Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ chiếc giường được treo đầy những dải ren,
trước căn phòng màu sắc rực rỡ của mình, tôi bỗng dưng thấy đầu óc mình
trống rỗng.
Hình như hôm qua tôi đã về nhà rồi, hơn nữa còn giảng hòa với Hạ Thụ, tôi qua vì đau đầu nên anh đi ngủ từ sớm, sau đó tôi
còn gọi điện thoại cho Dương Sinh, bảo anh yên tâm, Dương Sinh dường như không nỡ xa tôi... Tôi mơ màng nghĩ lại.
Đúng rồi, nơi này là
nhà của Hạ Thụ, tôi đã về nhà rồi, hơn nữa tôi còn hạ quyết tâm sẽ giải
bỏ lời nguyền trên người Hạ Thụ! Nghĩ tới dáng vẻ đau đớn của Hạ Thụ tối hôm qua, tôi vội vàng bay ra khỏi căn nhà sang trọng của mình để xem
tình hình của anh.
Vừa bay ra ngoài tồi đã thấy anh đang vội vã mặc chiếc áo khoác màu đen sẫm, dáng vẻ rất nặng nề.
- Hạ Thụ, chào buổi sáng! - Tôi lập tức nở nụ cười chào anh. Xem ra tình trạng của anh vẫn tốt.
Nhưng khi anh quay đầu lại thì nụ cười lập tức dông cứng trên gương mặt tôi.
Ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng
tối qua, giống như băng đá cả ngàn năm đã ngưng kết lại trong giây phút
này, khiến cả người tôi run lẩy bẩy. Tôi bất giác nắm chặt chéo áo, muốn tìm kiếm một tia ấm áp.
- Hôm nay tôi sẽ về nhà muộn, không cần
chờ tôi ăn cơm đâu. Cô tự ra ngoài mua đồ đi. - Hạ Thụ lạnh nhạt nói
xong, quay người định đi ra ngoài cửa.
- Anh đi hẹn hò với Mỹ Nguyệt à? - Tôi thu hết can đảm hỏi anh.
- Không biết. - Hạ Thụ không quay đầu lại, lạnh lùng buông ra hai tiếng rồi bỏ đi.
Tôi phút chốc như ngã xuống vực sâu muôn trượng. Hạ Thụ dường như đã hoàn
toàn quên mất chuyện tối qua, anh lại bị lời nguyền của Mễ Liệt khống
chế rồi sao? Trời ơi, tôi nhớ là Mễ Liệt từng nói, tác dụng phụ của lời
nguyền chỉ khiến ký ức của người bị nguyền trở nên rối loạn, ký ức của
Hạ Thụ có phải đã bị rối loạn rồi không? Nếu ký ức của anh không ngừng
thu hẹp lại thì liệu có một ngày nào đó anh quên mất chuyện mình thích
Thụy Huệ không nhỉ? Tôi làm sao để thực hiện kế hoạch “tình yêu chiến
thắng lời nguyền” đây?
Tôi đi đi lại lại trong nhà, không được,
tối qua bị Mỹ Nguyệt phá đám, hôm nay tôi phải đi tìm Mễ Liệt nói
chuyện, cho dù phải trở mặt với cậu ta thì tôi cũng phải bắt cậu ta đưa
Hạ Thụ khôi phục lại như ban đầu!
Tôi không thể nhìn Hạ Thụ bị tổn thương thêm nữa!
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đọc thần chú, biến mình tới nhà Mỹ Nguyệt,
quên mất việc giờ vẫn còn sớm, có thể rất nhiều người đang ở nhà.
Lần này tôi vẫn xuất hiện trong căn phòng của Mỹ Nguyệt. Tôi quay người đi
về phía cái bàn. Nhưng lần này trên bàn trống không, không có con chó
bông của Mễ Liệt. Lạ thật, chẳng nhẽ khi ra ngoài, Mỹ Nguyệt mang cả Mễ
Liệt theo để bắt cậu ta làm việc xấu sao?
Lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai thì bỗng dưng ở cửa vang lên tiếng động, cánh cửa phòng đóng chặt bỗng dưng bật mở.
Tôi lập tức quay đầu lại, nhìn ra hướng cửa phòng theo phản xạ, Mỹ Nguyệt đang khoanh hai tay trước ngực đi về phía tôi.
Mỹ Nguyệt?
Có phải tôi nhìn nhầm không?
Tôi đưa tay lên dụi mắt, nhắm lại rồi mở ra. Người trước mặt tôi không
những không biến mất mà ngược lại còn gần hơn trước. Điều này càng khiến tôi tin chắc người đang đứng trước mặt tôi là Mỹ Nguyệt.
Trên mặt cô ta lướt qua một sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó được thay thế bằng nụ cười đầy toan tính.
Tôi ngước đầu lên nhìn ánh mắt khó hiểu của cô ta. Trái tim tôi bỗng chốc thắt lại.
Vì sao lại bị cô ta nhìn thấy? Tôi cảm thấy chẳng khác nào dê vào miệng
cọp. Cô ta liệu có nổi lòng ác đập chết tôi như đập chết một con mồi
không?
- Nếu tôi không đoán nhầm thì cô là yêu tinh phải không? - Cô ta nhìn tôi, dường như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, nụ
cười quỷ dị tiến gần tới tôi, đưa tay đặt lên vai tôi.
Bị cô ta
hỏi vậy, tôi khựng lại, mở lớn mắt nhìn cô ta, không nói được lời nào.
Sao cô ta lại biết thân phận của tôi? Chẳng nhẽ Mễ Liệt nói cho cô ta
biết? Tôi nhớ là tôi chỉ gặp cô ta vài lần, hơn nữa chưa bao giờ để lộ
điều gì cho cô ta biết, hay là Hạ Thụ nói cho cô ta?
Không, không, không, Hạ Thụ không phải người như thế.
Tôi lắc đầu, lập tức xua đi suy nghĩ trong đầu
Nếu không phải là Hạ Thụ, thế thì chắc chắn là Mễ Liệt...
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái, có một cảm giác như mình bị
bán đứng. Mễ Liệt là bạn tốt của tôi cơ mà. Tuy rằng cậu từng hại Hạ
Thụ, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng cậu còn quan tâm tới tôi. Thực sự là
cậu bán đứng tôi sao?
Thấy tôi có vẻ kinh ngạc, cô ta đắc ý bật cười, sau đó ghé sát vào mặt tôi:
- Thực ra cô không cần nghĩ nhiều. Từ lần đầu tiên cô mặc quần áo của Hạ
Thụ rồi xuất hiện ở bên ngoài phòng học là tôi đã thấy không bình thường rồi. Sau đó tôi lại nhìn thấy cô biến nhỏ nằm trên bàn trước mặt Hạ
Thụ, tôi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô rồi.
- Cho tới khi
tôi gặp Mễ Liệt, biết trên thế giới này có thứ gọi là yêu tinh thì tôi
càng khẳng định cô là yêu tinh. - Cô ta kiên nhẫn giải thích với tôi.
Thì ra là thế. Biết là Mễ Liệt không bán đứng tôi, tôi thấy dễ chịu hơn
nhiêu. Nếu đã bị cô ta phát hiện ra thân phận, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa. Tôi dũng cảm ngẩng đầu lên, không hề tỏ ra thua kém,
nhìn thẳng vào ánh mắt nham hiểm của cô ta.
Căn phòng bỗng dưng trở nên im lặng khác thường.
Hai người chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, không ai lên tiếng trước.
Rốt cuộc cô ta định làm gì? Định làm gì với tôi? Nói ra thì hình như tôi
chua bao giờ đối mặt trực tiếp với cô ta, dù sao cô ta cũng là kẻ chủ
mưu đằng sau làm tổn thương tới Hạ Thụ.
Tới đi, Mỹ Nguyệt! Cho dù cô có chiêu trò độc ác gì thì tôi cũng không sợ đâu! Tôi sẽ để cô biết
quyết tâm bảo vệ Hạ Thụ của tôi.
Cứ nhìn nhau như thế rất lâu, Mỹ Nguyệt đột nhiên bật cười, dường như đang cười nhạo tôi không biết tự
lượng sức mình, sau đó nâng tay tôi lên, ghé sát tai tôi nói thầm:
- Cô tên Hựu Diệp, đúng không? Tôi nghe Hạ Thụ gọi tên cô. Cô là bạn tốt
của Mễ Liệt, còn tôi là bạn tốt của Hạ Thụ, tôi nghĩ, hai chúng ta cũng
có thể trở thành bạn của nhau nhỉ?
Mặc dù cô ta dùng câu hỏi,
nhưng ánh mắt âm u lạnh lẽo ấy lại khiến tôi cảm thấy, nếu tôi trả lời
là không được thì cô ta sẽ dùng mấy ngón tay sơn đỏ chót của cô ta bóp
chết tôi.
- Rốt cuộc cô định làm gì? - Tôi cảnh giác hỏi.
- Ha ha, chẳng gì cả, chỉ là hôm nay xin nghỉ để đi dạo phố, cô tới vừa
lúc thì chúng ta cùng đi, nhân tiện có thể giao lưu tình cảm. - Nụ cười
cố làm ra vẻ thân thiết của Mỹ Nguyệt khiến tôi thấy thật phản cảm.
Dạo phố? Cô ta dang có dự định quỷ quái gì đây?
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta. Nhưng con người có một câu “Biết địch biết ta,
trăm trận trăm thắng”, muốn chiến thắng đối thủ thì trước tiên phải hiểu được người đó. Nếu đã vậy thì tôi nên đồng ý cùng cô ta đi “giao lưu
tình cảm”.
Để biết rốt cuộc trong lòng cô ta đang nghĩ gì, tôi cau mày một lát rồi lớn tiếng nói:
- Được thôi, đi dạo phố thì đi luôn bây giờ đi.
Mỹ Nguyệt không hề tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời của tôi, tôi càng cảm
thấy tâm cơ của cô ta thật sâu sắc, và càng thêm cảnh giác.
Theo
như yêu cầu của Mỹ Nguyệt, tôi hóa phép biến mình to ra, rồi bị Mỹ
Nguyệt kéo đi ra khỏi nhà trong ánh mắt của kỳ dị của mình.
Một người có vẻ như là quản gia đi tới bên cạnh Mỹ Nguyệt, cung kính chào cô ta, giọng nói nặng âm mũi:
- Cô chủ, cô đi ra ngoài à? Có cần tôi bảo vệ sĩ đi cùng không?
Mỹ Nguyệt lắc đầu, ngước mắt lên nhìn viên quản gia, sắc mặt cao ngạo, hoàn toàn không coi người trước mặt mình vào đâu:
- Không cần đâu, tôi ra ngoài một lát rồi quay về.
Viên quản gia có lẽ đã quen với tính khí của Mỹ Nguyệt, bà gật đầu, nói nhỏ
với người sau lưng mình mấy câu, sau đó quay người lại cúi đầu chào Mỹ
Nguyệt lần nữa.
Tôi thực sự thấy kích thích trước cái vẻ quý tộc của gia đình họ, không ngờ nhà Mỹ Nguyệt lại giàu có như thế.
Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe, chỉ riêng những người hầu chờ Mỹ Nguyệt lên
xe đã xếp thành hai hàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào chúng tôi. Lần đầu
tiên tôi được người ta đối xử cung kính như thế, mặt không giấu được cảm giác nóng bừng, nhưng Mỹ Nguyệt chẳng có chút biểu cảm nào, có lẽ cô ta đã quen rồi!
Sau khi lên xe, Mỹ Nguyệt nói với tài xế địa chỉ, tài xế không nói gì, khởi động xe rồi chầm chậm lái đi.
- Thế nào? Có phải là giật mình không? - Mỹ Nguyệt liếc mắt nhìn tôi vẫn
còn đang kinh ngạc. - Nói cho cô biết, nhà Hạ Thụ còn giàu có, sang
trọng hơn nhà tôi, không hiểu sao vì sao anh ấy lại sống một mình trong
căn nhà rách nát đó, khuyên thế nào cũng không chịu về nhà.
Nhà
Hạ Thụ còn giàu có, sang trọng hơn? Tôi lại thêm một lần nữa kinh ngạc
tới mức không nói được lời nào. Nhưng tôi hầu như có thể hiểu được tâm
trạng không muốn về nhà của Hạ Thụ. Mặc dù ở trong một căn nhà như thế
có rất nhiều người xung quanh hầu hạ, cơm bưng nước rót tới tận miệng,
nhưng cũng chẳng được tự do. Đi tới đâu cũng bị người ta chú ý, ra ngoài còn phải báo cáo, thật khó chịu!
Nhưng Mỹ Nguyệt chắc chắn là
không cảm thấy thế, bởi vậy cô ta vẫn tỏ ra khó hiểu, dường như đang
nghĩ vì sao Hạ Thụ lại không chịu về nhà.
Khó khăn lắm mới tới
được trung tâm thành phố, cảnh vật bên ngoài từ những hàng cây xanh um
tươi tốt dần chuyển thành những tòa nhà cao chọc trời và những chiếc xe
đi lại như mắc cửi trên đường. Tôi nhìn từng gương mặt người đủ mọi tâm
trạng và những tòa kiến trúc lạ lẫm bên ngoài, cho tới khi chiếc xe dừng lại trước một trung tâm mua sắm lớn, tôi mới yên tâm thở phào một hơi.
Ở riêng với Mỹ Nguyệt thực sự là khó chịu! Không biết vì sao Hạ Thụ có thể chịu đựng được cô ta.
Tài xế đã xuống xe, giúp tôi và Mỹ Nguyệt mở cửa xe. Tôi lúng túng bước xuống xe, bị Mỹ Nguyệt kéo tuột vào trung tâm mua sắm.
Chẳng nhẽ cô ta thực sự tới đây mua đồ sao?
- Chúng ta đi đâu đây? - Thấy Mỹ Nguyệt len lỏi qua các gian hàng, nhưng
không hề dừng lại, cũng không hề ngắm nghía các mặt hàng bày bán bên
trong, tôi hơi lo trong lòng, vội vàng hỏi cô ta.
Cô ta chỉ quay
đầu lại nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười có vẻ phức tạp, nhưng không trả lời. Tôi luôn cảm thấy nụ cười của cô ta không có ý tốt, nhưng chỉ có thể
cúi đầu tiếp tục đi theo.
Cuối cùng cô ta đi vào một khu vực
khác, dừng lại trước một cửa hàng trà. Bởi vì hôm nay không phải ngày
nghỉ nên người trong quán rất ít. Chỉ có một cô gái ngồi sát cửa sổ đang quay đầu nhìn chúng tôi. Tôi không nhìn rõ dung nhan của cô gái, nhưng
có thể cảm nhận được sự sang trọng toát lên từ từng hành động rất nhỏ
của cô.
Mỹ Nguyệt đua tôi đi vào, tôi theo sau lưng cô ta, đi tới vị trí ở gần cửa sổ - dừng lại trước mặt cô gái đó.
Đã nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, cô gái quay đầu lại, nhìn chúng tôi mỉm cười.
Nụ cười này khiến tôi há hốc miệng. Gương mặt tao nhã của cô gái không
trang điểm quá đậm, nhưng lại vô cùng hoàn hảo. Mái tóc của cô xoăn nhẹ, được buộc gọn sau gáy, trông có vẻ rất tự nhiên. Hai gò má trắng trẻo
ửng sắc hồng khỏe mạnh, đôi môi đỏ như quả anh đào, khi mỉm cười trông
vô cùng thân thiện.
Thân hình cao ráo của cô được khoác lên mình
chiếc quần bò với cái áo sơ mi đơn giản. Đây là một sức hút cao quý khó
cưỡng lại được, hoàn toàn khác với Mỹ Nguyệt, khiến người ta nhìn thấy
là lập tức chìm đắm vào đó.
Tôi há hốc miệng kinh ngạc nhìn cô,
một hồi lâu sau mới cảm thấy có cái gì đó đang kéo mình, cúi xuống mới
phát hiện ra Mỹ Nguyệt. Bị kéo mạnh, tôi ý thức được sự bất lịch sự của
mình, vội vàng cụp mắt lại rồi ngồi xuống.
Đứng trước một cô gái
xinh đẹp như tiên nữ thế này, tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn
cô. Tôi cúi đầu nhìn đôi chân và những ngón tay ngắn ngủn của mình, một
thân hình không hài hòa, bất giác muốn khóc thật to.
Tôi thế này thì cả dời này cũng không thể trở thành một người phụ nữ cao quý, thanh tao như thế!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ và tự chê trách các khuyết điểm của mình thì Mỹ Nguyệt lên tiếng:
- Xin lỗi Thụy Huệ, để cậu chờ lâu quá.
Thụy Huệ?
Nghe thấy cái tên này, tôi giật mình. Cô ấy là Thụy Huệ? Cái cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trước mặt tôi đây chính người mà Mạ Thụ yêu sao?
Ngực tôi bỗng dưng có một cảm giác gì đó thật khó tả, đắng chát, dường như
có cái gì đó đã chiếm cứ mất trái tim tôi, khiến tim tôi chật chội, khó
chịu, khiến tôi gần như không thở nổi.
Tôi quay đầu lại, nụ cười trên mặt Mỹ Nguyệt giờ đây trở nên thật châm biếm trong mắt tôi.
- Không sao dâu, thực ra tớ cũng mới tới không lâu. - Thụy Huệ nở một nụ
cười hiền hòa, đẹp như đóa hoa thủy tiên. Từ người cô thoang thoảng mùi
nước hoa dễ chịu, giống như một luồng ánh sáng bao phủ lấy cô.
Cô nhìn tôi một cái, mím môi cười:
- Mỹ Nguyệt, đây là bạn cậu à?
- Ha ha, đúng thế, đây là Hựu Diệp, cũng là bạn của Hạ Thụ. - Mỹ Nguyệt
đột nhiên thân mật khoác vai tôi, nụ cười có vẻ trong sáng. Nhưng cho dù cô ta có thể hiện tự nhiên đến đâu thì tôi cũng nhận ra cô ta cố tình
nhấn mạnh vào hai chữ “Hạ Thụ”.
Chắc chắn là cô ta cố ý! Tôi ngượng ngùng nhìn Thụy Huệ, cô nghe thấy tên Hạ Thụ, ánh mắt thoáng tối đi.
- Chào bạn, tớ là Hựu Diệp. - Tôi vội vàng tự giới thiệu.
- Hi, chào bạn, tớ là Thụy Huệ, bạn học cũ của Hạ Thụ. - Thụy Huệ khi nói tới tên Hạ Thụ, sắc mặt có vẻ buồn buồn.
Mỹ Nguyệt rốt cuộc đang nghĩ gì nhỉ? Vì sao đột nhiên lại đưa tôi tới gặp Thụy Huệ, còn cố ý nhắc tới Hạ Thụ?
- Nói tới Hạ Thụ, lần này về nước tớ còn chưa gặp cậu ấy. Hôm đó khó khăn lắm tớ mới thu hết dũng khí gọi điện thoại cho cậu ấy, mà cậu ấy lại
không có nhà. - Giọng nói của Thụy Huệ thoáng chút thất vọng, cô cụp mắt xuống, hai hàng lông mi dài cong vút che lên đôi mắt.
- Thế nghĩa là sao? Thụy Huệ, chẳng nhẽ cậu còn định đi Mỹ tiếp sao? - Mỹ Nguyệt dường như rất kinh ngạc, vội vàng hỏi.
- Ừ. Tớ đặt vé máy bay lúc 11 giờ ngày mai. Thực ra lần này quay về tớ
không định ở lâu, chỉ là các bạn hiểu lầm, hôm nay hẹn câu ra cũng là vì muốn gặp bạn cũ, lần sau không biết bao giờ mới lại gặp nhau. - Thụy
Huệ cố lấy lại tinh thần, mỉm cười nói.
- Thật đáng tiếc. Thụy Huệ, tớ sẽ nhớ cậu lắm. - Mỹ Nguyệt vừa nói vừa nắm chặt bàn tay Thụy Huệ đang để trên bàn.
Tôi không nhịn được, cau mày. Mỹ Nguyệt tưởng rằng cô ta giả vờ giỏi lắm à? Nhưng niềm vui trong đáy mắt cô ta thì không thể che giấu được. Cô ta
cảm thấy chắc là sau khi Thụy Huệ đi thì không ai tranh giành Hạ Thụ với cô ta nữa!
Chết rồi! Nếu Thụy Huệ đi thì chẳng phải Hạ Thụ sẽ
mất tình yêu sao? Thế anh biết lấy gì ra để chống chọi lại với lời
nguyền của Mễ Liệt đây? Tôi ý thức được một mối nguy to lớn, bất giác
hai tay run rẩy.
- Thụy Huệ, chuyện cậu định đi Hạ Thụ có biết không? - Tôi buột miệng hỏi.
Thụy Huệ dường như hơi kinh ngạc trước phản ứng của tôi:
- Tớ đang định thông báo cho cậu ấy. Cho dù thế nào thì có những chuyện
tớ cũng phải nói rõ với cậu ấy trước khi đi, không nên mang theo nỗi
tiếc nuối tới Mỹ.
Tốt quá, nói thế thì họ có khả năng sẽ còn gặp
mặt nhau, nói không chừng Thụy Huệ gặp Hạ Thụ rồi sẽ thay đổi quyết
định, không đi nữa, sau đó hai người lại ở bên nhau, lời nguyền của Mễ
Liệt tự nhiên cũng sẽ mất hiệu nghiệm!
Nghĩ tới cảnh tượng Thụy
Huệ và Hạ Thụ ở bên nhau, trong lòng tôi bỗng dưng thấy khó chịu. Tôi
nhắm mắt lại, cố gắng đuổi cái tâm trạng kỳ quái này đi.
- Vậy sao? Thụy Huệ, tớ cũng cảm thấy các cậu nên gặp nhau. - Mỹ Nguyệt bỗng dưng lên tiếng.
Tôi giật mình, Mỹ Nguyệt càng nói thế tôi lại càng thấy lo lắng, sao cô ta
lại tốt bụng thế, còn khuyên Thụy Huệ gặp mặt Hạ Thụ nữa? Âm thầm ngăn
cản họ mới là việc mà Mỹ Nguyệt sẽ làm, hơn nữa cô ta còn có Mễ Liệt
giúp đỡ!
Tôi phẫn nộ nhìn Mỹ Nguyệt, Mỹ Nguyệt cũng thản nhiên
nhìn tôi, trong không khí đường như có hơi nóng khiến mọi thứ sắp nứt
toác ra. Thụy Huệ dường như cũng nhận thức được sự mất bình tĩnh của
chúng tôi, cô ngồi một lát rồi ra về. Sau khi Thụy Huệ đi, chiếc mặt nạ
trên mặt Mỹ Nguyệt lập tức được gỡ xuống, lạnh lùng nhìn tôi.
- Vừa nãy cô cũng nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi rồi, có việc này muốn nhờ cô giúp đỡ.
- Cái gì? - Tôi ngạc nhiên nhìn Mỹ Nguyệt, cô ta lợi hại như thế mà còn cần tôi giúp đỡ sao?
Cô ta nhướn mày lên, nở nụ cười nham hiểm:
- Tôi muốn cô giúp tôi phá hoại cuộc gặp mặt của Hạ Thụ và Thụy Huệ. Nếu
họ không thể gặp mặt nhau thì Hạ Thụ sẽ không nhớ ra Thụy Huệ, như thế
thì tôi và Hạ Thụ có thể ở bên nhau.
Tôi giật mình trước nụ cười
thâm hiểm của cô ta, nhìn cô ta nói một hồi, cuối cùng ánh mắt cô ta lại quay về đánh giá gương mặt tôi.
Hạ Thụ... Thụy Huệ...
-
Quả nhiên là cô nghĩ như thế! Nhưng cô điên rồi à? Lại còn bắt tôi giúp
cô? Cô không biết tôi là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ sao? Sao tôi có thể giúp cô làm tổn thương anh ấy được? - Tôi căm phẫn hét lên.
-
Bởi vì tôi biết, cô cũng thích Hạ Thụ, thế nên cô cũng không hy vọng họ
gặp nhau, đúng không? - Lúc này trông Mỹ Nguyệt giống như một con ác
quỷ, đang dùng lời lẽ ngọt ngào nhất để nói về một sự thực tàn nhẫn
nhất.
Tôi thích Hạ Thụ?
- Không... - Một câu nói buột khỏi miệng, tôi vội vàng giải thích, nhưng phát hiện ra mình chẳng nói được gì.
Thích anh...
Thích Hạ Thụ?
Bàn tay tôi bất giác đặt lên vị trí nơi có trái tim đang đập. Nơi đó đang
đập từng nhịp rất mạnh, hơn nữa càng lúc càng nhanh, dường như đang thừa nhận cái sự thực này.
Không, không! Sao tôi có thể thích Hạ Thụ
được? Anh ấy là chủ nhân của tôi, còn tôi chỉ là một yêu tinh của anh ấy thôi! Đây chắc chắn là ảo giác, chỉ là ảo giác. Nhưng càng nghĩ thế thì tôi lại càng thấy khó chịu, thậm chí trước mặt còn xuất hiện gương mặt
của Hạ Thụ.
Hạ Thụ...
Thụy Huệ...
Tôi đưa tay ra ôm lấy đầu, nhắm nghiền hai mắt.
Trong đầu tôi cứ xoay tròn hai cái tên này. Vì sao tim tôi lại có một suy
nghĩ vô cùng mãnh liệt rằng mình không muốn để họ gặp mặt? Suy nghĩ nào
mãnh liệt tới mức suýt chút nữa đã hút trọn ý thức của tôi, làm ảnh
hưởng tới tư tưởng của tôi. Chẳng nhẽ tôi thực sự thích Hạ Thụ sao, thế
nên mỗi lần nghĩ tới chuyện của anh và Thụy Huệ là lại thấy khó chịu?
Trái tim tôi thực sự giống như Mỹ Nguyệt nói, muốn ngăn cản hai người họ gặp nhau sao?
- Thế nào? Hai người chúng ta mới là hai bên giao
chiến trong cuộc chiến tranh giành Hạ Thụ này, Thụy Huệ đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, lẽ ra không nên quay về. Chúng ta bây giờ phải hợp tác
để đuổi cô ta đi! - Mỹ Nguyệt lại nhắc nhở bên tai tôi, câu nói cuối
cùng trở nên vô cùng sắc nhọn.
Một câu nói khiến tôi tỉnh dậy từ
cơn ‘‘ác mộng”, trán tôi mướt mải mồ hôi, quay đầu lại nhìn Mỹ Nguyệt,
trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tôi thấy vẻ mặt thúc giục của Mỹ
Nguyệt, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu rồi đứng lên.
- Không, chuyện này tôi không thể đồng ý được. Tôi là yêu tinh Lời ước
của Hạ Thụ, bảo vệ anh ấy là trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối không
cho phép ai làm tổn thương anh ấy, tôi càng không thể làm tổn thương tới anh ấy. - Tôi kiên định nhìn cô ta, nói từng tiếng rõ ràng.
Tôi
lúc này vẫn chưa hiểu rõ tình cảm mình dành cho Hạ Thụ, nhưng cho dù
tình cảm của tôi dành cho anh thế nào thì tôi cũng không thể coi đó là
lý do để mình làm tổn thương tới anh! Tôi tuyệt đối không ích kỷ như Mỹ
Nguyệt, vì lòng tham của bản thân mà làm tổn thương Hạ Thụ!
- Cô... - Cô ta rõ ràng là tức tới mức không nói được gì, cũng đứng bật dậy, ánh mắt nhìn tôi có vẻ uy hiếp.
- Còn nữa, nếu Thụy Huệ không có dũng khí nói với Hạ Thụ chuyện cô ấy sẽ
đi thì tôi sẽ nói cho anh ấy biết. Tôi nghĩ chắc chắn Hạ Thụ rất muốn
gặp Thụy Huệ, chỉ cần đó là nguyện vọng của anh ấy thì tôi sẽ giúp anh
ấy thực hiện! - Đối diện với cô ta, tôi kiên định nói xong câu đó rồi
quay người bỏ đi.
- Hựu Diệp, rồi cô sẽ hối hận! - Sau lưng vang lên tiếng hét giận dữ của Mỹ Nguyệt.
Chính tay mình tác thành cho Thụy Huệ và Hạ Thụ sao? Tôi nghe thấy tiếng đau
nhói của trái tim mình, đây chính là cảm giác thích một người sao? Tôi
không biết, thực sự không biết. Trên đường về nhà, trong đầu tôi không
ngừng nghĩ lại những hình ảnh khi mình ở cùng với Hạ Thụ, vui vẻ có,
buồn bã có, giận dữ có, ngọt ngào có... Mỗi một hình ảnh đều là bảo vật
của lôi, khiến tôi không thể nào quên được. Tôi hầu như đã âm thầm biết
được đáp án, nhưng tôi không thể...
Tôi không thể thích anh?
“Rầm”. Tôi đẩy mạnh cửa, quay về căn nhà quen thuộc.
Nhìn những dụng cụ bày biện quen thuộc trong nhà, nhìn đống ren dán trên
tường còn chưa kịp gỡ xuống, tôi một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp mà
Hạ Thụ mang tới cho tôi, bèn âm thầm hạ quyết tâm, sẽ che giấu tình cảm
của mình, không để tâm trạng khó chịu đó ảnh hưởng tới phán đoán của
tôi. Có thể tình cảm của tôi với anh chỉ là sự say mê nhất thời, chưa
thực sự sâu sắc, một thời gian nữa rồi tôi sẽ quên. Hạ Thụ, anh yên tâm
đi, cho dù thế nào tôi cũng sẽ giúp anh gặp Thụy Huệ, cứu vãn tình cảm
của hai người.
Tôi đi ra ban công, tình cờ nhìn thấy Hạ Thụ đã
quay về. Đứng dựa lưng vào tường, Hạ Thụ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cái
bóng của anh trông thật cô đơn.
Thấy Hạ Thụ như thế, khóe miệng tôi mấp máy, trong lòng đau nhói.
- Hạ Thụ... - Tôi run rẩy đưa tay ra, ôm lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh.
Chắc chắn là anh đã biết tin Thụy Huệ sắp ra nước ngoài, thế nên mới về nhà sớm thế, một mình đứng ở ban công đón gió lạnh.
Anh như thế thật khiến tôi lo lắng.
Tôi cảm thấy thân hình anh thoáng run rẩy, hai tay anh nắm chặt tay tôi,
chầm chậm tách tay tôi ra, sau đó quay người lại nhìn tôi.
Thấp
hơn anh tới một cái đầu, tôi đứng trước mặt anh cứ như một đứa trẻ con.
Nhưng tôi vẫn hít mũi, nở một nụ cười, nhón chân lên dùng tay xoa đầu
anh, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
“Phì” - vừa nãy vẫn còn buồn bã, bỗng dưng Hạ Thụ bật cười trước hành động của tôi, anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi xuống.
- Đây là cách an ủi người khác của cô sao? Cô không cảm thấy là mình hơi bị thấp à?
Hạ Thụ thật là, tôi có lòng tốt an ủi anh, vậy mà anh còn chê bai này nọ!
- Đúng thế, đúng là tôi thấp hơn anh một cái đầu, nhưng làm cách gì có
tác dụng là được rồi. Chẳng phải giờ anh cười rồi sao? - Thấy anh nở nụ
cười, tâm trạng tôi dễ chịu hơn một chút, thế là tôi trịnh trọng nhìn
anh. - Hạ Thụ, ngày mai anh nhất định phải đi gặp Thụy Huệ!
Trong giọng nói của tôi có sự kiên quyết không cho phép chối từ.
Nhưng tôi vừa mới nói xong thì sắc mặt Hạ Thụ đã lập tức trở nên khó coi. Anh thô bạo đẩy tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi:
- Ai nói cho cô chuyện này?
Bị anh đẩy va vào cánh cửa lạnh lẽo nhưng tôi không hề sợ hãi, ngược lại càng đứng thẳng lên, kiên định nhìn vào anh:
- Ai nói cho tôi không quan trọng, quan trọng là anh không thể trốn tránh chuyện này thêm được nữa!
- Trốn tránh? Cô hoàn toàn không biết chuyện giữa tôi với Thụy Huệ, đừng
có tùy tiện suy đoán suy nghĩ của tôi! Tôi không biết cô nghe ai dồn đại linh tinh, nhưng chắc chắn những gì họ nói không phải là sự thực! - Hạ
Thụ ngang ngạnh quay người đi, vẻ như không muốn nói gì nữa.
-
Đúng là tôi không biết nên mới hy vọng anh nói cho tôi nghe, rốt cuộc
thì anh có tình cảm gì với Thụy Huệ? Có phải là anh vẫn còn thích cô ấy
không? Tôi chỉ hy vọng anh có một lựa chọn chính xác, đừng để có gì nuối tiếc. - Tôi hét lên với cái lưng của anh.
Anh lại muốn co mình
trong lớp vỏ bảo vệ của anh, dùng tấm lưng lạnh lùng để ngăn tôi lại
gần. Nhưng lần này tôi sẽ không sợ hãi nữa, tôi nhất định phải cứu anh
ra khỏi lớp vỏ bảo vệ lạnh lẽo ấy, nếu không thì chắc chắn anh sẽ phải
hối hận cả đời!
Nghe lời tôi nói, Hạ Thụ mím chặt môi, quay đầu
ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, ánh mắt lặng lẽ. Bàn tay anh tựa lên lan
can, dường như đang muốn mượn cái lan can để chống đỡ cả thân hình mình, sắc mặt dần dần trở nên nhợt nhạt.
Anh đứng nghiêng về phía tôi, một hồi lâu sau mới thở dài:
- Tôi với Thụy Huệ từ nhỏ tới lớn đã là bạn thân, mọi người xung quanh
đều cho rằng bọn tôi đương nhiên sẽ thành người yêu của nhau. Hai chúng
tôi dường như cũng chịu ảnh hưởng bởi mọi người, âm thầm thích nhau.
Nhưng vì hai nhà chúng tôi là đối thủ cạnh tranh lâu năm trên thương
trường nên mọi người đều phản đối chúng tôi yêu nhau, bởi vậy chúng tôi
chưa bao giờ tỏ tình cả.
- Thế thì đã sao? Hạ Thụ, tôi cảm thấy
anh không phải là người vì sự ngăn cản của gia đình mà từ bỏ tình yêu
của mình. - Tôi đi tới trước mặt anh, chân thành nói.
Hạ Thụ lắc đầu:
- Tôi không biết. Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ luôn duy trì mối quan hệ
như thế này, cho tới một năm trước, cô ấy chuẩn bị ra nước ngoài. Buổi
tối trước khi đi, tôi hẹn cô ấy ra công viên gặp nhau, vốn định là sẽ tỏ tình với cô ấy, nhưng cô ấy lại không tới. Tôi chờ cô ấy một buổi tối
mới phát hiện ra rằng mình không buồn như mình tưởng. Sau đó tôi luôn
nghi ngờ, vì sao cô ấy không tới như lời hẹn mà tôi lại không mấy đau
lòng? Cho tới lần này cô ấy quay về tôi mới phát hiện ra, tôi còn chẳng
có dũng khí để gặp mặt cô ấy. Có thể nguyên nhân gia đình chỉ là một cái cớ, chúng tôi không tỏ tình với nhau là vì tình cảm này vẫn chưa đủ sâu sắc.
Không đúng, Hạ Thụ thích Thụy Huệ mà, tại sao lại cảm thấy
tình cảm chưa đủ sâu sắc? Chắc chắn là vì pháp thuật của Mễ Liệt đã
phong tỏa tình cảm của Hạ Thụ với Thụy Huệ, thế nên giờ anh mới hoang
mang như thế.
Nghĩ vậy, tôi kiên định ngẩng đầu lên, nói lớn với Hạ Thụ như thể đang tuyên thệ:
- Hạ Thụ, anh không muốn gặp cô ấy không phải vì tình cảm không đủ sâu
sắc mà vì sự yếu đuối của anh! Chính sự yếu đuối của anh đã khiến anh từ bỏ mọi thứ, thậm chí là tình cảm. Bởi vì anh sợ bị tổn thương nên mới
đóng kín trái tim mình. Bây giờ anh nên cố gắng cứu vãn mọi thứ mà anh
đã bỏ lỡ, hãy kéo Thụy Huệ về!
- Không, cô không hiểu đâu. Tình
cảm của con người phức tạp lắm, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cô khổng hiểu cảm nhận của tôi lúc này đâu. - Hạ Thụ bất lực nhìn tôi, trong ánh mắt là nỗi đau vô bờ.
- Tôi hiểu chứ, Hạ Thụ, tôi hiểu thật mà. - Tôi không thích nghe anh nói thế, hình như nó kéo dài khoảng cách giữa
tôi và anh ra thật xa, thật xa.
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kỹ
càng, cô đừng lo nữa. - Hạ Thụ không cảm nhận được sự bất an của tôi,
anh xoa đầu tôi an ủi rồi quay người đi vào trong.
- Chờ chút. -
Tôi kéo anh lại. - Có thể tôi không hiểu tình cảm của con người, nhưng
tôi hiểu, nếu ngày mai anh không đi gặp Thụy Huệ thì nỗi tiếc nuối này
mãi mãi sẽ ở lại trong tim anh.
Câu nói này là Thụy Huệ nói, tôi đã không thể khuyên được anh, vậy thì câu nói của Thụy Huệ có thể sẽ khiến anh đổi ý.
Quả nhiên, khi nghe thấy câu nói này, anh hơi run một chút, dường như rất
xúc động. Tôi bất giác cảm thấy tự ti, tôi nói bao nhiêu câu mà chẳng
nhẽ không bằng một câu của Thụy Huệ sao?
- Chuyện này... Tôi nghĩ xong rồi sẽ nói cho cô biết. - Hạ Thụ im lặng rất lâu, cuối cùng mở
miệng nói, nhưng vẫn không cho tôi một đáp án khẳng định.
Tôi chỉ đành buồn bã gật đầu.
Tôi nhìn gương mặt bị gió lạnh nhợt nhạt của anh, trong lòng thấy đau nhói, giống như một cơn gió thổi qua mặt hồ yên tĩnh, gợn lên những cơn sóng
lăn tăn.