Hôm sau, tôi tỉnh dậy và ngồi trong phòng khách từ sáng sớm, nhìn chằm chằm vào cửa phòng Hạ Thụ. Tôi căng thẳng tới mức quên cả thở, chỉ muốn anh
có thể lập tức đi ra khỏi cánh cửa đó, nói với tôi đáp án và lựa chọn
của anh.
Cho tới khi chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng 9 giờ sáng thì cửa phòng Hạ Thụ mới có chút động tĩnh. Cùng với tiếng cửa mở khe
khẽ, gương mặt trầm buồn của Hạ Thụ cũng xuất hiện trước mắt tôi. Hai
mắt anh thâm quầng lên.
Nhìn thấy anh như thế, trong lòng tôi
thấy có chút bất an. Ánh mắt cụp xuống, chạm ngay phải cái điện thoại
trên tay anh. Bàn tay anh nắm chặt điện Ihoại, một tay ấn vào cái phím
màu xanh, màn hình điện thoại vẫn sáng, tôi loáng thoáng nhìn thấy trên
đó có một hàng số, nhưng chưa hề gọi đi.
- Hạ Thụ. - Thấy anh
chưa bao giờ có vẻ thất thần như thế, tôi gọi khẽ, đi tới bên cạnh anh
rồi ngồi xuống, một bàn tay đặt lên tay anh, hy vọng có thể truyền cho
anh chút hơi ấm.
Bàn lay anh lạnh buốt, cho dù tôi nắm lay anh
chặt tới đâu thì vẫn không thể khiến nó ấm áp hơn. Bàn tay tôi áp chặt
lên mu bàn tay anh, bất giác run rẩy.
Trái tim anh cũng lạnh lẽo như thế sao?
Tôi rùng mình, anh chầm chậm quay đầu lại nhìn tôi, một bàn tay khác đặt
lên tay tôi, dường như muốn rút lấy chút hơi ấm cuối cùng. Khóe miệng
anh nở một nụ cười mơ hồ, khiến gương mặt tiều tụy của anh thoáng chốc
tràn đầy sinh khí.
- Hựu Diệp, cảm ơn cô. - Câu nói của anh khiến tôi ngẩn ngơ, đang định hỏi thì đã nghe thấy anh nói tiếp, - Cảm ơn cô
tối qua đã khuyên tôi, để tôi biết rằng có những chuyện không thể trốn
tránh được mãi mà cần phải dũng cảm đối mặt.
Tôi sững sờ nhìn nụ cười nở trên gương mặt anh, không dám tin vào những gì anh nói.
- Hạ Thụ, hay nói cách khác, anh đã quyết định đi gặp Thụy Huệ?
- Ừm. - Hạ Thụ kiên định gật đầu.
Hòn đá đè nặng trong tim tôi cuối cùng cũng được hạ xuống:
- Hạ Thụ! Dáng vẻ anh ban nãy làm tôi sợ quá, anh biết không hả? Tôi còn
tưởng anh nghĩ cả đêm mà vẫn không thông, nếu thế thì sự cố gắng của tôi là vô ích rồi!
- Chỉ là cả đêm qua tôi không ngủ được nên hơi
mất tinh thần thôi. Cô xem, tôi đang định gọi điện cho cô ấy đây, còn
không thể chứng minh là tôi đã nghĩ thông sao? - Hạ Thụ huơ huơ cái điện thoại trước mặt tôi.
Tôi nhìn rõ hai chữ Thụy Huệ trên màn hình
điện thoại của anh, mặc dù nói với mình là nên vui, nhưng cái màn hình
trước mặt tôi sao bỗng trở nên chói mắt quá.
- Hạ Thụ, anh thực
sự quyết định rồi sao? - Tim tôi như thắt lại, có một cảm giác khó nói
thành lời, chỉ cảm thấy sự khó chịu đang chuyển dộng trong tim, luồn
lách trên mọi tế bào của cơ thể tôi.
- Tôi thực sự hạ quyết tâm
rồi. Lần này tôi sẽ không trốn tránh nữa, có một số câu hỏi tôi đã muốn
hỏi cô ấy từ lâu, chắc chắn cô ấy cũng có rất nhiều điều muốn nói với
tôi. Giống như cô nói ấy, nếu không nắm chắc cơ hội íần này, có thể tôi
sẽ phải nuối tiếc cả đời. - Hạ Thụ trầm tư nhìn chiếc điện thoại.
Tôi cố kìm chế cảm xúc khó chịu trong lòng, ánh mắt khích lệ:
- Hạ Thụ, cố lên, tôi luôn ủng hộ anh!
Tôi đưa tay ra làm một biểu tượng “cố lên”, cố gắng đứng thẳng lưng nhìn anh.
Nhưng cho dù tôi cố gắng cười thì trong lòng vẫn như muốn khóc, chẳng hiểu sao khóe mắt lại nóng lên.
Hạ Thụ, hôm nay sau khi gặp Thụy Huệ, anh sẽ hiểu tình cảm của mình dành
cho cô ấy, anh sẽ quay về bên cô ấy, sống một cuộc sống hạnh phúc. Khi
đó anh còn nhớ tới con yêu tinh Lời ước bé nhỏ là tôi không? Nhưng cho
dù sau này như thế nào thì bây giờ tôi vẫn phải kiên quyết đẩy anh đi,
tôi biết, như thế là tốt nhất cho anh!
Qua đôi mắt đã nhòe, tôi
nhìn anh áp chặt cái điện thoại lên tai, cố gắng để mình không chớp mắt, không rơi nước mắt. Tôi mím chặt môi, hơi cúi đầu xuống, nhân lúc anh
không để ý, dùng tay áo lau khô những giọt nước trong mắt, rồi lại vội
vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lông mày anh khẽ cau lại, bàn tay từ từ buông thõng. Khi tôi nhìn vào màn hình điện thoại, cuộc trò chuyện
đã kết thúc, chỉ còn lại mấy hình vẽ màu đen buồn bã đang nhảy múa trên
đó.
- Sao thế? - Nhìn sắc mặt anh, tôi bỗng thấy bất an, căng
thẳng nhìn vào đáy mắt anh, không muốn bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi tâm
trạng nào ở anh.
Đôi mắt đen láy của anh thoáng qua một tia nuối liếc, giọng nói trầm buồn vang lên bên tai tôi:
- Không ai nghe điện thoại, không biết có phải vì không muốn nhận điện
thoại của tôi không? - Anh hơi cúi đầu, mấy sợi tóc mái dài che khuất
biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được sự thất
vọng ở nơi anh.
- Không phải đâu, không phải đâu, chắc chắn là vì sân bay ồn quá nên cô ấy không nghe thấy. Hạ Thụ, anh đừng nghĩ thế,
chắc chắn không phải là cô ấy cố ý đâu. Nếu đã thông báo cho anh thời
gian bay thì chắc chắn là muốn gặp mặt anh mà. - Nhìn anh như vậy, tôi
hơi lo, đưa tay ra định an ủi anh, nhưng bàn tay lại cứ lơ lửng mãi trên không.
- Cô ấy thông báo cho tôi biết? Ai bảo với cô thế? Tôi
biết tin này từ bạn của mình mà, Thụy Huệ không hề liên lạc với lôi. -
Hạ Thụ nói khẽ.
Thụy Huệ không liên lạc với Hạ Thụ? Hôm qua chẳng phải cô ấy nói sẽ gọi điện thoại cho anh sao? Chẳng nhẽ cô ấy vẫn không có dũng khí đối diện với Hạ Thụ? Tôi thất vọng thở dài. Không được, nếu cứ như thế thì chắc chắn Hạ Thụ sẽ lại thu mình vào với cái vỏ bảo vệ,
niềm tin mà khó khăn lắm anh mới xây dựng được sẽ sụp đổ mất.
- Cô còn chưa nói cho tôi biết, sao cô lại biết chuyện của Thụy Huệ?
- Chuyện này không quan trọng! Hạ Thụ, chúng ta tới thẳng sân bay tìm cô
ấy đi! Tôi biết cô ấy bay chuyến 11 giờ, có thể là vì cô ấy sắp lên máy
bay rồi nên tắt máy. Giờ vẫn còn thời gian, chúng ta đi mau thì còn kịp.
Tôi không muốn anh biết chuyện Mỹ Nguyệt, nên cố tình giấu anh. Hạ Thụ hình như không ngờ tôi sẽ đề nghị như thế, trong mắt thoáng một tia do dự.
- Hạ Thụ! Đã tới nước này rồi, anh không thể bỏ cuộc được! - Tôi lo lắng khuyên anh.
Anh dường như bừng tỉnh bởi tiếng hét của tôi, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Được rồi!
Tâm trạng tôi phút chốc trở nên thật phức tạp, không biết là nên vui hay
nên buồn, nhưng tôi vẫn để lộ nụ cười vui vẻ, giục anh mau chóng chuẩn
bị. Tôi kéo tay anh chạy ra khỏi chung cư bằng tốc độ nhanh nhất, đón
một chiếc taxi rồi đi về phía sân bay.
Xe chạy rất nhanh, tôi
nhìn đồng hồ, mới 9:30’, chắc chắn là có thể tới kịp. Hạ Thụ bên cạnh
dường như rất lo lắng, hai tay nắm chặt, mày cau tít lại, đôi mắt nhìn
chăm chăm về phía trước.
- Đừng lo, chúng ta sẽ tới kịp! - Tôi đặt tay lên tay Hạ Thụ, an ủi anh.
Khi anh quay lại nhìn tôi, tôi đang định mỉm cười với anh thì bỗng dưng
taxi dừng lại. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía trước, cảnh tượng trước mắt
khiến tôi sững sờ.
- Xảy ra chuyện gì thế? - Hạ Thụ lo lắng nhìn tôi.
- Tắc đường rồi! Tôi đoán là tắc rất xa, nhìn chẳng thấy đầu đâu cả. - Viên tài xế thở dài.
- Sao lại tắc đường? Con đường tới sân bay lẽ ra phải rất thuận tiện mới
đúng chứ. - Tôi nhìn đoàn xe rồng rắn nối đuôi nhau trên đường, lo lắng
như kiến bò trên chảo.
- Không biết, tôi lái xe bao nhiêu năm, chưa bao giờ tắc trên đường này, hôm nay là lần đầu tiên. - Viên tài xế bất lực thở dài.
Con đường chưa bao giờ tắc đường sao lại tắc đúng vào hôm nay? Trong lòng
tôi có một dự cảm không lành, chẳng nhẽ là Mễ Liệt? Tôi nhớ ra những
điều mà hôm qua Mỹ Nguyệt nói với tôi, bắt tôi giúp ngăn cản Thụy Huệ và Hạ Thụ gặp nhau, cho dù tôi từ chối thì cô ta cũng bắt Mễ Liệt giúp,
chắc chắn đây là trò quỷ của Mễ Liệt!
- Làm thế nào? Chúng ta thực sự không kịp được sao? - Khóe mắt tôi lăn ra những giọt nước mắt không cam chịu.
- Không, chúng ta vẫn còn cách. - Hạ Thụ đột nhiên nói, - Xuống xe!
Tôi tròn mắt nhìn anh dúi tiền trả tài xế rồi kéo tôi xuống xe. Chúng tôi
len lỏi qua dòng xe cộ trên đường, cuối cùng tới bên một bụi cỏ ở ven
đường.
- Hạ Thụ, anh định làm gì? - Tôi hét muốn rách cả cổ họng giữa những tiếng còi xe chói tai.
- Hựu Diệp, cô có thể dùng phép thuật biến chúng ta tới sân bay không? - Hạ Thụ trầm giọng hỏi tôi.
- Đương nhiên là có thể. Nhưng theo quy định, tôi không thể tùy tiện dùng phép thuật với con người, trừ phi người đó là chủ nhân của tôi, và tôi
thực hiện phép thuật vì đó là nguyện vọng của người đó. - Tôi nói cho
anh biết quy định của thế giới yêu tinh.
Còn nhớ lúc trước Hạ Thụ từng nói, anh không cần nguyện vọng của tôi, đó là thứ mà một người cao ngạo như anh thấy coi thường. Giờ đây vì Thụy Huệ, anh sẵn sàng từ bỏ
sự cao ngạo của mình sao?
- Được rồi, vậy thì nguyện vọng thứ hai của tôi là cô hãy đưa tôi tới sân bay gặp cô ấy. - Hạ Thụ nhìn vào mắt
tôi, kiên quyết nói.
Trái tim tôi một lần nữa vang lên tiếng vỡ
như thủy tinh, vì địa vị của Thụy Huệ trong lòng anh mà tôi bất giác
thấy đố kỵ, nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn rất hoàn mĩ.
- Được, chủ nhân của tôi, tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của anh. - Nói xong,
tôi khẽ chuyển động tay phải, miệng lẩm bẩm đọc một câu thần chú. Mặc dù lúc này trong lòng tôi đang vô cùng buồn bã.
Đúng lúc này thì Hạ Thụ bỗng dưng ngã xuống trước mặt tôi.
- Hạ Thụ, anh sao thế? - Tôi vội vàng dừng lại, làn khói trắng bắt đầu nổi lên xung quanh lập tức tan biến.
Tôi quỳ xuống đất đỡ Hạ Thụ dậy, thấy mặt anh tái nhợt, gương mặt đẹp bắt đầu co rút vì đau đớn.
- Hạ Thụ, anh không sao chứ? Có phải anh lại đau đầu không? - Thấy anh
chẳng nói lời nào, đau đớn tới mức như sắp chết đi, nước mắt tôi rơi lã
chã, đưa tay ra nắm chặt tay anh.
Đầu anh chầm chậm cử động,
dường như đang trả lời câu hỏi của tôi. Một bàn tay khác của tôi đang
tìm kiếm trong túi áo anh, cuối cùng cũng thấy cái điện thoại đi động,
vội vàng vồ lấy nó như vớ được cọng cỏ cứu mạng, gọi số cấp cứu của bệnh viện.
- Xin chào, có phải bệnh viện không? Ở đây có người sắp
ngất rồi. - Điện thoại vừa thông, còn chưa nghe thấy tiếng ở bên kia,
tôi đã sợ hãi nói nhanh.
- Chào cô, xin cô đừng lo, hãy cho tôi biết cô ở đâu! - bên kia điện thoại vang lên tiếng một cô gái rất hiền lành.
- Cái gì... Đây là đâu? - Nghe câu hỏi của người ta, tôi càng nóng lòng
như lửa đốt, vội vã quay đầu nhìn Hạ Thụ, phát hiện ra hình như anh đã
ngất đi. Cũng may ông trời chiếu cố cho tôi, bên cạnh có biển tên dường, tôi vội vàng đọc tên đường cho cô gái rồi cúp điện thoại, đứng ở vệ
đường, tay cầm điện thoại của Hạ Thụ, lo lắng nhìn xung quanh.
Làm thế nào? Làm thế nào?
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, nhưng đây là lần đầu
tiên tôi thấy Hạ Thụ đau đầu tới mức ấy, khiến anh phải ngất đi.
- Hạ Thụ, anh tỉnh lại đi, nói chuyện với tôi đi chứ! - Tôi ra sức lay
anh dậy, nhưng mắt anh vẫn nhắm nghiền, cả người co quắp lại.
Đúng vào lúc tôi đang khổ sở rơi nước mắt thì xe cấp cứu chạy tới. Tôi vội vàng giúp nhân viên y tế đưa Hạ Thụ lên xe.
- Chờ chút, Hựu Diệp... sân bay... - Hạ Thụ đã mất đi ý thức bỗng dưng nắm chặt tay tôi, miệng lẩm bẩm mấy tiếng.
- Hạ Thụ, anh tỉnh rồi à? Hạ Thụ! - Tôi vui mừng gọi tên anh, nhưng anh
vẫn không mở mắt, chỉ không ngừng gọi tên tôi và sân bay.
- Tôi
biết rồi, anh muốn tới sân bay gặp Thụy Huệ phải không? Anh yên tâm đi,
tôi nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của anh. Anh đừng lo. - Tôi nắm
chặt tay anh.
Chiếc xe cứu thương từ từ lăn bánh, tôi dõi mắt
nhìn theo, cho tới khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi, vẫn thấy
nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng. Tôi muốn ở bên Hạ Thụ, cùng anh chiến
đấu với sự tấn công của lời nguyền. Nhưng tôi là yêu tinh của anh, tôi
phải hoàn thành mọi nguyện vọng của anh.
Tôi đọc khẽ một câu thần chú, trong chớp mắt đã tới sân bay. Đi ra từ một góc khuất, cái gương
to lớn soi rõ hình dáng tôi, đó là hình dáng của Hạ Thụ.
Muốn
hoàn thành nguyện vọng của Hạ Thụ thì chỉ có một cách, đó là biến mình
thành anh, thay anh đi gặp Thụy Huệ. Thay anh giữ Thụy Huệ lại? Tôi nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của Hạ Thụ, bởi vì cô chính là tia hy
vọng cuối cùng để cứu giúp Hạ Thụ.
Tới cửa đăng ký, tôi nhanh
chóng nhìn thấy một cô gái cao ráo với chiếc áo khoác ngoài màu trắng
đứng cách đó không xa. Thụy Huệ thật hoàn mĩ, khi gặp lại cô một lần
nữa, tôi bất giác lại thấy tự ti. Cô mới là người nên đứng bên cạnh Hạ
Thụ, còn tôi bất quá chỉ là một con yêu tinh khác loài, chỉ là một vị
khách qua đường trong cuộc sống của Hạ Thụ mà thôi.
Vì tình yêu
hoàn mĩ của Hạ Thụ, tôi cố nén cảm giác đau nhói nới trái tim, hít thật
sâu một hơi, chậm rãi đi về phía cô. Tôi càng gần có thì càng thấy căng
thẳng, tim mình bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực.
- Thụy Huệ... - Tôi cố gắng bắt chước giọng nói của Hạ Thụ, gọi tên cô.
Thân hình Thụy Huệ thoáng run rẩy rồi quay phắt đầu lại, trong ánh mắt là vẻ kinh ngạc không dám tin.
- Hạ Thụ... - Thụy Huệ gọi khẽ cái lên ấy, hàng lông mi dài khẽ chuyển động. - Sao cậu lại tới?
- Tớ nghe nói cậu sắp đi. - Tôi ngượng nghịu mở miệng, không dám nhìn
thẳng vào mắt cô, nhưng để cô không nghi ngờ, tôi vẫn cố thu hết dũng
khí dể nhìn cô.
Thụy Huệ đột nhiên nhìn tôi bật cười, trong nụ cười đó có cảm giác gì như được giải phóng, nhưng dường như là u buồn:
- Tốt quá, Hạ Thụ, trước khi tớ đi có thể gặp được cậu, thật là tốt quá.
Tớ vẫn không dám liên lạc với cậu, ngay cả hôm qua muốn nói cho cậu biết tin tớ sắp đi, tớ cũng không dám gọi điện thoại. - Thụy Huệ có vẻ tự
trách, giọng nói của cô thoáng run rẩy.
- Thực ra tớ cũng vậy.
Nghĩ rất lâu có nên tới gặp cậu không, nhưng cuối cùng tớ vẫn quyết định tới, bởi vì tớ thực sự rất thích...
- Tớ biết, tâm trạng của cậu cũng giống như tớ! - Thụy Huệ đột nhiên ngắt lời tôi. - Những lời này
lẽ ra tớ phải nói với cậu từ lâu, nhưng thực ra tớ quá yếu duối, chỉ
biết trốn chạy, tưởng rằng không gặp cậu thì coi như là chưa từng làm
tổn thương tới cậu. Thực sự xin lỗi, thực ra hôm đó tớ thất hứa không
phải vì gia đình, mà là tớ đột nhiên phát hiện ra, thực ra tớ không yêu
cậu. - Thụy Huệ dường như đã dùng toàn bộ sức lực của mình để nói những
lời này, nói xong, mặt cô tái nhợt, nhìn tôi đầy xấu hổ.
- Cậu,
cậu nói cậu không thích tớ? - Tôi bàng hoàng, sao Thụy Huệ lại không
thích tôi được? Không đúng, không thích Hạ Thụ mới đúng? Không thể nào,
tuyệt đối không thể nào! Nếu như thế thì Hạ Thụ chẳng phải quá đáng
thương sao?
- Xin lỗi, Hạ Thụ. Một năm nay cuối cùng tớ cũng nghĩ thông rồi, tớ không thích cậu, còn cậu, nếu tớ đoán không nhầm thì tình cảm dành cho tớ cũng không sâu sắc như thế, thế nên tớ chờ rất lâu vẫn
không có lời tỏ tình của cậu, mà sau khi tớ đi, cậu cũng không liên lạc
với tớ nữa.
Tôi đứng như trời trồng, Thụy Huệ nới những câu y như Hạ Thụ nói! Nói như thế thì những gì mà Hạ Thụ kể cho tôi nghe là thật? Tình cảm mà anh dành cho Thụy Huệ không sâu sắc như thế...
Nhưng mà không đúng, nếu Hạ Thụ không thích Thụy Huệ, vậy thì người xuất hiện trong đầu anh là ai? Có thể họ đều tưởng rằng mình không thích nhau,
nhưng thực ra là thích thì sao?
- Đúng rồi, Hạ Thụ, lần này tớ về nghe nói cậu bị tai nạn xe, giờ sao rồi? - Thụy Huệ đột nhiên nhớ ra, bèn quan tâm hỏi.
- Tai nạn xe? - Tôi khựng lại. Lúc trước Hạ Thụ bị tai nạn sao? Vì sao tôi không biết nhỉ?
- Tớ... tớ không sao rồi. Cậu xem, chẳng phải giờ tớ vẫn khỏe sao? - Trước ánh mắt dò hỏi của Thụy Huệ, tôi dành nói dối.
Như thế chắc là không sao nhỉ! Tôi chưa bao giờ nghe Hạ Thụ nhắc tới chuyện anh bị tai nạn, có lẽ là không nghiêm trọng lắm.
- Thế thì tốt. - Thụy Huệ yên tâm gật đầu.
Ai da, giờ không phải là lúc nói chuyện tai nạn, tôi nên thuyết phục Thụy Huệ ở lại mới đúng chứ.
- Các hành khách đáp chuyến bay AF421 tới New York chú ý, máy bay sắp cất cánh, xin mời tới cửa số 6 làm thủ tục đăng ký. Flight AF421 to New
York is now boarding at Gate Six.
Lúc này, trong loa vang lên tiếng của phát thanh viên. Thụy Huệ đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, mỉm cười nhìn tôi:
- Hạ Thụ, tớ đi đây, có thể nói hết những điều trong lòng ra với cậu trước khi đi làm tớ vui lắm. cảm ơn vì đã tới tiễn tớ.
- Chờ chút! Thụy Huệ, tớ tới sân bay tìm cậu không phải là để tạm biệt,
tớ muốn nói với cậu, cho tới giờ tớ vẫn rất thích cậu, tớ hy vọng cậu có thể ở lại.
- Thấy Thụy Huệ sắp đi, tôi lo tới mức quên cả thân phận của mình, vội vàng chạy ra nắm lấy tay cô.
Thụy Huệ dường như giật mình trước hành động của tôi, sau đó trong mắt lướt nhanh một tia nghi ngờ:
- Hạ Thụ, cậu nói gì? Cậu thích tớ? Cậu có thực là Hạ Thụ không?
Chết rồi, với tính cách của Hạ Thụ thì tuyệt dối không tùy tiện hét lên rồi
còn giữ Thụy Huệ lại như thế! Tôi sốt ruột quá nên quên mất, vội vàng bỏ tay cô ra, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc nhìn cô:
- Thụy
Huệ, tớ chỉ vì quá kích động nên mới mất kiềm chế. Như thế chẳng phải có thể chứng minh được tình cảm dành cho cậu sao? Thụy Huệ, xin hãy ở lại
đi, tớ thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu với cậu.
Đầu tiên Thụy Huệ tỏ ra kinh ngạc, sau đó bật cười:
- Nếu cậu thực sự thích tớ thì đã liên lạc với tớ. Còn nhớ lần trước tớ
gọi điện thoại cho cậu không? Khi tớ biết cậu không có nhà, thực ra tớ
đã thở phào nhẹ nhõm. Tớ muốn biết cậu có chủ động liên lạc với tớ
không, nhưng mà cậu không làm thế. Khi đó tớ nghĩ, chắc là cậu cũng như
tớ, vẫn còn hoài nghi tình cảm của mình, thế nên mới không liên lạc với
tớ. Hạ Thụ, hôm nay cậu làm thế chỉ là phút kích động nhất thời thôi. Tớ dã đi ra khỏi tình cảm này rồi, tớ hy vọng cậu cũng thế.
- Không phải như thế, Thụy Huệ, cậu nghe tớ nói...
Cái ôm của Thụy Huệ đã ngắt ngang lời tôi, cái ôm rất nhẹ, tôi không cảm nhận được tình yêu cô dành cho Hạ Thụ.
- Hạ Thụ, có thể cậu vẫn chưa thoát ra được khỏi chuyện trước kia, nhưng
tớ đã ra đi rồi. Khiến cậu bị tổn thương, tớ cũng rất buồn, tớ thực sự
hy vọng cậu đừng sống trong thế giới của riêng mình nữa, hãy dùng trái
tim để cảm nhận mọi thứ đi. Chúc cậu hạnh phúc. - Nói xong mấy câu đó
bên tai tôi, Thụy Huệ nở nụ cười chân thành.
Thụy Huệ...
- Tớ phải đi đây, Hạ Thụ. Cậu tới tiễn tớ, tớ vui lắm. - Câu nói cuối
cùng của Thụy Huệ đã đặt dấu chấm hết cho bức tranh tình cảm của hai
người. Cuối cùng, tôi không thể giữ cô lại.
Tôi không biết còn có thể nói gì, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cô đi vào cổng đăng ký. Những người
bên cạnh đi lướt qua tôi, âm thanh huyên náo dường như không thể thu hút được sự chú ý của tôi.
Kết thúc như thế có phải là thứ mà Hạ Thụ muốn nhìn thấy không? Tôi không thể nào khống chế được tình cảm của
Thụy Huệ, cô đã không còn thích Hạ Thụ nữa rồi, thế nên mới có thể thản
nhiên bỏ đi như thế. Nhưng Hạ Thụ thì sao? Thụy Huệ đi rồi, tôi tới nơi
nào để giúp anh tìm được “tình yêu chân chính” đây? Lời nguyền của anh
làm thế nào mới giải trừ được đây?
Đúng rồi, Hạ Thụ giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, không biết tình hình thế nào rồi. Tôi lại nhìn theo
Thụy Huệ đã sắp khuất khỏi tầm mắt tôi, đành bất lực nắm tay rồi quay
người đi ra khỏi sân bay.
Hạ Thụ, xin lỗi, tôi không hoàn thành được tâm nguyện của anh, tôi lại thất bại rồi...
Mang theo tâm trạng bất an, tôi tới bệnh viện nơi Hạ Thụ nằm. Vội vã hỏi y tá phòng bệnh của Hạ Thụ, tôi đẩy cửa bước vào.
Trước mắt tôi, mọi thứ đều có màu trắng toát.
Trên chiếc giường trắng là Hạ Thụ với gương mặt tái nhợt, đôi môi anh không
một chút huyết sắc, mím chặt vào với nhau. Tôi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống, chầm chậm đưa bàn tay run rẩy của mình ra, sờ khẽ
lên hàng lông mày rậm của anh như muốn giúp anh trút bỏ mọi nỗi buồn.
- Hạ Thụ, cô ấy đi rồi... - Các ngón tay tôi chầm chậm trượt xuống gò má
lạnh băng, cả người tôi bị bao vây trong tâm trạng tự trách, - Tại tôi
không tốt, tôi không thể khuyên cô ấy ở lại. Tôi thực sự quá vô dụng,
chẳng làm tốt việc gì cả. Thấy anh bị lời nguyền khống chế mà không thể
cứu anh, giờ ngay cả một nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể
giúp anh hoàn thành, tôi hoàn toàn không có khả năng làm yêu tinh Lời
ước của anh.
Nói mãi, tôi nghẹn ngào không thành tiếng, ánh mắt nhòe đi vì nước.
- Ngốc quá, có gì mà phải khóc, tôi đã chết đâu. - Bỗng dưng giọng nói trầm trầm của Hạ Thụ cất lên trong căn phòng vắng.
Tôi lập tức lau nước mắt rồi nhìn anh, thấy anh đã mở mắt tự bao giờ, trên gương mặt tái xanh là một nụ cười dịu dàng.
Tôi vui mừng nhào tới:
- Hạ Thụ, anh thấy thế nào? Để tôi đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh.
- Không cần đâu, tôi không sao. Cô vừa khóc gì đấy? Khó nhọc lắm tôi mới
ngủ được mà bị tiếng khóc của cô đánh thức, cô thực sự rất là phiền phức đấy. - Mặc dù Hạ Thụ đang oán trách tôi nhưng lại có vẻ rất vui.
- Tôi đâu biết là anh đang ngủ, tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không thể giúp anh giữ Thụy Huệ lại nên mới khóc. Ai dà, tôi không nên nói
những câu kích thích anh vào lúc này, anh cứ coi như chưa nghe thấy nhé, khi nào anh khỏe rồi tôi sẽ kể cho anh. - Tôi vội vàng bịt tai anh lại, lo lắng nói.
Lúc này mà nói với anh là Thụy Huệ đã đi thì chắc chắn anh sẽ ngất đi vì xúc dộng mạnh mất.
- Quá muộn rồi, tôi đã nghe thấy rồi. - Hạ Thụ gạt tay tôi ra, nhìn vào
mắt tôi và hỏi. - Thụy Huệ nói gì với cô? Tôi muốn biết ngay bây giờ.
Tôi lắc đầu nguây nguậy:
- Giờ anh phải nghỉ ngơi thật khỏe, khi nào anh tỉnh dậy tôi sẽ nói.
- Không được. Nếu cô không nói cho tôi thì chắc chắn là tôi không ngủ nổi đâu. Cô nói đi, tôi không yếu đuối như thế đâu. - Hạ Thụ dùng tay giữ
chặt cái đầu bị tôi lắc mạnh quá tới chóng cả mặt.
Tôi khó xử cúi đầu xuống, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự kiên trì của anh, lí nhí nói:
- Thụy Huệ nói không thích anh, hơn nữa tình cảm của anh dành cho cô ấy
cũng không sâu sắc như thế, bởi vậy nên hai người mới bỏ lỡ nhau, mới
không tỏ tình với nhau. Tôi nói với cô ấy là anh thích cô ấy, xin cô ấy
đừng đi. Nhưng cô ấy nói đó chỉ là một phút nhất thời thôi, còn nghi ngờ thân phận của tôi. Hạ Thụ, có phải là tôi rất thất bại không?
- Đúng là rất thất bại. - Hạ Thụ cau mày nói nhỏ.
Hu hu, tôi biết là anh sẽ nghĩ thế mà, nhưng anh nói ra như thế vẫn khiến tôi thấy thật buồn.
- Tôi nói với cô từ trước rồi, tình cảm tôi dành cho cô ấy không sâu sắc
như thế, vì sao cô cứ kiên quyết đòi giữ cô ấy lại? Ngay cả Thụy Huệ còn biết tôi đang nghĩ gì, vậy mà cô lại không tin lời tôi nói, như thế
không phải là thất bại sao? - Hạ Thụ xoa đầu tôi an ủi, giọng nói có vẻ
bất lực.
Hả? Hạ Thụ thực sự không thích Thụy Huệ sao?
Tôi
nhìn anh bằng con mắt nghi ngờ, nhưng trong đáy mắt đen sâu thẳm của anh chỉ có sự chân thành và phẳng lặng, hoàn toàn không có chút gì là buồn
bã. Nói như thế là anh thực sự không lừa tôi.
- Nhưng nếu đã không thích Thụy Huệ thì vì sao còn bắt tôi tới sân bay gặp cô ấy. - Tôi thấy hơi khó hiểu.
- Chẳng phải là cô nói rồi sao? Tôi nên gặp cô ấy, nói rõ ràng mọi
chuyện, để không để lại nỗi nuối tiếc cả đời. Tôi muốn nói cho cô ấy
nghe suy nghĩ của tôi, để đặt một dấu chấm hết cho tình cảm của chúng
tôi. - Hạ Thụ ngước lên trần nhà. - Cô quậy như thế chắc chắn là khiến
Thụy Huệ khó xử lắm!
Tôi đỏ bừng mặt, cảnh tượng câu xin Thụy Huệ ở sân bay lúc trước lại xuất hiện trong đầu tôi. Hình như tôi đã làm
hỏng mọi việc, hơn nữa còn hoàn toàn hiểu lầm ý của Hạ Thụ, thực sự là
thất bại trong mọi thất bại...
- Hạ Thụ, xin lỗi, tôi làm thế
chắc chắn là Thụy Huệ sẽ cảm thấy cô ấy đang làm tổn thương anh, sau này càng không liên lạc với anh nữa.
- Bỏ đi, tôi sẽ giải thích với
cô ấy. Huống hồ cô cũng không đến nỗi thất bại lắm, ít nhất thì cô cũng
giải tỏa được khúc mắc trong lòng cô ấy, tôi cũng hiểu đưực suy nghĩ của cô ấy, giờ tôi với cô ấy đều có thể thoát khỏi những ám ảnh trong lòng. - Hạ Thụ có vẻ thảnh thơi như vừa trút được một gánh nặng.
-
Thật không? Hạ Thụ, tôi không hoàn toàn làm hỏng việc à, tôi vẫn có ích
cho anh à? - Tôi vui mừng nắm chặt tay anh, nhiệt tình hỏi.
- Ừm. Nguyện vọng thứ hai của tôi cô đã hoàn thành rồi, tôi còn phải cảm ơn
cô. - Hạ Thụ không hề đùa, giọng nói của anh rất chân thành.
- Tốt quá!
Nghe anh trả lời như vậy, trái tim nặng nề nãy giờ của tôi như được nạp thêm năng lượng, yêu tinh cà rốt Hựu Diệp lại sống lại rồi! Hơn nữa, nghe
anh nói không thích Thụy Huệ, trong lòng tôi còn thấy vui thầm nữa cơ!
Tôi cúi đầu nhìn anh, bỗng dưng nhận thức ra tay mình vẫn đang nắm chặt
tay anh, mặt đỏ bừng, vội vàng bỏ tay ra.
Bàn tay anh mềm xuống, rơi phịch xuống giường, phát ra cả âm thanh. Anh khẽ hừ một tiếng.
- Ôi, anh không sao chứ? - Thấy mình lại khiến anh bị thương, tôi nhìn anh cúi đầu. - Xin lỗi.
Trán anh nổi gân xanh, nhưng vẫn nén đau, lắc đầu.
Tôi lập tức cười với anh. Đúng lúc này, tôi nhớ ra khi Thụy Huệ nói chuyện với tôi về việc Hạ Thụ từng bị tai nạn xe, bèn hỏi:
- Hạ Thụ, ngày trước có phải anh bị tai nạn xe không?
Tôi vừa nói xong đã thấy ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng phức tạp. Ánh mắt đen láy nhìn chòng chọc vào tôi, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Ừm.
- Thì ra Thụy Huệ nói thật à. Có bị nghiêm trọng lắm không? Thụy Huệ hỏi
thăm tình hình của anh, nhưng tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc tới chuyện
tai nạn cả.
- Không có gì. Vụ đó sau khi Thụy Huệ đi không lâu,
giờ đã hồi phục lại rồi, chỉ vì bị thương ở đầu, làm tổn thương tới thần kinh nên tôi bị mất vị giác thôi. - Hạ Thụ nói rất đơn giản, cứ như thể vụ tai nạn xe đó không xảy ra với anh vậy.
Mất vị giác? Thế còn bảo là không nghiêm trọng sao?
Câu nói của anh khiến tôi sửng sốt, phút chốc nhớ lại những món ăn anh làm
cho tôi, khiến tôi vừa ăn mà vừa muốn nôn. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tới
nhà anh, lúc ăn cơm tôi đã hỏi anh có phải cố ý nấu những món ăn khó
nuốt như thế để báo thù tôi không. Không ngờ là vì anh mất vị giác.
Một nỗi xấu hổ dâng lên trong tim tôi.
- Hạ Thụ, xin lỗi, lúc trước tôi chẳng biết gì cả. - Tôi nhớ lại những
đĩa thức ăn rất đẹp mắt, nếu không tận tâm chuẩn bị thì sao nó có thể
đẹp như thế? Vậy mà tôi chỉ vì mùi vị của nó mà quên đi sự nỗ lực và tâm ý của anh.
Lúc trước tôi thường không chịu ăn cơm, còn lén đổ
thức ăn anh làm đi, chắc chắn là đã làm tổn thương anh sâu sắc lắm! Tôi
luôn nói sẽ bảo vệ anh, không cho bất cứ người nào làm tổn thương tới
anh, nhưng người đầu tiên tổn thương anh lại chính là tôi! Những giọt
nước mắt ân hận lại một lần nữa dâng lên, tôi thậm chí còn không biết
nên đối diện với anh như thế nào.
- Giờ thì cô biết rồi chứ, để
xem sau này cô còn dám lãng phí thức ăn của tôi nữa không? - Hạ Thụ gằn
giọng nhìn tôi, nhưng bàn tay lại dịu dàng lau khô những giọt nước mắt
trên mặt tôi.
- Không đâu, không đâu. Tôi xin thề, sau này tôi sẽ ăn sạch sẽ thức ăn do anh làm! - Tôi giơ tay phải lên trịnh trọng thề,
phút chốc cảm thấy được ăn thức ăn do Hạ Thụ làm là việc hạnh phúc nhất
trên thế giới.
Trên mặt Hạ Thụ nở một nụ cười rạng rỡ, khiến gương mặt nhợt nhạt của anh thêm chút sinh khí.
Tôi cố gắng bắt mình phải cười tươi hơn cả anh, nhưng khóe mắt vẫn cay cay, cảm động tới rơi nước mắt. Hạ Thụ nói cho tôi biết chuyện anh bị mất vị giác có phải là vì anh không còn phòng bị tôi nữa, sẵn sàng mở lòng với tôi rồi không? Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi càng thêm vui vẻ.
Mất vị giác chắc chắn là một việc rất đau khổ, tôi là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ, có trách nhiệm phải bảo vệ sức khỏe cho anh.
- Hạ Thụ. - Tôi nghĩ ra một biện pháp, mặc dù trong lòng tôi không muốn
nói biện pháp này ra, nhưng vì hạnh phúc của Hạ Thụ, tôi vẫn kiên quyết
nói.
- Tôi có thể giúp anh chữa bệnh, để anh trở thành một người
khỏe mạnh. Anh coi việc chữa khỏi bệnh là nguyện vọng thứ ba của anh
được không?
- Nguyện vọng thứ ba... - Ánh mắt anh nhìn tôi thoáng thay dổi. Tôi tưởng rằng anh chỉ do dự một lát rồi sẽ đồng ý, dù sao
thì cũng chẳng có ai không muốn một cơ thể khỏe mạnh. Nhưng không ngờ
anh chỉ dừng lại giây lát, sau đó quả quyết nói, - Không cần.
- Vì sao?
Nghe anh từ chối, trong giọng nới của tôi không giấu vẻ kinh ngạc.
- Sức khỏe của tôi... rất tốt, không cần. - Hạ Thụ chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn.
Vì sao? Anh không muốn nợ tôi ân tình sao? Trong lòng tôi bỗng dưng thấy rất buồn, giữa chúng tôi thì ra xa lạ như thế sao?
- Hoàn thành nguyện vợng thứ ba là cô có thể rời đi đúng không? - Hạ Thụ
dường như biết là tôi đang nghĩ gì, bỗng dưng buồn rầu hỏi.
Cái
gì? Anh không muốn chia tay tôi nên mới từ chối? Tim tôi bỗng đập nhanh
hơn. Chẳng nhẽ anh cũng giống như tôi, không muốn chia tay nhau sao?
- Hạ Thụ, anh không muốn chia tay tôi đúng không? - Tôi run giọng hỏi.
- Ừm, đúng thế, mất đi một con thú cưng có thể bắt nạt được thì thật đáng tiếc. - Hạ Thụ bối rối đưa tay lên xoa mũi, nói rất khẽ.
Thú
cưng? Lần đầu tiên tôi nghe anh nói từ này mà không nổi giận, ngược lại
còn thấy như có hàng ngàn đóa hoa nở trong lòng mình. Hạ Thụ cũng không
muốn chia tay tôi!
Muốn được ở bên nhau mãi mãi, không muốn chịu
đựng giây phút chia li, đây chính là tình cảm mà tôi dành cho Hạ Thụ.
Tôi muốn ngăn chặn cái suy nghĩ ấy trong đầu mình, nhưng cho dù tôi ngăn cản thế nào thì suy nghĩ ấy vẫn đi sâu vào từng tế bào trong tôi.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng càng thêm rực rỡ, chiếu vào phòng qua cánh cửa
kính, hắt lên gương mặt của Hạ Thụ. Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng
đẹp như một bức tượng của anh chìm trong ánh mặt trời ấm áp khiến người
ta say mê.
Hình như tôi... thực sự thích anh rồi.
Thích tới mức không thể cứu vãn được nữa.