh Trĩ giải vây cho nàng: [Không muốn nói thì thôi.]
Trong lòng nghĩ lại, không muốn nói, vậy thì chính là đúng rồi.
Nhưng lần này 0929 lại trả lời: “Rất quý trọng.”
'Quý trọng' Ninh Trĩ nhìn từ này, loại người nào sẽ làm người ta quý trọng đây? Cô vừa tò mò, vừa có chút hâm mộ, 0929 nhất định rất trân trọng người kia.
Cô không còn nhiều chuyện nữa, hảo hảo nói chúc ngủ ngon với đối phương.
Trước khi đi ngủ lại nhịn không được mà đem tâm tư phiêu xa.
Vị trí của cô trong lòng Thẩm Nghi Chi là gì đây?
Hiện tại đại khái cái gì cũng không phải, trước kia có từng chiếm được một chút quý trọng nào của đối phương hay không?
***
Việc quay phim tiếp tục.
Mối quan hệ giữa Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng không rõ ràng.
Ban ngày cô sẽ đi tìm Nguyễn Nhân Mộng, mỗi lần lên lầu, cô đều rất cẩn thận, sợ bị người khác nhìn thấy. Bà nội hỏi cô đi đâu, cô cũng chỉ nói là đi tìm bạn học.
Cô không khống chế được lòng mình, nhưng lại không muốn bị người ta phát hiện ra mình và Nguyễn Nhân Mộng có liên quan.
Trong lòng cô khinh thường nghề nghiệp của Nguyễn Nhân Mộng.
Chân dung được vẽ trong nhiều ngày mà vẫn chưa hoàn thành.
Không phải Trì Sinh lười biếng, mà là cô vẽ thế nào cũng cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Nguyễn Nhân Mộng bình thường ở nhà thì cuộc sống rất đơn giản, làm việc nhà, xem hài kịch trên TV, cũng thường xuyên đọc sách.
Nàng rất thích làm việc nhà, nhà nàng sạch đến mức một chút bụi bặm cũng không, ngay cả cửa sổ cũng không thể tìm ra một chút bụi.
Khi Trì Sinh mãi mê thán phục, trên đùi Nguyễn Nhân Mộng lại có đặt một quyển sách thật dày, nói: “Tôi thích đồ sạch sẽ, nhà sạch, người sạch, đều thích.”
Trì Sinh theo bản năng cảm thấy người sạch sẽ mà nói là nàng nói đến chính là mình, nhưng lại sợ hiểu sai sai ý, ấp úng nửa ngày cũng không dám hỏi nữa, vành tai lại đỏ như trước.
Đợi cô thật vất vả mới ấp úng xong rồi, ngẩng đầu muốn hỏi nàng một chút về người sạch sẽ kia thì liền thấy Nguyễn Nhân Mộng đang cười tủm tỉm nhìn mình, trong ý cười kia tràn đầy vẻ trêu chọc.
Trì Sinh lúc này mới hiểu nàng là đang trêu chọc cô, buông bàn chải xuống, đè nàng xuống sô pha, sau đó tim đập kịch liệt mà hôn nàng.
Cô vẫn không rành lắm, nhưng Nguyễn Nhân Mộng sẽ dạy cô, dạy cô dùng ngón tay chiếm hữu nàng, dạy cô dùng môi lưỡi lấy lòng nàng. Trì Sinh luôn làm sai nhưng lại không chịu thừa nhận, khi bị cười nhạo thì sẽ đỏ mặt nói:[Em sẽ tiến bộ.]
Trì Sinh bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có khi cũng sẽ nghĩ rằng là do mình thích ở cùng một chỗ với nàng, hay là chỉ thích cùng nàng làm chuyện đó mà thôi?
Các nàng nằm trên sô pha hẹp hôn một hồi, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa to.
Mưa trong mùa hè luôn đến mà không có báo trước.
Nguyễn Nhân Mộng nghe thấy tiếng mưa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy Trì Sinh ra, đứng dậy thu thập quần áo.
Trì Sinh bị bỏ lại trên sô pha, l cô nhìn bóng lưng của Nguyễn Nhân Mộng, rất kỳ quái, cô cảm thấy Nguyễn Nhân Mộng giống như một gốc hoa thủy tiên xinh đẹp, hơn nữa vừa thanh cao lại sạch sẽ.
Nguyễn Nhân Mộng xinh đẹp là chuyện ai cũng biết, những người hàng xóm kia dù có trào phúng nàng thế nào, nhưng cũng đều phải thừa nhận rằng nàng rất đẹp.
Nhưng thanh cao...
Trái tim Trì Sinh giống như bị một đôi bàn tay mềm mại gảy một cái.
Cô nhìn thấy trên ban công, Nguyễn Nhân Mộng đem từng bộ quần áo cất xuống, trong đó có một bộ đồ ngủ của chính mình, cùng với quần áo của nàng để xen lẫn cùng một chỗ, sau đó được treo trong phòng.
Lúc Nguyễn Nhân Mộng xoay người trở về, Trì Sinh vội vàng dời ánh mắt đi, sau đó mới phát giác ra điều này cũng không có gì phải kiêng kỵ, chỉ là thu nhập một bộ quần áo mà thôi.
Nhưng hình ảnh quần áo của cô và Nguyễn Nhân Mộng được xếp lại với nhau lại làm cho cô rất vui vẻ, vui đến mức ăn một viên kẹo không ngọt nhưng lại cực kỳ ngọt ngào.
Cô đứng dậy đến giá vẽ, cầm bút, suy tư, cô dường như cảm thấy có một chút thú vị.
Nguyễn Nhân Mộng không để ý tới cô, rót một cốc nước, nâng lên uống một ngụm, cúi đầu “A” một tiếng.
Trì Sinh vội vàng đi qua, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đáy cốc bị vỡ rồi.” Nguyễn Nhân Mộng nói.
Trì Sinh nhận lấy cốc men màu trắng này, sờ đáy cốc, trên đầu ngón tay quả nhiên bị dính nước.
Cô đang định lau nước lên quần áo, nhưng Nguyễn Nhân Mộng lại nắm lấy cổ tay cô.
Trì Sinh ý thức được nàng muốn làm cái gì, trái tim hung hăng nhảy dựng một chút, Nguyễn Nhân Mộng ngậm ngón tay cô vào trong miệng, đầu lưỡi dễ dàng liếm vết nước trên ngón tay cô, cái miệng ấm áp ẩm ướt kia, khiến Trì Sinh nghĩ đến một chuyện khác.
Đầu cô nóng lên, trên mặt giống như bị thiêu đỏ, vội vàng rút tay về.
“Em làm sao vậy?” Nàng đứng đắng hỏi, nhíu mày, hoàn toàn không phát hiện ra ngữ khí của nàng nhìn như nghiêm khắc, nhưng kì thực lại mềm nhũn như đang làm nũng.
Nguyễn Nhân Mộng nhàn nhạt liếc cô một cái: “Chị giúp em lau tay a.”
Cô nói như chuyện đương nhiên, Trì Sinh cũng không biết nên nói cái gì, đành phải giả vờ tự nhiên nâng cốc nói: “Đáy cốc bị vỡ rồi, em vẽ cho chị một đồ án, có thể làm nó thành chậu hoa để trồng chút hoa cỏ.”
Nhà Nguyễn Nhân Mộng có mấy chậu cây xanh, nàng thật sự là cực kỳ yêu thích sạch sẽ, không chỉ đồ đạc dưới mặt đất trong nhà được sửa sang lại sạch sẽ, ngay cả mấy chậu cây xanh kia, liếc mắt một cái cũng lưu loát sạch sẽ.
Trì Sinh thấy trong chén còn có nước, liền uống hết, sau đó đi tới giá vẽ cầm bút đề lên. Ở trong bảng màu hơi chấm một chút, cọ vẽ mấy nét liền tạo ra một cái đồ án trên thân cốc tuyết tinh.
Là một ngọn đèn đường, phát ra ánh sáng màu vàng cam, phía dưới còn vẽ bóng dáng gầy gò dưới đèn đường.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, chính là dưới một ngọn đèn đường như vậy.
***Hết chương 18***