Yêu Tinh Cà Rốt

Chương 3: Chương 3: YÊU TINH CÀ RỐT GIÁ LÂM




Trước mắt tôi là một đám khói màu trắng mơ màng, đây là con đường đi tới thế giới loài người, chỉ cần đi qua đám mây mù này là đã tới thế giới của con người rồi! Tôi hưng phấn cầm hai cái bình bay loạn xạ trong đám mây trắng, đôi cánh trên lưng không ngừng chuyển động, gia tăng tốc độ. Còn nhớ người chủ nhân lần trước lấy được củ cà rốt đồ chơi đã nói đôi cánh của tôi “mỏng như cánh chuồn”. Thế nào là “mỏng như cánh chuồn”? Đôi cánh của tôi đẹp hơn cánh của bọn côn trùng đó nhiều!

Không biết bay trong bao lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một ánh đèn xuất hiện trong đám mây phía trước, khi tôi đến gần, ánh đèn đó càng mạnh hơn, đôi mắt của tôi thoáng nheo lại vì thứ ánh sáng chói mắt. Mặc dù trông có vẻ hơi thê thảm, nhưng trên mặt tôi vẫn không giấu được niềm vui sướng.

Yeah! Cuối cùng cũng tới thế giới loài người rồi.

- Ta tới rồi! - Cuối cùng thì cũng tới lúc đám mây trắng tan hết, tôi bay thật cao, cười rất đắc ý. - Đúng là một thế giới xinh đẹp đáng yêu, ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi!

Tôi còn chưa nói xong đã bị thứ ánh sáng chói lòa ấy làm cho hoa mắt, đầm sầm vào cái vầng sáng đó.

Ui da! Đây là cái gì vậy?

Tôi bịt mũi lùi về sau hai bước, lúc này mới nhìn rõ chướng ngại vật trước mắt. Wa, là một chùm đèn thủy tinh rất đẹp! Chả trách ánh sáng lại mạnh như thế, nó khiến tôi không mở mắt ra được nên mới đâm sầm vào cái chụp đèn. Tôi ngốc nghếch cười hai tiếng, đập đập cánh rồi hạ xuống.

Ấy, chàng trai trong bộ đô màu trắng trước mặt tôi đây là chủ nhân mới sao? Hình như cũng không đến nỗi tệ. Anh ta đang mở to mắt, nhìn tôi bằng vẻ mặt kinh ngạc. Tôi đã quen với sự biểu cảm này rồi, giờ đã đến lúc tôi tiến hành cách bước chào hồi chủ nhân mới.

Phạch!

Tôi điều chỉnh đôi cánh, bay về phía trước mặt chàng trai, hai tay cầm hai ống bắn ruy băng và bọt tuyết mà người ta thường dùng hôm Noel, bắn phụt một cái về phía anh chàng, vừa bắn vừa cười vui vẻ.

Trên đỉnh đầu anh chàng lập tức xuất hiện những sợi dây nhỏ đủ màu sắc và những quả bong bóng trắng xóa. Những quả bong bóng này mềm mại lơ lửng trong không trung rồi tan dần, tan dần.

Sau khi đã khẳng định rằng hai cái bình trong tay mình đã trống không, tôi ném chúng đi, sau đó một tay chống hông, một tay giơ thành hình chữ V chiến thắng, dùng ánh mắt mà tôi cho rằng quyến rũ nhất để nhìn anh chàng vẫn đang ngẩn ngơ đứng trước mặt mình, bắt đầu màn tự giới thiệu vô cùng long trọng:

- Củ cà rốt đáng yêu nhất, dịu dàng nhất, lương thiện nhất thế giới Hựu Diệp giá lâm!

Sau đó là cảnh lượng mà tôi thích nhất. Đứng trước màn giới thiệu của tôi, phản ứng của mỗi chủ nhân đều không giống nhau, còn tôi thì có thể thông qua phản ứng của họ để đoán về tính cách của họ, sau đó sẽ dùng một phương thức thích hợp để họ chấp nhận tôi. Không biết người chủ nhân mới này là người như thế nào!

Tôi quan sát tỉ mỉ chàng trai trước mắt. Anh có mái tóc màu đen, mềm mại rủ xuống, đôi mắt to sâu thẳm có vẻ gì đó thật lạnh lùng, đôi môi đẹp như cánh hoa mím chặt, trên gương mặt trắng trẻo còn phảng phất nét kinh ngạc, nhưng vẫn có vẻ thản nhiên.

Trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi của tôi, anh thoáng cau mày lại, gạt những bông tuyết và kim tuyến trên đầu xuống, sau đó đưa tay ra tóm lấy tôi vẫn đang bay trước mặt với lốc độ mà tôi không thể phản ứng lại, giơ tôi ra trước mặt, bàn tay còn lại thì cầm cái kính lúp đặt trên mặt bàn kính, bắt đâu vận động các cơ mắt của mình.

- Cô là cái thứ gì vậy? - Im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng vừa mới mở miệng ra đã khiến tôi không vừa ý.

Thứ? Anh mới là cái thứ gì thì có!

- Anh có hiểu về phép lịch sự không hả? Sao có thể gọi một cô yêu tinh đáng yêu như tôi là “thứ”? - Tôi lườm anh ta, - Anh đã gặp thứ gì đáng yêu như tôi chưa?

Trong mắt anh ta bỗng dưng loé lên một tia sáng rồi tắt ngấm, thay vào đó là sự lạnh lẽo. Gương mặt anh ta không chút biểu cảm, buông tôi ra, đặt cái kính lúp xuống bàn, sau đó lạnh lùng hỏi:

- Cô là người à?

Cuối cùng cũng buông tôi ra rồi...

Người này bị bệnh à? Đối với một cô yêu tinh đáng yêu, yếu ớt như tôi mà lại thô bạo như đối xử với một gã tù nhân. Tôi có một dự cảm không lành, chủ nhân này hình như rất khó gần!

Tôi xoa xoa cái cổ họng hầu như đã không thở nổi, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt như ép buộc của anh ta, đành cúi đầu xuống:

- Ừm... cái này... - Tôi nghịch nghịch ngón tay, chẳng biết phải trả lời câu hỏi của anh ta như thế nào. - Không phải!

- Thế thì đúng rồi, sinh vật không phải là người thì gọi tắt là “thứ”. - Anh ta nhìn tôi, gương mặt đẹp trai bỗng dưng xuất hiện một nụ cười dịu dàng nhưng cũng rất kỳ dị, trông giống như khoảng lặng trước khi giông bão nổi lên, khiến tôi không rét mà run. - Cô còn điều gì muốn nói nữa không?

- Có! - Vào cái khoảnh khắc đang run lẩy bẩy ấy, tôi bỗng nhớ lại công việc còn chưa hoàn thành của mình, lập tức vẫy vẫy đôi cánh trong suốt trước mặt anh ta, rụt rè nhìn anh ta.

Anh ta hơi nhướn mày lên, chắc không nói câu gì khiến tôi chết sặc đấy chứ? Hoặc là giống như vừa nãy... nhưng cấp độ lớn hơn, một cái tát chẳng hạn?

- Thế thì tiếp tục đi.

Cũng may, lần này anh ta có vẻ bình tĩnh hơn.

Khoảng cách gần hơn, tôi phát hiện ra ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy vẻ thăm dò.

Cảm nhận được sự thần bí từ mình đã thu hút anh ta, tôi không khỏi đắc ý, trên mặt bất giác nở một nụ cười:

- Tôi là một cô yêu tinh cà rốt, tên là Hựu Diệp.

Xem ra anh chàng trước mặt tôi cũng không kì quái quá, cảm xúc của anh ta đã bị tôi nắm trong lòng bàn tay! Tôi vừa nghĩ, vừa quay đầu lại, chỉ vào củ cà rốt đồ chơi trong thùng rác.

Chờ đã, thùng rác? Chẳng nhẽ vừa nãy tôi “trèo” ra từ cái thùng rác bẩn thỉu, đầy giấy rác và bụi bặm ấy sao?

Nhìn cái thùng rác đang ngoác cái miệng đỏ loét và củ cà rốt bám đầy bụi nằm yên lặng trong đó, mặt tôi tái xanh, tâm hồn nhỏ bé của tôi bị tổn thương cùng cực. Khóe miệng của tôi nhếch lên, nhưng nghĩ lại công việc của mình vẫn chưa hoàn thành, lại đành nặn ra một nụ cười, cung kính nhìn chàng trai có vẻ rất khó gần này với một thân phận khác của anh ta - người trúng thưởng may mắn.

- Chủ nhân kính mến, chúc mừng ngài đã trở thành người thứ một vạn gắp được củ cà rốt đồ chơi, tôi sẽ ở bên cạnh Ngài, giúp Ngài thực hiện ba nguyện vọng! - Để thể hiện khả năng của mình, tôi lại nhấn mạnh thêm một câu. - Cho dù là nguyện vọng gì cũng được!

Ánh mắt của anh chàng đã bắt đầu có sự thay đổi, tôi đoán thế nào anh ta cũng phải ngưỡng mộ tôi cho mà xem, đang định nói “không cần cảm ơn tôi” thì đã nghe anh ta nói:

- Có phải cô chán bắt chước các nữ chiến binh xinh đẹp nên bây giờ lại chơi trò “đèn thần” hả? - Có thể nhận ra câu nói này được thoát ra từ khóe miệng vẫn mím chặt của anh ta, lạnh lùng và đầy vẻ giễu cợt.

- Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc thôi mà. Anh phải tin tôi, cho dù là nguyện vọng gì tôi đều có thể giúp anh thực hiện được. - Nhận ra sự khinh miệt trong câu nói của anh ta, tôi sốt ruột, vẫy mạnh đôi cánh, bay tới bên cạnh anh ta, ngước nhìn anh ta bằng ánh mắt hy vọng, nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt lạnh lùng, - Tôi biết anh chưa hiểu vấn đề. Chuyện này phải bắt đầu từ lịch sử thế giới yêu tinh từ ngày xửa ngày xưa. Hồi đó các chú yêu tinh...

Thế là tôi bắt dầu thao thao bất tuyệt về lịch sử thế giới của chúng tôi, chàng trai trước mặt hình như càng lúc càng bực mình, hai hàng lông mày tuyệt đẹp cau tít lại. Trong lòng tôi bỗng có một dự cảm không lành, giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng vo ve như tiếng muỗi...

Đúng vào lúc này thì bỗng dưng anh ta chép miệng, quay người đi vào trong phòng. Tôi giật mình trước hành động của anh ta, không dám nói câu nào nữa.

Không lâu sau, anh ta từ trong phòng đi ra, tay trái cầm một cái đập ruồi, tay phải cầm một cái vợt muỗi, sau đó đứng trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói một câu khiến tôi hốt hoảng:

- Muốn đau thật nhanh hay không đau tí nào?

Ôi anh chàng đẹp trai...

Anh có thể đừng cho tôi “surprise” như thế được không? Chẳng nhẽ anh không biết “surprise” quá thì có thể phải vào bệnh viện sao? Tôi thầm đặt một dấu chấm than đau đớn trong lòng, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn anh ta bằng gương mặt không chút thay đổi, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, hỏi:

- Thế là có ý gì?

Có trời biết vừa chớp mắt đã nhìn thấy cái thứ đáng sợ trong tay anh ta khiến tôi kinh hãi thế nào. Tôi chớp mắt, thầm cầu nguyện là mình đã nhìn nhầm. Mặc dù ở nhà, tôi cũng thích cầm những thứ này đánh muỗi tứ tung, nhưng thế giới loài người dù sao cũng khác với thế giới đồ chơi, cái gì cũng to gấp mười lần ở chỗ chúng tôi.

Nghĩ tới đây, tôi ái ngại lùi về sau một bước, mắt nhìn anh ta, miệng mở lớn, giọng nói run rẩy:

- Anh định làm gì...

- Chẳng có gì. Tôi chỉ cảm thấy dối với một con ruồi ngu ngốc toàn nói những chuyện u u, mê mê như cô thì chỉ có nó mới đối phó nổi thôi. - Nói xong, anh ta còn giơ cao vật đang cầm trong tay lên, cố ý để tôi nhìn cho rõ.

Tay tôi đã bắt đầu run, vội vàng đập nhanh đôi cánh, chỉ sự mình không vững vàng có thể ngã xuống đất.

Mẹ ơi, anh ta cầm vợt đập ruồi, định đánh chết tôi như đánh chết một con ruồi sao?

Trời ơi! Chẳng nhẽ những người trông hơi đẹp trai một tí thì lại bị hâm sao? Nhưng ông trời thật không công bằng với tôi chút nào, tôi chỉ muốn toàn tâm, toàn ý hoàn thành công việc của mình, làm một yêu tinh có danh tiếng tốt một chút, sống vui vẻ chút thôi mà.

Nhưng không ai nghe thấy tiếng cầu xin trong lòng tôi. Chàng trai trước mặt dường như đã biến thành một con quái thú với nụ cười tàn ác, đang nhe nanh múa vuốt tới gần tôi.

Có phải tuổi thọ của tôi đã hết rồi không? Ông trời ơi, chết oan uổng quá thì có phải khi đầu thai sẽ được tự do lựa chọn không?

- Chúng ta thỏa thuận điều kiện với nhau được không... - Tôi sợ hãi mở to đôi mắt, không bỏ qua bất cứ hành động nào của anh ta, chỉ sợ trong một phút lơ đãng, bàn tay anh ta sẽ hạ xuống, tôi vội vàng giơ hai tay định đầu hàng thì thấy anh ta giơ cây vợt muỗi lên khua về phía tôi.

- Á! - Tôi hét lên, quên cả đập cánh, ngã vèo xuống đất. Nhưng cũng may là tôi thoát được màn tập kích bất ngờ của cây vợt muỗi đáng sợ.

Tôi ngồi trên mặt đất khóc rưng rức, trong lòng nguyên rủa anh ta hàng trăm lần.

- Nếu không muốn chết thì dừng nhiều lời. Có chuyện gì nói hết trong một câu. - Anh ta đóng công tắc của cái vợt muỗi lại, cúi xuống nhặt tôi bỏ lên salon, sau đó ghé sát lại gần tôi, uy hiếp.

Khoảng cách này đủ để tôi có thể nhìn thấy sự đáng sợ trong đôi mắt của anh ta.

- Dạ vâng, dạ vâng... - Tôi sợ lắm, suýt chút nữa thì đã trợn mắt, sùi bọt mép và ngất đi. Nhưng cũng may là tim tôi khá tốt, vẫn chống chọi lại được, bộ óc tê liệt lúc này trở nên sáng suốt hơn khi anh ta áp sát lại mình, vội vàng dùng một câu nói đơn giản nhất để nói với anh la, - Tôi tên là Hựu Diệp, tới từ thế giới yêu tinh, có thể giúp anh hoàn thành ba nguyện vọng!

Anh chàng nhìn tôi chăm chú, tới mức gò má nhỏ của tôi ửng hồng.

- Anh định làm gì...

Sao tôi cứ có cảm giác trong mắt anh ta có vẻ gì đó như đang nhìn một con thỏ con và chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nó? Hơn nữa ánh mắt của anh ta luôn luôn thay đổi, khiến tôi rất bối rối. Nhưng lần này, tôi nhìn thấy một sự dịu dàng trong đáy mắt của anh ta. Khi tôi còn đang dấy lên chút niềm vui thì sự dịu dàng hiếm hoi ấy lại dần dần biến mất.

Sau đó, anh ta nhìn tôi khinh miệt:

- Thực hiện nguyện vọng của tôi? Dựa vào cô sao? Cô nói xem cô biết làm gì?

- Cái gì cũng biết. Chỉ cần anh nói ra thì tôi sẽ làm được. - Cuối cùng cũng đề cập tới công việc, là một công dân kiểu mẫu của thế giới đồ chơi luôn yêu thích công việc và gắn bó với tập thể... Tôi vội vàng đáp... chỉ sợ anh chê tôi chậm chạp mà không vừa ý, tố cáo tôi với ông chủ khiến cái ông chủ nhỏ mọn đó kiếm cớ trừ lương của tôi thì toi.

- Có phải chỉ cần hoàn thành xong ba nguyện vọng là cô sẽ đi không?

Tôi gật đâu.

Theo như lô-gic thì đúng là như thế, nhưng trước đây hình như ai cũng mong tôi ở lại.

- Thế thì được rồi, tôi đang định ra ngoài, cô giúp tôi lấy chìa khóa ra đây, nó ở ngăn kéo thứ ba trong phòng của tôi. - Thấy tôi ngây ngô nhìn anh ta, anh ta bèn buột miệng nói một câu.

Chỉ thế thôi sao?

Trong lòng tôi bỗng dưng thấy nghi hoặc trước một nguyện vọng đơn giản tới mức hầu như không tốn chút công sức nào, nhưng vẫn gật đầu.

- Thế thì anh chờ một chút.

Tôi vội vàng quay người bay vào phòng anh ta, không lâu sau cầm ra một cái chìa khóa rất to nhưng không nặng lắm, đặt nó vào lòng bàn tay đang xòe ra của anh ta.

- Ví tiền ở trong túi áo của tôi, trên salon ấy. - Anh ta hài lòng gật đầu, nhưng trong ánh mắt có vẻ gì như châm biếm.

- Ừm! - Lần đầu tiên phát hiện ra có những nguyện vọng dễ thực hiện như thế, tôi không hề từ chối, bay về phía cái áo của anh ta để lấy ví, sau đó đặt vào tay anh ta.

- Được rồi, thế thôi. - Anh ta cầm ví và chìa khóa, gật đầu, quay người mở cửa đang định đi, bỗng dưng lại dừng lại, ngoái đầu lại nói với tôi:

- Đúng rồi, trước khi tôi quay về, hãy giúp tôi thu dọn hết quần áo ngoài ban công, gấp vào cẩn thận. Đây là nguyện vọng thứ ba của tôi. Sau đó cô có thể đi, không cần phải đi quá chậm đâu, không tiễn nhé!

Cánh cửa trước mặt tôi đóng sầm lại, câu nói cuối cùng của anh ta khiến tôi trợn tròn mắt, chỉ biết ngước đôi mắt lờ đờ như cá chết nhìn lên trần nhà.

Có người đối xử với người tốt bụng như thế sao? Không giữ tối lại uống trà, rồi tiễn tôi ra ngoài cửa, mặc dù bản thân tôi cũng không cần những màn tiễn biệt phức tạp như thế.

Để anh ta về nhà không nhìn thấy tôi vẫn ngồi bất động ở đây, tôi quyết định bay ra ngoài ban công cất mấy bộ quần áo của anh ta, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ về những lời anh ta vừa nói.

Không đúng, cất quần áo xong là có thể đi rồi? Có chuyện gì tốt như thế không?

Tôi mang quần áo vào rồi nhảy lên giường gấp lại. Trong phút chốc bỗng hiểu vì sao ban nãy anh ta lại cư xử như thế, trong lòng có một cảm giác thất vọng và phẫn nộ.

Chẳng nhẽ ba nguyện vọng vừa nãy chỉ là để lấp liếm tôi cho qua chuyện thôi sao? Có phải anh ta rất ghét tôi, muốn tôi sớm đi nhưng không tìm ra lý do gì không? Hoặc vì anh ta không tin vào khả năng của tôi, tưởng rằng tôi chỉ đang đùa với anh la?

Sao lại có thể đối xử với sự nhiệt tình và tấm lòng thành thật của tôi như thế? Sao có thể coi thường sự giúp đỡ nhiệt tâm của một cô yêu tinh xinh xắn, đáng yêu như tôi?

Tôi căm phẫn nhìn đống quần áo đã gấp gọn gàng, bay trở ra phòng khách, nhìn cánh cửa đóng im ỉm, hét lên mội tiếng:

- Tôi chắc chắn sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi là Hựu Diệp có siêu năng lực vô địch trong vũ trụ!

Lời nói của tôi vừa dứt thì cánh cửa đã mở ra, anh ta bước vào nhà, tay xách một giỏ thức ăn như một người phụ nữ của gia đình. Đôi mắt vốn hiền lành nhìn thấy tôi vẫn đang bay trong không trung, cả người thoáng khựng lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một vẻ hoài nghi và bất mãn.

- Này, anh ghét tôi thế sao? Tôi hậm hực lườm anh ta.

- Sao cô vẫn chưa đi? - Giọng nói của anh ta đã gần tới mức giận dữ.

- Bởi vì tôi phải ở bên cạnh anh để giúp anh thực hiện các nguyện vọng.

- Chẳng phải vừa nãy cô đã hoàn thành xong ba nguyện vọng cho tôi rồi đó sao? Hay là nguyện vọng của các cô là mua ba tặng một, còn một nguyện vọng nữa? Thế thì làm ơn giúp tôi bỏ thức ăn vào trong bếp rồi rửa cho tôi. - Nói rồi anh ta đưa giỏ thức ăn cho tôi, vẻ mặt bực bội.

- Không phải! - Tôi cong môi lên, sắp phát điên lên vì thái độ khinh miệt của anh ta. - Anh coi tôi là con ngốc hả? Anh chỉ đang muốn đuổi tôi thôi. Nếu đây là những nguyện vọng của anh thì còn cần các yêu tinh như chúng tôi làm gì? Tôi có phép thuật, không phải dùng để làm những việc đơn giản tới mức không cần động não này.

- Không tin anh nói xem anh muốn gì, tôi có thể biến ra cho anh thấy. - Tôi cố nói thêm một câu.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt vừa hoài nghi vừa coi thường, miễn cưỡng nói ra một câu:

- Vậy thì cho một chai Coca trước đi. Nguyện vọng đầu tiên của tôi. - Anh ta đặt giỏ thức ăn sang một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi thăm dò từ đầu tới cuối, có vẻ vẫn nghi ngờ những gì tôi nói.

Tôi có cảm giác bất lực như đang đấm tay vào bao cát, nhưng cuối cùng cũng nghe một yêu cầu có vẻ quá bình thường, tôi có thể thực hiện quá dễ dàng, thế là tôi lẩm bẩm đọc một câu thần chú, trong chớp mắt, một lon Coca đã xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ta nhướn mày nhìn tôi, trong ánh mắt viết rõ ràng: Tôi muốn có một chai, cô lại biến ra một lon là cái kiểu gì?

Tôi ngượng ngùng cười, cau mày nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi cũng coi như là qua ải được, lắp bắp trả lời:

- Chuyện này... thực ra chúng tôi có quy định, không dược lãng phí. Tôi sợ anh không uống hết nên tiết kiệm một chút, chỉ biến ra một lon... - Để anh ta không coi thường, tôi lại thu hết dũng khí nhìn vào đôi mắt của anh ta, - Thực ra một chai cũng không có vấn đề gì!

- Vậy sao? - Anh ta khẽ nhướn máy lên nhìn tôi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mà tôi không sao hiểu nổi, gương mặt lạnh lùng thoáng chốc trở nên dịu dàng. Mặc dù anh ta vẫn có vẻ không tin, nhưng lại nhận lon Coca mà tôi đưa và bật nắp lon, ngửa cổ lên uống.

- Chờ một chút... - Nhìn anh ta với sắc mặt bình thản, hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của tôi, tôi đưa tay ra ngăn anh la lại, bay tới trước mặt anh ta, mở to mắt nhìn một hồi lâu, cất tiếng hỏi yếu ớt trong ánh mắt lạnh lùng của anh, - Chẳng phải anh phải thể hiện sự kinh ngạc, sau đó là sùng bái tôi sao?

- Cô đang nằm mơ à? - Anh ta dùng ngón tay búng tôi ra, sau đó tiếp tục uống Coca. - Tôi không thèm để cho những biểu cảm ngu ngốc đó xuất hiện trên mặt tôi đâu.

- Anh...

Nên biết rằng chuyện tôi nhìn thấy sự ngưỡng mộ trên gương mặt của loài người đã trở thành chuyện như cơm bữa, bỗng dưng anh ta nói vậy khiến tôi giận lắm, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Trong nháy mắt, anh ta dã uống hết Coca, bèn ném cái vỏ lon vào thùng rác, cầm giỏ thức ăn dưới đất lên, đi vào phòng bếp. Đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt rất đẹp, khiến tôi ngẩn ngơ mất mây phút, nhưng ngay lập tức tỉnh lại bởi những gì anh ta nói:

- Chẳng phải là cô biết làm mọi việc sao? Vậy thì lại đây giúp tôi rửa rau.

- Được, được! - Quên mất nụ cười đầy toan tính của anh ta, tôi tưởng rằng anh ta sẽ giữ tôi lại ăn cơm, thế là vui vẻ đập đập đôi cánh bay về phía anh ta. Ui da, chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy phép thuật của tôi nên quyết định chấp nhận tôi rồi.

- Đây là nguyện vọng thứ hai của tôi.

- Này! - Bởi vì câu nói của anh ta khiến tôi phân tâm, đâm sầm vào người anh ta. Sau đó cùng với cử động của anh ta, tôi lại một lần nữa đâm sầm vào cánh cửa kính bên cạnh, giống y như một con ruồi bị đập chết.

Gương mặt tôi biến thành cái “bánh thịt” trên lớp kính lạnh lẽo, cả người trượt xuống, miệng vẫn còn tiếng kêu bất mãn:

- Đây không thể coi là nguyện vọng thứ hai dược. Anh đừng hòng đòi đuổi tôi...

Nghe tôi nói thế, anh ta đặt giỏ xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng nhặt tôi từ dưới đất lên, đặt lên bàn ăn, sau đó bình tĩnh nói một câu mà khiến tôi muốn tự sát ngay:

- Một con yêu tinh bay còn không nên thân thì làm được việc gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.