Thời gian chậm chạp trôi qua trong những tiếng thở dài chán nản của tôi. Tôi đứng dựa vào tường rất lâu, cảm thấy chán thì lại nhẹ nhàng bước đi vài bước trên hành lang, nhưng không đi xa khỏi phòng thi của Hạ Thụ.
Một mặt là tôi có tính hay quên, sự mình đi xa quá sẽ không tìm được phòng
thi, mặt khác là sợ lát nữa nếu Hạ Thụ thi xong sớm sẽ lén bỏ lại tôi mà chạy mất.
Tôi lơ đãng đi đi lại lại trên hành lang, tới cuối
hành lang thì len lén dòm vào trong phòng qua khe hở của cánh cửa, không cẩn thận, tôi liếc thấy gương mặt nhìn nghiêng hoàn mĩ của Hạ Thụ đang
chăm chú làm bài. Mặc dù gương mặt đó vẫn rất lạnh lùng, nhưng thực sự
là rất đẹp trai, chả trách anh ta trở thành “vạn người mê” ở trường.
Để không chảy nước miếng, tôi thu ánh mắt của mình về, vừa quay đầu lại
thì thấy cách đó không xa có hai người. Có phải giáo viên của trường
không? Họ sẽ không đuổi tôi ra ngoài chứ? Tôi vội vàng muốn tìm một nơi
nào đó để trốn đi, nhưng ngó quanh quất một hồi, trên hành lang trống
không, chẳng có nơi nào có thể trốn cả.
Tôi hơi sốt ruột, hai
người đó từ từ lại gần. Lúc này, tôi nhận ra một người mặc đồng phục màu đen chính là chàng trai ban nãy tôi gặp trên xe buýt, hình như anh
chàng tên là Dương Sinh, người còn lại lớn tuổi hơn mộl chút, chắc là
thầy giáo.
Lúc này Dương Sinh dang nói chuyện với thầy giáo, bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lập tức thể hiện sự vui
mừng.
Anh quay đầu lại nói với thầy giáo mấy câu nữa, sau đó cất bước chạy về phía tôi, dừng lại bên cạnh tôi:
- Ôi, chào cậu, cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Dương Sinh, hôm nay trên xe buýt...
- Ừm, tớ nhớ cậu chứ. - Tôi gật đầu, lịch sự mỉm cười.
- Có một tin tốt cho cậu biết. Tớ đã nói với thầy giáo rồi, vì xe buýt bị bể bánh nên tớ mới đến muộn, thầy giáo đồng ý cho tớ được thi lại. Tất
cả là nhờ công lao của cậu đấy! - Dương Sinh nhìn tôi bằng con mắt cảm
kích. - Chiếc cài áo may mắn của cậu thật là hữu dụng.
- Ha ha, chỉ là tình cờ thôi. - Thấy anh khen tôi như thế, tôi ngượng ngùng đỏ mặt.
- Đúng rồi, tớ vẫn chưa biết tên cậu! Còn nữa, cậu học lớp nào? Trước đây tớ chưa từng gặp cậu. - Dương Sinh bắt đầu truy hỏi.
- Ừm, tớ không phải là học sinh trường cậu, chỉ mang thẻ dự thi tới cho
Hạ Thụ thôi. Còn nữa, tớ tên Hựu Diệp, một cái tên hơi kỳ quái phải
không?
Đúng là rất kỳ quái, tôi rõ ràng là yêu tinh cà rốt mà,
sao bố mẹ tôi lại đặt cho tôi cái tên của yêu tinh Hựu Tử? Không biết
yêu tinh Hựu Tử mà biết thì có tố cáo tôi vi phạm bản quyền không nhỉ!
- Hựu Diệp, tớ có thể gọi cậu là Tiểu Hựu không? Thì ra cậu là bạn của Hạ Thụ à. Ha ha, tốt quá, tớ cũng là bạn của cậu ấy, như thế chúng ta cũng là bạn của nhau. - Dương Sinh thân thiện nói.
Tiểu Hựu? Cách gọi thân mật của anh khiến tôi nhớ những người bạn ở thế giới yêu tinh, họ
cũng thích gọi tôi là Tiểu Hựu, điều này khiến tôi thấy Dương Sinh bỗng
trở nên gần gũi hơn nhiều.
- Ừm, đương nhiên là có thể rồi. - Tôi nheo mắt cười, gật đầu.
Ánh mặt trời chênh chếch rọi lên mái tóc màu nâu của Dương Sinh khiến anh
trông càng đẹp trai hơn nhiều. Khi cười, anh để lộ hai chiếc răng thỏ
đáng yêu, trông vô cùng thân thiện.
- Tốt quá, Tiểu Hựu, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nhé, coi như là cảm ơn cậu sáng nay đã giúp tớ. -
Dương Sinh thấy tôi gật đầu, hưng phấn nắm tay tôi nói.
Trước sự
nhiệt tình quá mức của anh, tôi vội vàng rụt tay về, ngượng ngùng ho
khan hai tiếng, sau đó mỉm cười từ chối, mặt tôi vẫn còn hơi nóng:
- Trưa nay tớ còn có việc, ngại quá.
Sao lần nào gặp tôi anh cũng kéo tay tôi thế này? Thế giới yêu tinh rất là
giữ truyền thống, trai gái lần đầu gặp nhau sao có thể thân mật thế
được?
- Vậy sao? Thế được rồi, dù sao cậu cũng là bạn của Hạ Thụ, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau. - Dương Sinh hơi thất vợng,
cúi đầu xuống, tự an ủi bản thân.
Anh lôi ra trong túi quần một
cuốn sổ tay mini, xé một tờ giấy rồi áp lên tường viết số điện thoại của mình vào đó, sau đó đặt vào tay tôi, nhìn tôi trịnh trọng, ánh mắt rất
nghiêm túc:
- Tiểu Hựu, hôm nào cậu đói bụng thì gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ không thất hứa đâu! Cậu là đại ân nhân của tớ...
- Được rồi, được rồi, tớ biết rồi. - Sợ anh lại lặp lại những câu nói ban nãy, tôi vội vàng ngắt ngang lời anh, gập tờ giấy lại rồi nhét vào túi
áo. - Thực ra cậu không cần phải cảm ơn tớ như thế đâu, chắc chắn là vì
lời cầu nguyện chân thành của cậu đã cảm động cả ông trời nên ông trời
mới giúp cậu đấy.
Con người này đúng là không nhiệt tình theo
cách thông thường! Nếu anh ta không phải loài người, chắc chắn có thể
trở thành một yêu tinh “Lời hứa” vô cùng tận tụy.
- Vậy à? Có
thể, nếu là thế thì đây cũng là lần đầu tiên tớ cầu xin ông trời mà
thành công. - Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng mỉm cười gật đầu.
Thấy anh gật đầu, cuối cùng tôi cũng thồ phào một hơi, nhưng tôi vừa mới
thoải mái nở một nụ cười thì lại một lần nữa bị câu nói sau đó của anh
cắt ngang.
- Ông trời chắc chắn là nghe thấy lời cầu nguyện của tớ nên mới phái thiên thần Tiểu Hựu tới giúp tớ.
Lầm gì đến mức ấy...
Sau khi bị Hạ Thụ phê phán và “giáng cấp” xuống thành một con ruồi thì bỗng dưng có người nâng tôi lên tận mây xanh, tôi thấy hơi khó thích nghi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh thì hình như thực sự anh coi tôi là thiên thần.
Hai gò má tôi nong nóng, thực ra tôi cũng chẩng lợi hại được như thế
đâu. Nhưng được người ta khen vẫn thích thật, ha ha.
- Dương
Sinh, chẳng phải em nói một lát là tới sao? Sao để tôi chờ lâu thế? -
Lúc này, sau lưng anh bỗng vang lên một giọng nói đang cố nén sự bực
tức.
Một thầy giáo già, mắt đeo kính đứng sau lưng Dương Sinh như một bóng ma, cả người thấy bị bao bọc bởi một bầu không khí lạnh lẽo,
bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một cơn giông tố.
- Nếu em còn không đi thì tôi sẽ hủy tư cách thi lại của em đấy!
Dương Sinh lập tức cười cầu hòa:
- Thưa thầy, em gặp một người bạn nên nói chuyện mấy câu thôi mà. Thầy
đừng hủy tư cách thi của em, em còn muốn tốt nghiệp cùng với Hạ Thụ mà.
Không ngờ mối quan hệ giữa Dương Sinh với Hạ Thụ lại tốt như vậy, ngay cả lúc cầu xin thầy giáo mà cũng không quên nhắc tới Hạ Thụ. Nhưng tính cách
của họ quả là quá khác biệt, sao lại thành bạn của nhau được nhỉ? Tôi
bỗng dưng thấy hơi tò mò.
- Mau theo tôi đi làm thủ tục, muộn một chút nữa là không kịp đâu. - Sắc mặt thầy giáo cuối cùng cũng đỡ hơn được một chút.
Dương Sinh nhìn tôi tỏ vẻ khó xử, sau đó nói nhỏ với tôi:
- Chuyện ăn cơm cậu đừng có quên nhé, tớ còn việc đi trước đây, gặp lại
sau. - Anh giơ tay chào tạm biệt tôi rồi theo thầy giáo miệng vẫn không
ngớt ca thán đi về phía cầu thang.
Tôi đưa tay ra vẫy:
- Tạm biệt...
Tiễn Dương Sinh lúc nào cũng nhiệt tình như mặt trời đi, tâm trạng tôi dường như đã khá hơn nhiều. Thế giới này vẫn còn những người rất thân thiện
mà, nhưng vì sao tôi lại gặp phải một gã chủ nhân khó ưa như thế? Tôi
không nhịn được lại quay đầu ngó vào cánh cửa phòng học đang đóng im ỉm, trong lòng thầm thở dài.
Rốt cuộc thì bao lâu nữa mới thi xong
đây? Kỳ thi ở vương quốc yêu tinh chúng tôi chỉ kéo dài có ba mươi phút, biểu diễn một màn phép thuật tự sáng tạo là được. Con người thật là
phiền phức, lại còn phải có giấy thi gì gì đó.
Tôi len lén ngáp
một cái, vừa mới nhắm mắt vào định tựa lưng vào tường nghỉ một lát thì
thấy cánh cửa phòng học trước mặt bật mở, Hạ Thụ từ bên trong bước ra,
nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng
vào tôi.
Tôi dường như vẫn có thể cảm nhận được sự giận dữ còn
sót lại tỏa ra từ người anh ta, trái tim bỗng dưng ngừng đập một nhịp,
xem ra anh ta thực sự muốn đuổi tôi đi rồi...
- Hạ Thụ, anh thi xong rồi hả? - Tôi buồn bã lên tiếng hỏi.
- Tôi biết là cô không ngoan ngoãn quay về đâu mà, cũng may mà tôi làm
xong bài thi trước, nếu không lát nữa đám con gái kia nhìn thấy cô thì
chắc chắn là không yên chuyện. - Hạ Thụ vừa mở miệng đã trách cứ tôi.
- Xin lỗi, tôi lại làm hỏng việc rồi. Tôi chỉ muốn mang thẻ dự thi tới
cho anh thôi, không ngờ lại mang tới cho anh nhiều phiền phức như thế.
- Cô thật là... - Hạ Thụ vừa định nói gì đó nhưng nhìn Ihấy ánh mắt đáng
thương của tôi, đôi mắt lạnh lùng của anh lập tức trở nên khó hiểu,
giọng nói cũng hiền hòa hơn nhiều. - Thôi bỏ đi, nể tình cô đã tới trước khi tôi vào thi nên không tính toán với cô nữa.
Mặc dù giọng nói cùa anh có vẻ rất miễn cưỡng nhưng tôi vẫn vui mừng vô hạn.
- Thật sao? Anh không giận nữa hả? Tốt quá! Hạ Thụ, cảm ơn anh! – Tôi hét lớn cảm ơn, chỉ tiếc là mình không thể bay lên trên trời biểu diễn một
màn múa trên không.
- Nói nhỏ một chút! Cô muốn tất cả mọi người
đều nghe thấy sao? - Gương mặt Hạ Thụ lập tức sa sầm xuống, anh nhìn
xung quanh rồi ra lệnh cho tôi. - Đi theo tôi, chỗ này đông người quá.
Tôi vội vàng bịt miệng rồi thận trọng quan sát sắc mặt anh ta, sau đó, lùi
lại và len lén đi sau lưng anh, đến một đoạn cầu thang không có người,
tôi đang định bước xuống lầu.
- Chờ chút!
Tôi bước dài một bước, chân còn lại đang lơ lửng trong không trung thì bị anh ta gọi
giật lại. Tôi quay đầu nhìn anh, lo lắng hỏi:
- Sao thế?
- Cô như thế này ra ngoài không tiện, biến nhỏ lại rồi trốn vào ba lô của tôi đi. - Hạ Thụ nhìn tôi từ đầu xuống chân, cau mày nói.
- Ồ,
biết rồi. - Chỉ cần anh không nổi giận thì bảo tôi làm gì cũng được. Tôi vội vàng nhắm mắt lại, đặt tay lên miệng, lẩm bẩm đọc khẽ một câu thần
chú.
Một làn khói trắng bao vây lấy tôi, tôi từ từ mở mắt ra giữa làn khói, mơ hồ nhìn thấy Hạ Thụ đang đứng trước mặt mình. Dần dần làn
khói trắng tan biến, tôi lại quay về với hình dáng của một yêu tinh, Hạ
Thụ tự nhiên cũng trở nên thật to lớn.
Hạ Thụ đặt ba lô xuống, mở ra một cái ngăn nhỏ ở bên cạnh, tôi ngoan ngoãn bay vào trong túi, khi
đã đứng vào trong, tôi còn đắc ý nhấn mạnh một câu:
- Lát nữa tôi chui vào rồi, anh đừng có kéo khóa vào, nếu không tôi sẽ chết ngạt mất.
Tôi tưởng rằng nói như thế thì sẽ an tâm hơn, ai ngờ tôi đã quá thất sách.
Tôi còn chưa thấy anh ta gật đầu đã bay vào trong, sau đó cảm thấy bàn
tay anh ta cứ gại gại lên lưng tôi. Khó khăn lắm mới nhét được tôi vào
túi, anh ta lập tức kéo khóa lên. Đầu tôi bị ép vào đống sách cứng đơ,
đau tới mức nghiến cả răng lại, mặt tôi méo mó đến tội nghiệp!
Tôi có thể cảm nhận được Hạ Thụ vừa hất cái ba lô lên lưng, sau đó bước
từng bước vững vàng xuống cầu thang, để lại một mình tôi trong ba lô lắc qua lắc lại, suýt chút nữa thì bị chấn thương sọ não...
Hu hu, cả đời này tôi chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc như thế này, tôi phải tố cáo, tôi phải kháng nghị!
Trong cái ba lô tối om, tôi không thể không co người lại, dùng tay để bảo vệ đầu, chép miệng chờ đợi ánh sáng.
Đúng vào lúc đó, chiếc ba lô lúc lắc ít dần, cuối cùng cũng dừng lại. Tôi
đang nghĩ xem Hạ Thụ đã đi tới nơi nào, sao lại tới mau như thế thì đã
nghe thấy tiếng Hạ Thụ từ bên ngoài vọng vào, sau đó là một giọng nói xa lạ khác.
Không phải chứ...
Suýt chút nữa thì cằm tôi đã rớt khỏi mặt.
Ông trời ơi, rõ ràng là biết tôi ở trong sẽ chết ngạt, vì sao giữa đường
còn có một kẻ phá đám thế này? Rốt cuộc thì tôi còn phải ở trong cái nơi vừa tối om om vừa thiếu dưỡng khí này tới khi nào?
Nghĩ tới đây, tôi không chịu phục, bèn dùng chân đạp mạnh vào lưng Hạ Thụ, thể hiện sự bất mãn của mình.
Hạ Thụ dường như cũng hiểu suy nghĩ của tôi, bèn nói “tạm biệt" người kia
rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Thế là chiếc ba lô lại lắc qua lắc
lại lên đường.
Cuối cùng, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp
nạn, còn khổ sở hơn cả Đường Tăng sang Tây Trúc thỉnh kinh, cuối cùng
tôi cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Chỉ tiếc là lúc từ ba lô nhảy ra,
ánh sáng chói mắt khiến tôi không mở mắt ra nổi, chỉ có thể he hé mắt dể nhìn xung quanh.
Hình như đã đến nhà ăn của trường, bên cạnh có
mấy nhân viên phục vụ õng à õng ẹo mang menu quay đi. Tôi dần dần thích
nghi với ánh sáng ở đây, lúc này mới mở được mắt bình thường, ánh mắt
lại quay về với Hạ Thụ. Thấy anh ta cũng đang nhìn tôi vẻ thăm dò, trong mắt như có vẻ gì đó suy nghĩ.
- Này, vẫn chưa chết chứ? - Hạ Thụ chạm nhẹ lên người tôi, hỏi.
- Anh! Anh cố ý phải không! - Tôi hất mạnh cái đầu thiếu dưỡng khí, cáo buộc anh ta.
- Tôi cố ý thì sao? Ai bảo cô ngốc thế, lúc nào cũng gây phiền phức cho
tôi, tôi chỉ có thể giấu cô đi, không cho người khác nhìn thấy thôi.
- Anh không được sỉ nhục khả năng chuyên môn của tôi! Tôi là yêu tinh cà
rốt thông minh nhất ở thế giới yêu tinh, sao có thể ngốc được! - Tôi
giận dữ lườm anh ta.
Nhưng tôi càng giận thì hình như anh ta càng vui thì phải, chỉ thấy Hạ Thụ bật cười thành tiếng:
- Ha ha, tôi vừa nảy ra một suy nghĩ, thực ra nuôi một con thú lúc nào cũng có thể bắt nạt được cũng hay đấy chứ.
- Cái gì? Thú cưng? Anh định coi tôi là thú cưng ấy hả? - Tôi đứng lên quát lớn.
Hơn nữa anh ta còn nói là bất cứ lúc nào cũng bắt nạt tôi! Sao tôi lại gặp phải một chủ nhân độc ác như thế này?
- Suỵt, nói nhỏ chút, cô muốn người khác phát hiện ra thân phận của cô
sao? Đồ ruồi ngu ngốc! - Hạ Thụ bịt miệng tôi, tôi lại thấy khó thở.
Đáng ghét quá!
Khi tôi đã sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí thì cuối cùng anh ta cũng buông
tay ra, vẻ mặt rất chi là châm biếm. Tôi nghiến răng hằn học lườm anh ta một cái, sau đó giơ nắm đấm lên, đặt vào miệng, thổi một hơi rồi đấm
mạnh vào người anh ta.
- Tôi phải trả thù vì ban nãy anh đã nhốt tôi trong ba lô!
“Rầm”.
Có ông trời làm chứng, vừa rồi tuyệt đối không phải là âm thanh khi nắm
đấm của tôi đánh lên người anh ta. Bởi vì anh ta chỉ hơi lùi về sau,
nghiêng người một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi nắm đấm của tôi. Đúng lúc đó tôi lại đang đứng ở mép bàn, đứng không vững nên rơi xuống ghế, đầu đập mạnh xuống, nổi một cục u.
- Đau quá... - Đau tới mức mắt nổ đom đóm, tôi xuýt xoa kêu đau, giận dữ lườm anh ta, - Anh để tôi đánh một
cái thì đã làm sao? - Tôi vẫy vẫy đôi cánh, bay tới trước mặt anh ta,
nhìn gương mặt khó ưa đó, giơ nắm đấm lên kháng nghị.
- Chẳng sao cả, nhưng tôi không thích. - Anh ta nhướn mày, nở một nụ cười đểu cáng, có chút gì đó như chế giễu. - Cô ngoan ngoãn ngồi trên bàn cho tôi, tôi có chuyện nói với cô.
Bàn...
Tôi cúi đầu nhìn cái khăn
trải bàn sạch sẽ, trong lòng rất băn khoăn. Rõ ràng khi ở nhà còn chê
tôi giẫm lên bàn làm bẩn khăn, sao ở bên ngoài thì lùy tiện như thế?
Chẳng nhẽ bởi vì ở ngoài giẫm bẩn khăn trải bàn của người ta, họ không
cần phải giặt sao?
Tôi nghi hoặc dừng lại trên bàn, ngồi xuống đối diện với Hạ Thụ. Hai tay tôi chống cằm, nheo mắt cười cười nhìn anh ta:
- Có chuyện gì anh nói đi?
- Nể tình cô đã giúp tôi nên sau này cô được sống trong nhà tôi, nhưng
tôi có một số quy định. Nếu cô vi phạm thì lập tức biến ngay.
Ấy, chờ một chút, tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta đồng ý cho tôi ở lại? Anh ta thực sự cho tôi ở lại? Tôi như bỗng dưng trúng xổ số hàng trăm triệu đồng, rõ ràng là nên vui, nhưng lại vì quá không thật mà tưởng là mình
nghe nhầm.
- Sao hả? Cô thay đổi ý định rồi, không ở lại nữa hả? - Hạ Thụ tỏ ra không hài lòng với phản ứng của tôi.
- Tất nhiên là không! Tôi vui lắm, vui quá đi chứ. Hu hu, cuối cùng anh
cũng bị tôi làm cho cảm động rồi. Tôi biết mà, trên đời này không có
chuyện gì mà Hựu Diệp không làm được. - Tôi chìm đắm trong thế giới thỏa mãn của mình.
- Đồ ruồi ngu ngốc, cô đừng có mừng quá sớm! Tôi
nói rồi, cô buộc phải tuân thủ một số quy định của tôi, nếu không tôi
vẫn sẽ đuổi cô ra ngoài. - Hạ Thụ lườm tôi một cái, rồi lắc lắc ngón tay trước mặt tôi.
- Anh nói đi, tôi chắc chắn sẽ tuân thủ mọi quy
định! - Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn cảnh giác, hoài nghi nhìn anh
ta, thấy trên mặt anh ta không có vẻ gì giảo hoạt mới yên tâm lại.
- Điều thứ nhất, sau này khi tôi đi học, cô không được tùy ý rời khỏi
nhà, nếu không tôi sẽ bán cô vào rạp xiếc cho người ta tới tham quan! -
Trên mặt anh ta lại xuất hiện ánh mắt cảnh cáo.
- Chuyện đó... -
Trước lời cảnh cáo của anh ta, tôi chỉ hít một hơi dài, sau đó mỉm cười
ngốc nghếch chỉ vào anh ta. - Hạ Thụ, nơi để người ta tham quan không
phải là rạp xiếc mà là sở thú.
- Khi tôi đang nói thì không được
xen ngang! - Bị tôi vạch ra điểm yếu, mặt Hạ Thụ đỏ bừng, anh vội vàng
uy hiếp tôi để che giấu sự bối rối của mình.
- Được rồi. Nhưng
tiền đềlà sau khi anh đã nói câu “xong”, nếu không sao tôi biết được anh đã nói xong chưa? Với lại có lúc nào đó anh giở trò thì làm sao?
- Cô có tin là bây giờ tôi lập tức bán cô vào rạp xiếc không hả? - Hạ Thụ bỗng dưng ghé sát vào mặt tôi, từng chữ thoát ra khỏi kẽ răng anh, mang theo tia lửa giận như muốn đốt cháy tôi ra.
Nhìn vào ánh mắt anh, tôi giật mình lùi về sau một bước, miệng tôi chu lên, làm ra vẻ đau khổ.
Lại dọa người ta! Tôi đã làm sai cái gì, sao lúc nào cũng đối xử với tôi như thế...
Tôi ấm ức cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngón tay kéo kéo cái viền áo bằng lụa, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta.