Cảm nhận dược những ánh mắt si tình sau lưng, Mỹ Nguyệt quay dầu lại, lườm
những cô gái kia bằng đôi mắt căm ghét, rồi giơ tay ra định ôm lấy Hạ
Thụ.
Đúng lúc đó Hạ Thụ vừa ngắm chuẩn được củ cà rốt, đang định ấn cái nút màu đỏ thì Mỹ Nguyệt nắm lấy tay anh, không cẩn thận đụng
vào người anh khiến tay Hạ Thụ thoáng run, cái kẹp khẽ chuyển sang vị
trí khác.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài của đám con gái.
Hạ Thụ thấy thắt lưng vương vướng, cúi xuống nhìn hoá ra Mỹ Nguyệt đang ôm mình. Chớp mắt nhìn anh đầy duyên dáng, Hạ Thụ cảm thấy mặt mình nóng
bừng, giần giật.
Sao trên đời này lại có đứa con gái phiền phức như thế nhỉ!
Các ngón tay của Hạ Thụ nắm chặt lại thành một nắm đấm, anh cảm thấy mình
sắp không thể kiềm chế nổi nữa rồi, đã sắp phải làm cái chuyện “đánh phụ nữ” rất mất mặt đàn ông rồi. Nhưng vừa nghĩ tới lời dặn dò của bố mẹ,
anh lại đành thả lỏng tay ra, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy
ra, đưa tay ra đỡ Mỹ Nguyệt. Nhưng cho dù anh cố che giấu thế nào thì sự bực bội và chán ghét vẫn thể hiện rõ qua ánh mắt.
Cũng may là
được anh đỡ dậy, Mỹ Nguyệt dường như hơi xấu hổ nên không dám nhìn vào
mặt anh, cô chỉ tiếc nuối nhìn cái gắp thú đang từ từ rơi xuống. Đúng
vào lúc cái cần gắp rơi xuống, cô lập tức tỏ ra kinh ngạc, sau đó mừng
rỡ.
Cái cần gắp vô tình gắp đúng vằo cái lá của củ cà rốt, và nó kéo được cả củ cà rốt lên. Củ cà rốt lắc lư, lắc lư rồi được đưa ra
khỏi cái máy.
- Wa! - Đằng sau vang lên âm thanh ngưỡng mộ của đám con gái.
- Đáng yêu quá! - Mỹ Nguyệt hơi cúi xuống lấy củ cà rốt trong máy ra, ánh mắt cô nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm. Món đồ chơi này tuy có hình củ cà rốt, nhưng bên trên lớp vải màu vàng lại vẽ một cái mặt cười rất
nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu.
Cô đặt chú chó bông lên cái bệ
gần đó, hai tay ôm củ cà rốt quay người lại, hơi cúi đầu, len lén nhìn
nét mặt của Hạ Thụ, sau đó thu hết dũng khí giơ củ cà rốt trong tay lên, nói:
- Cái này tặng anh... làm...
“Tặng vật tình yêu”.
Mấy tiếng sau đó cô kịp nén lại không nói ra, nhưng cô vẫn nhìn anh bằng
ánh mắt mong đợi, nhịp tim đập nhanh dần, hai gò má ửng hồng.
Các cơ mặt của Hạ Thụ lại giần giật. Một chàng trai cầm củ cà rốt nhồi bông về nhà, bị người ta nhìn thấy thì chắc sẽ cười rớt cả răng mất.
- Anh không thích mấy thứ dồ chơi dành cho con gái này.
- Hạ Thụ, hôm nay anh đã hứa với hai bác đi chơi với em thì cả ngày hôm
nay phải nghe theo em! - Mỹ Nguyệt tỏ ra không vui, lại gần anh một
bước, ấn củ cà rốt vào tay anh.
Hạ Thụ đành miễn cưỡng nhận củ
cà rốt. Cái món đồ chơi ấy đặt trong máy đồ chơi một thời gian nên đã
bám một lớp bụi. Bởi thế anh có cảm giác sợ bị bẩn, trong chớp mắt, anh
chỉ còn cầm củ cà rốt bằng hai ngón lay, sau đó anh bị Mỹ Nguyệt kéo tới bên cạnh cái máy ném bóng rổ.
Củ cà rốt đáng thương cứ mang
theo nụ cười kỳ lạ đó, bị Hạ Thụ tha lôi suốt một ngày. Cho tới buổi
tối, quá mệt mỏi với sự bám riết của Mỹ Nguyệt, Hạ Thụ đành phải mang nó về căn hộ riêng của mình ở gần trường.
Hạ Thụ bật đèn, vận động một chút bàn tay đã bị tê cứng rồi ngã vật ra ghế salon, lúc này anh
mới phát hiện ra món đồ chơi bẩn thỉu trong tay mình. Anh cau mày một
cách bực tức, giơ cao tay, nhắm thẳng cái thùng rác ở góc phòng, ném cái món đồ chơi “rác rưởi” vào đó, sau đó nhắm chặt hai mắt.
Ánh
đèn mờ ảo hắt lên gương mặt anh, tạo ra một quầng sáng nhàn nhạt. Trong
không khí dường như có một làn gió, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Nếu lúc này
Hạ Thụ mở mắt ra, có thể anh sẽ phát hiện, dường như trong căn phòng yên tĩnh đang có một thứ gì đó thay đổi...
Thế giới yêu tinh cùng lúc đó...
Hựu Diệp dụi dụi đôi mắt mệt mồi vì xem tivi, tiếp tục nằm trên salon chờ đơi đến mốc meo cả người.
Là một yêu tinh cà rốt đồ chơi đáng yêu, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người,
chăm chỉ lao động, cô hy vọng nhất là có thể giúp người khác hoàn thành
được tâm nguyện.
Nhưng!
Đã nửa năm trôi qua, cô vẫn chẩng nhận được một nhiệm vụ nào.
Nghĩ tới đây, cô không nén được lại sự giận dữ, bèn giơ nắm đấm ra, giống như đang định biểu diễn màn tay không chém đá.
Không phải cấp trên quên mất cô, mà là trong thế giới yêu tinh có một quy tắc rất kỳ lạ. Mỗi yêu tinh tương ứng với một món đồ chơi ở thế giới loài
người, sau đó sẽ phải ngoan ngoãn nằm trong máy gắp đồ chơi, chờ người
ta gắp ra. Người thứ một vạn gắp được chúng thì sẽ được ba điều ước.
Chán xem tivi, sắc mặt cô hơi thay đổi, làm thế nào để nâng cao tỷ lệ được
con người gắp trúng đây? Dù sao thì lần nào cô muốn tới với thế giới
loài người cũng phải chờ người thứ một vạn gắp trúng củ cà rốt nhồi
bông! Bỗng dưng mắt cô sáng lên, trong lòng nảy ra một kế hoạch, vội
vàng tắt tivi, bật đèn lên, ngồi bên bàn học, lấy ra một quyển sổ nhỏ
của mình, tự hào viết vào đó mấy chữ: Làm thế nào để gắp trúng cà rốt
nhồi bông chỉ cần tới ba đồng xu.
Luận văn cứu vớt các công dân của thế giới yêu tinh sắp ra đời!
Đúng vào lúc cô đang rất đắc ý chuẩn bị bắt tay vào viết luận văn thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng của một cô gái:
- Tiểu Hựu, Tiểu Hựu, người trúng thưởng mới xuất hiện rồi, ông nội bảo
tớ nói với cậu, lát nữa phải tới thế giới loài người rồi đấy.
-
Thật không? - Hựu Diệp không dám tin vào tai mình. Cô dứng bật dậy, hai
tay duỗi ra, cây bút đáng thương bị lăn vào một xó xỉnh nhỏ nào đó. Cô
chớp chớp đôi mắt to tràn đầy niềm vui, gương mặt đỏ hồng hào giờ được
nhuộm thêm màu của hạnh phúc, cô nhảy phắt lên giường, ôm lấy đống chăn
gối bằng lụa màu hồng phấn mà nhảy nhót, tiếng hét sung sướng tràn ngập
cả căn phòng. - Thích quá, thích quá, cuối cùng cũng có công việc mới
rồi! Cuối cùng cũng thoát được những ngày buồn bã mốc meo này rồi!
- Tiểu Hựu, mau đi đi! - Cô gái ngoài cửa sổ nhìn Hựu Diệp đang nhảy điên cuồng trong phòng, chép miệng một cái, dường như đã quen với sự điên
cuồng của bạn, gõ vào cửa sổ, nói nhỏ thúc giục bạn.
- Đúng rồi, phải mau chuẩn bị làm việc thôi!
Hựu Diệp phấn khích bỏ chăn gối xuống, sửa sang lại quần áo rồi lẩm nhẩm một câu thần chú, lập tức biến mất trong không khí.
Chỉ còn lại một quyển sổ nằm cô đơn trên bàn, trên đó có bài luận văn chết yểu của Hựu Diệp.