Lúc này, nhân viên phục vụ bê ra mấy đĩa thức ăn, đi về phía chúng tôi, anh ta đặt từng đĩa thức ăn xuống trước mặt Hạ Thụ, sau đó cung kính cúi
gập lưng:
- Thịt bò bít tết, cánh gà nước và canh của bạn đây.
- Được rồi, được rồi, tôi hứa với anh. - Thấy sắc mặt khó coi của anh ta, tôi gật đầu, trong lòng mặc dù thấy không phục, nhưng không dám nói ra.
Tôi chẳng muốn làm một con chó ngu ngốc chỉ biết 1 + 1=2 trong rạp xiếc.
Thấy tôi ngoan ngoãn đồng ý, Hạ Thụ hài lòng mỉm cười gật đầu với tôi, sau
đó nho nhã cầm cái dĩa bên cạnh lên chậm rãi ăn bít tết.
Mùi
hương của bít tết lan tới mũi tôi, tôi chớp chớp đôi mắt đáng thương
ngước lên nhìn anh, từng bước từng bước nhảy tới gần anh. Khi nhảy tới
bên cạnh cái đĩa, tôi mở lớn mắt nhìn anh cắt thịt bò thành từng miếng
nhỏ rồi chậm rãi cho vào miệng nhai, bất giác cũng nuốt nước miếng.
- Sao hả, cô cũng muốn ăn à? - Hạ Thụ liếc tôi, sau đó bỏ dĩa xuống, ghé
sát vào mặt tôi, trong mắt ánh lên vẻ châm biếm. - Tôi thấy cô sống ở
thế giới loài người vất vả quá, hay là đừng làm việc nữa, quay về nhà
cho xong! Không khéo, tới khi cô hoàn thành công việc, chỉ còn lại bộ
xương khô!
- Tôi không thèm! - Tôi kiên quyết lắc đầu, để chứng
tỏ ý chí mạnh mẽ của mình, tôi còn nâng cánh tay mình lên cho anh ta
nhìn thấy bắp thịt của tôi, - Gì thì gì tôi cũng không quay về đâu! Công việc là số một, ăn cơm là số hai. Anh đừng có coi thường tôi! Một ngày
không ăn cơm cũng không chết được.
- Hừ, đúng là một con ruồi ngu ngốc, cố chấp. - Thấy vẻ mặt kiên quyết của tôi, anh ta cau mày, trên
mặt xuất hiện nét giận dữ, hừ lạnh một tiếng rồi lại cầm dĩa lên, cắt
thịt bò thành từng miếng to rồi bỏ vào miệng.
Quay về đương nhiên là tốt, nhưng về mà bị trừ lương thì chẳng tốt nữa. Tôi đập đập đôi
cánh sau lưng, cúi đầu ủ rũ ngồi trên bàn, hai chân đạp đạp lên cái khăn trải bàn.
Đói quá...
Tôi nhìn anh ta ăn uống ngon lành,
trong bụng bất giác sôi lên òng ọc, tủi thân xoa bụng một cái, sau đó
lại nhìn Hạ Thụ bằng đôi mắt đáng thương.
Thật sự là rất đói...
Thêm vào đó mùi hương của bò bít tết cứ quấn lấy mũi tôi, càng kích thích dạ dày của tôi, nước bọt tôi tiết ra liên tục.
Tôi cắn môi, nhìn những miếng thịt bò cứ ít dần trong đĩa, trong lòng vẫn đang chảy nước miếng...
- Có phải là cô đói lắm không, muốn ăn hả? - Hạ Thụ lại dừng tay, quay đầu nhìn tôi. Giọng nói trở lên dịu dàng hơn.
Tôi vốn định gật đầu, nhưng không muốn bị anh ta cười nhạo, lại vội vàng
thay đổi động tác của mình, chuyển sang lắc đâu, bướng bỉnh đáp:
- Tôi không đói.
- Thực là không đói? - Anh ta cười cười nhìn tôi, cứ như vẻ có thể đọc được trong lòng tôi đang nghĩ gì.
Đương nhiên là đói rồi.
Ông trời làm chứng, tôi không cố ý nói dối đâu!
Nhìn ánh mắt anh ta không có vẻ gì là trêu chọc, cuối cùng tôi cũng đầu
hàng, gật đầu, sau đó lại ngước mắt lên nhìn anh ta, giọng nói nhỏ như
tiếng vo ve của một con muỗi:
- Đói thêm một chút nữa chắc chỉ còn lại cái xác thôi...
Ánh mắt của Hạ Thụ hơi khựng lại, sắc mặt lập tức trở nên hiền hòa:
- Chờ một chút. - Anh cúi đầu xuống, dùng cái dao nhỏ cắt thịt bò thành
mấy miếng nhỏ hơn, sau đó đặt vào cái đĩa trước mặt tôi, chỉ ngẩng đầu
lên nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục ăn thịt bò của mình.
Thấy
anh ta bỗng dưng nổi lòng từ bi, quyết định ban đồ ăn cho tôi, tôi vô
cùng kinh ngạc, lập tức nở một nụ cười vui vẻ, nhảy tới bên cạnh lấy một que tăm, xiên vào miếng thịt bò rồi ngon lành ăn.
Hạ Thụ lại cắt mấy miếng thịt nữa bỏ vào đĩa của tôi, sau đó anh ta lại tiếp tục ăn.
- ồi on úa (ồi ngon quá)... - Tôi vừa nhai thịt bò vừa quay đầu nhìn anh
ta bằng gương mặt rạng ngời hạnh phúc, trong mắt mình như có mấy quả
bong bóng đầy màu sắc. Còn Hạ Thụ với kiểu ăn vô cùng nho nhã lúc này
trong mắt tôi giống như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, tỏa
vầng hào quang lấp lánh.
- Cảm ơn anh... - Cuối cùng cũng nuốt hết miếng thịt, tôi chép chép môi rồi gật đầu với anh ta.
Sau đó, tôi lại xiên một miếng thịt bò nữa, ăn ngon lành.
Hạ Thụ ngẩng đầu nhìn tôi như suy nghĩ gì đó, trên mặt nở một nụ cười hài
lòng hiếm thấy, đưa tay ra vuốt lưng tôi, động tác của anh có vẻ gì đó
như yêu thương:
- Ăn chậm một chút, cẩn thận đừng bị nghẹn, nếu không đủ thì gọi thêm.
Tôi gật đầu, tiếp tục giải quyết nốt chỗ thức ăn trước mặt.
Lúc này, trong phòng thi ở cách nhà ăn không xa vang lên tiếng chuông,
thông báo thời gian thi đã kết thúc. Một lúc sau đã nghe thấy những
tiếng huyên náo, người trong nhà ăn đông dân lên.
Lúc tôi vừa ăn
xong chỗ thịt bò trong đĩa, một cô gái từ ngoài cửa bước vào. Cô gái đó
nhìn thấy ngay Hạ Thụ đang ngồi cạnh cửa sổ, bèn nở một nụ cười xinh
đẹp, uyển chuyển bước tới, tay cầm cái túi LV, lại gần phía chúng tôi,
mái tóc xoăn dài khẽ chuyển động theo gió.
Wa, người đẹp này từ
đâu đến đây, thật là sang trọng, đài các. Tôi nhìn cô rồi lại nhìn thân
hình gầy gò của mình, âm thầm đau lòng vì tạo hóa trêu ngươi.
Thấy cô đến mỗi lúc một gần, tôi vội vàng ném cái tăm đi, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn cô nữa, nằm thẳng xuống bàn, giả vờ như một món đồ
chơi, sau đó mở lớn mắt quan sát ‘tình thế’.
Không lâu sau, cô gái tới bên chiếc bàn của chúng tôi, kéo ghế ra ngồi đối diện với Hạ Thụ, sau đó mỉm cười nhìn anh:
- Hạ Thụ, anh ăn cơm một mình à?
- Ừm. - Hạ Thụ chỉ ngước mắt lên nhìn cô gái một cái, rồi lại cúi đầu
xuống, không có phản ứng gì quá đáng, lạnh lùng “ừ” một tiếng.
- Thế thì em ăn với anh.
Cô gái đưa tay ra gọi nhân viên phục vụ đứng gần đó, nhưng bị Hạ Thụ ngăn lại:
- Không cần nữa, anh ăn xong rồi.
- Ồ, thế hả. Haiz, cái đĩa này của anh là ai dùng thế? - Cô ta thất vọng
cụp mắt xuống, ánh mắt lập tức dừng lại trên cái đĩa mà tôi vừa dùng
xong, lên tiếng hỏi sau mấy giây kinh ngạc.
- Chẳng ai dùng. - Giọng nói của anh vẫn lạnh lẽo như thế, giống như một cỗ máy.
- Vậy sao? Nhưng em cảm thấy không giống lắm. Anh đang lừa em phải không? - Mặc dù hơi phật ý trước giọng nói của anh, nhưng cô gái vẫn không
biểu lộ tâm trạng của mình.
- Anh chỉ gọi thêm một suất nữa thôi. - Để giải thích cho chỗ hạt tiêu đen còn sót lại trong đĩa, Hạ Thụ nhẹ
nhàng lướt qua cái đĩa một cái rồi nói một câu đơn giản, chẳng có vẻ gì
là đang nói dối cả.
Cô gái nghi ngờ đão mắt, tuy rằng vẫn không
tin, nhưng lại chẳng nói được gì. Bỗng dưng cô nhìn thấy tôi đang “giả
chết” nằm trên bàn.
Tôi vội vàng ngừng thở, ánh mắt cũng không dám chuyển động, chỉ nhìn thẳng lên trần nhà.
Xin đừng nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi...
Tôi lẩm bẩm cầu nguyện trong lòng, cảm giác được khóe miệng mình đang cứng
dần lại, đuôi mắt vẫn không ngừng liếc về phía Hạ Thụ, hy vọng anh ta có thể nói gì đó giúp tôi.
Bị cô gái đó nhìn chằm chằm khoảng nửa
phút, đôi mắt không dám chớp của tôi bắt đầu cay xè, suýt chút nữa thì
chảy nước mắt. Hai mắt chỉ có thể nhìn lên trên trời, hối hận vì vừa nãy mình đã không nhắm mắt lại.
Ánh mắt của Hạ Thụ cũng theo ánh mắt của cô gái, nhìn về phía tôi, trong mắt thoáng một chút căng thẳng.
- Cái này là... - Bàn tay cô ta bắt đầu chầm chậm hướng về phía tôi,
khiến tôi suýt nữa thì muốn nhắm tịt mắt vào, nhưng sợ cô ta phát hiện
ra mình “còn sống”, nên đành giương mắt nhìn bàn tay cô ta tiến lại gần, lại gần, sau đó nắm chặt lấy lôi, cầm lên đặt vào tay rồi tròn mắt lên
“nghiên cứu”.
Đối diện với gương mặt bị che đi bồi lớp phấn dày
bịch của cô gái, suýt chút nữa tôi không nhịn được mà hắt xì hơi, nhưng
hiện giờ tôi chỉ có thể bất động nhìn cô ta, mắt tôi cũng chẳng dám
chớp, chỉ sợ mình không để ý làm lộ ra bí mật.
- Hạ Thụ, cô gái
sáng nay là bạn gái của anh à? - Cô gái nhìn tôi một lát rồi bỗng dưng
ngước mắt lên nhìn Hạ Thụ, thận trọng cất tiếng hỏi.
- Cô ấy có
phải bạn gái anh không liên quan tới em. - Hạ Thụ không trả lời rõ ràng, nhưng câu nói đó lại đủ để đưa cô ta tới địa ngục lạnh lẽo. - Giữa
chúng ta thậm chí còn chẳng phải là bạn bè, thế nên có chuyện gì anh
cũng không cần phải nói với em.
- Hạ Thụ! - Nghe thấy câu trả lời lạnh nhạt, gương mặt cô gái thoáng nổi giận. Cô cất giọng thánh thót
gọi tên Hạ Thụ, bàn tay bóp mạnh vào người tôi để phát tiết nỗi giận
trong lòng.
Dám chắc cô ta thực sự coi tôi là đồ chơi!
Nhân lúc cô ta không dể ý, tôi dùng chân đạp khẽ cô ta một chút, để phát
tiết sự bất mãn trong lòng, sau đó giận dữ nhìn cô ta, khóe mắt còn lén
liếc sang Hạ Thụ cầu cứu.
Khi ánh mắt tôi quay trở lại gương mặt
cô gái, tôi không thể không thừa nhận tốc độ thay đổi sắc mặt của cô ta
rất nhanh. Gương mặt giận dữ ban nãy đã biến mất sau vài giây ngắn ngủi, thay vào đó là sự bình tĩnh, giống như chưa từng có việc gì xảy ra.
Giọng nói của cô trở nên ngọt ngào, phút chốc khiến tôi rùng mình nổi
gai ốc:
- Hạ Thụ, món đồ chơi này dễ thương quá, hay là tặng cho em nhé!
- Không được. - Thấy cô ta tóm lấy tôi, Hạ Thụ sầm mặt xuống, anh hạ thấp giọng, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lấy tôi, để cứu tôi,
anh cũng cố gắng để giọng nói của mình hiền hòa hơn một chút, không còn
lạnh lùng như trước nữa. - Mỹ Nguyệt, nếu em thích thì lần sau anh mua
một cái đẹp hơn cho em. Nhưng món đồ chơi này thì không được.
Tôi chớp mắt nhìn Hạ Thụ đầy cảm kích, nhưng ngay sau đó bàn tay dang nắm
lấy tôi lại siết chặt, chặt tới mức khiến tôi gần như không thở nổi.
Đồ điên, đồ điên! Tôi hằn học lườm Mỹ Nguyệt một cái, trong lòng thầm nguyền rủa.
Hừ, thế mà lúc trước tôi còn khen cô ta sang trọng, đài các, đúng là mù mắt rồi, con người quả là loài sinh vật đáng sợ!
Cũng không biết có phải cô ta nghe được suy nghĩ trong lòng tôi không mà cả
hai bàn tay cùng siết chặt lấy tôi, khiến tôi bị ép giữa hai lòng bàn
tay, còn không ngừng xoa lên mái tóc rối bời của tôi.
- Hu hu... - Từ cổ họng tôi phát ra âm thanh, suýt chút nữa thì không thở nổi, hai mắt như lồi ra, rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn bao lâu nữa thì mới được giải thoát đây?
- Mỹ Nguyệt! - Hạ Thụ độp mạnh bàn một cái, đứng bật dậy, gọi lớn tên của cô. - Bỏ cái đó xuống.
- Anh... anh nói chuyện với em như thế sao! - sắc mặt Mỹ Nguyệt cũng
không hề dễ coi, cô ta làm ra vẻ yếu đuối, bị người ta bắt nạt sắp khóc
đến nơi, ấm ức chu môi lên nhìn Hạ Thụ, một lúc lâu sau vẫn không phát
ra tiếng nói nào.
- Anh nói lại lần nữa, bỏ cái đó xuống... - Lúc này, giọng nói của Hạ Thụ càng thêm lạnh lẽo, giống như băng tuyết đã
bị đóng cứng hàng ngàn năm nay, khiến không khí xung quanh cũng như đóng băng theo.
Bàn tay Mỹ Nguyệt hơi lỏng ra, vừa nãy còn làm ra vẻ
giống Lâm Đại Ngọc, nhưng gương mặt bầy giờ đã sa sầm xuống, giống như
bầu trời sắp mưa.
- Hạ Thụ, cậu ở đây à, tớ tìm cậu lâu lắm rồi. - Một giọng nói vang tới, tôi dùng chút sức lực cuối cùng để nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Thì ra là Dương Sinh, cũng may là người quen.
Tôi thở phào một hơi, nhưng hơi thở vẫn chưa thực sự thông lắm.
Dương Sinh vừa nhìn thấy Hạ Thụ đã đi về phía anh. Anh dường như cũng cảm
thấy không khí có gì đó không bình thường, vui vẻ cười một tiếng, sau đó đứng cạnh Mỹ Nguyệt:
- Mỹ Nguyệt, sao em cũng ở đây à?
Dương Sinh hình như rất kinh ngạc, hình như anh cũng không mấy thích Mỹ Nguyệt, không nói gì với cô nữa.
Dường như vì có người ngoài tới nên cuối cùng Mỹ Nguyệt cũng buông tha cho Hạ Thụ, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ ném tôi lên bàn, nhìn chằm
chằm vầo Hạ Thụ, một hồi lâu sau mới nhả ra vài chữ từ kẽ răng mím chặt, câu nói mang nặng vẻ ép buộc và uy hiếp, khiến cả người tôi run rẩy:
- Hạ Thụ, anh đối xử với em như thế, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Cô ta nhấn mạnh vào hai chữ “chắc chắn”, bất kể sắc mặt Hạ Thụ đã sắp đóng băng đến nơi, đứng thẳng người lên, xách theo cái túi LV của mình,
chẳng buồn nhìn Dương Sinh một cái, giận dữ bỏ đi.
Nằm trên bàn,
tôi xoa xoa cái mông suýt chút nữa thì bẹp dí, bịt miệng ho khan, chu
đôi môi lên đang định cằn nhằn với Hạ Thụ vài câu thì nhìn thấy Dương
Sinh ở cạnh đang trợn tròn mắt nhìn tôi, trong mắt thể hiện sự sợ hãi
tột độ.
Dương Sinh?
Tôi khựng lại, bỗng dưng ý thức được
rằng một loạt các hành động của mình ban nãy đã dọa anh chết khiếp, bèn
vội vàng dừng lại, không dám cử động nữa.
Thế giới này thật là nhỏ, đi đâu cũng có cơ hội gặp lại nhau.
Tôi muốn quan tâm tới Dương Sinh một chút, nhưng không làm sao mở miệng ra
được, sợ anh sợ hãi. Hu hu, nhưng xem ra tôi vẫn là người tốt, vừa nãy
tôi cũng bị dọa chết khiếp mà vẫn còn quan tâm tới người khác.
Hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, không gian xung quanh
yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống đất.
Cuối cùng, một lúc sau, quá buồn ngủ, tôi không nhịn được, ngáp dài một cái, một tiếng hét lanh lảnh vang lên khắp nhà ăn.
- Á! Yêu quái!
Tiếng hét của Dương Sinh khiến mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ
dồn về phía này. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về chỗ chúng tôi,
khiến tôi đang nằm giữa cái bàn bỗng dưng có vinh dự trở thành một chú
hề giữa rạp xiếc.
Hạ Thụ vội vàng đứng lên, cầm một tờ giấy ăn nhét vào miệng Dương Sinh, rồi ấn anh ngồi xuống ghế.
Tôi đang định đập cánh bay vào trốn trong ba lô của Hạ Thụ thì bỗng cảm
thấy trước mắt mình càng lúc càng tối đen, đôi mắt của tôi mơ màng trợn
ngược lên, chân tay bỗng dưng mất hết sức lực. Sau khi ngáp thêm một cái nữa, tôi không thể nào chống đỡ nổi sự mệt mỏi của đôi mắt nữa, từ từ
thiếp đi.
Giây cuối củng khi tôi mất đi ý thức, nghe thấy một tiếng “rầm”, cảm giác đau đớn ập tới, trước mắt tôi hoàn toàn là màu đen.