Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 18: Chương 18




Hôm nay ngày 8/3 chúc các bạn nữ đọc truyện của au luôn luôn vui vẻ , học càng giỏi , ngày thêm xinh nhé :>>> !

~~~~~

Sáng sớm ngày cuối tuần , Quỳnh Giao định bụng dậy tập thể dục với cả mua luôn đồ ăn sáng cho cô và Diệu Anh .

Điều không ngờ đến là khi vừa mở cửa đã thấy Hải Đăng đứng trước từ đó với hai bịch đồ ăn nóng hổi , chẳng biết cậu tới đây bao giờ .

– Cậu đến sớm thế ?

Cố nặn ra một nụ cười , dù tâm can Quỳnh Giao biết rõ Hải Đăng chẳng phải đến đây vì cô .

– Ừ , tôi vào nhé ?

Chỉ gật đầu . Quỳnh Giao bây giờ không biết nói gì nữa .

Hải Đăng tự nhiên đi vào như nhà của mình , đặt thức ăn xuống bàn rồi lên thẳng lầu trên .

Quỳnh Giao theo sau ánh mắt tức tối nhìn lên phía phòng Diệu Anh , là Hải Đăng muốn đánh thức Diệu Anh dậy đây mà . Đã vậy cô không đi đâu nữa , ở đây làm kì đà cản mũi .

Quỳnh Giao với tay lấy điều khiển tivi , bật thật to , suýt max volume .

Bởi cô biết , bạn thân mình khá nhạy cảm trong giấc ngủ . Chắc hẳn Diệu Anh sẽ dậy ngay thôi .

Nhưng Quỳnh Giao không biết rằng , trước lúc đó Hải Đăng đã nghe được Diệu Anh nói mớ , tuy mới thoáng qua có thể thấy là một câu nói nhảm nhí , nhưng lại làm tâm trạng Hải Đăng hỗn loạn :

– Tôi nhớ cậu lắm … cậu là ai ?

Ngay sau đó , đúng lúc Hải Đăng có lắm chiêu trò định đánh thức con lợn kia dậy . Thì Diệu Anh đã tỉnh dậy , mắt nhắm mắt mở bước xuống giường , vào thẳng WC làm vệ sinh cá nhân .

Một phút hụt hẫng , Hải Đăng chán nản đến bên giường ngồi . Nhìn quanh quất trong phòng , là tranh vẽ ?

Diệu Anh vẽ ai vậy ? Những nét vẽ đó , chẳng rõ là ai , chỉ biết trong đó là một cậu con trai .

– Ai vậy ?

Hải Đăng hỏi ngay lúc Diệu Anh vừa bước ra .

– Gì ?

– Những bức tranh đó , cậu vẽ ai vậy ?

– Không biết .

Diệu Anh là trả lời thực lòng . Nhưng Hải Đăng lại không biết thế , khi nghe câu trả lời không thoả đáng đó , cậu cứ nghĩ là cô đùa , cố tình che giấu .

– Cậu nói dối !

Diệu Anh cũng phải bật cười trước thái độ trẻ con của Hải Đăng . Mặt cứ giận dỗi , kiểu như đòi kẹo mà không có í !

– Tôi nói thật !

– Làm gì có chuyện …

– Cậu bé này , là tôi hồi tưởng lại những gì đã mơ .

– Mơ ?

– Tôi biết chắc chắn rằng mình đã quên gì đó , tôi cần phải nhớ . Dạo gần đây tôi lại hay mơ thấy cậu bé đó , nhưng hư ảo vô cùng . Tôi nhớ bao nhiêu thì vẽ lại bấy nhiêu thôi . Thực sự mà nói , hình ảnh cậu bé đó , mang lại cho tôi cảm xúc rất lạ . Là một người nào đó , tôi rất nhớ !

Hải Đăng lòng bồi hồi , xúc động .

Liệu cô có biết …

Người cô đang cố gắng nhớ lại … chính là cậu ?

Liệu cô có biết …

Cái giây phút cô ngất xỉu rồi lại tỉnh trong vòng tay cậu . Cái giây phút cô kể cô quên một người , cậu vui mừng thế nào ? Hạnh phúc ra sao ?

Liệu cô có biết …

Lúc cô bảo cô nhớ cậu bé đó , thực ra cậu cũng vậy . Bao nhiêu năm qua , cậu nhớ cô da diết , ngày gặp lại cô , cậu vui biết bao nhiêu ?

~~~~~

Nói là đi xem phim nhưng con nhỏ Diệu Anh đó lại giở trò . Rủ theo cả Quỳnh Giao đi cùng , phá mất không gian riêng tư . Đến phút lại bảo đau bụng , phải về nhà gấp , nhường vé lại cho Quỳnh Giao .

Rõ là con nhỏ láu cá ! Nếu đã không đi ngay từ đầu đừng đồng ý . Hại Hải Đăng bây giờ lại phải đi cùng Quỳnh Giao .

Suốt 120 phút trong rạp , tâm trí Hải Đăng như treo ngược cành cây . Hỏi gì , gọi gì cũng chẳng ừ hử một tiếng cho người bên cạnh biết .

Quỳnh Giao tủi thân . Cô cũng là con gái , lại là bạn thân của Diệu Anh . Có khác gì tại sao chỉ cần là cô Hải Đăng liền buồn bã đến vậy ?

Trong lúc đó Diệu Anh chui tọt về nhà bật laptop lên xem phim . Cô nghe mấy thím ” mọt phim ” trong lớp giới thiệu , phim hàn Moorim School hay lắm nhé !

Xem được một lúc lăn ra buồn ngủ , lại trùm chăn qua đầu bắt đầu ngáy .

~~~~~

Quỳnh Giao đi về thấy trong nhà tối thui , liền lần mò lên phòng Diệu Anh .

Thật hay ho làm sao ! Trong lúc cô đang đau lòng biết bao nhiêu thì Vũ Hoàng Diệu Anh lại chui vào chăn mà ngủ ngon lành .

Không một chút kiêng dè Quỳnh Giao đến bên giường lay mạnh Diệu Anh dậy .

– Diệu Anh à , dậy đi ! Dậy nói chuyện với tao .

Ngay tắp lự Diệu Anh thức giấc , lần mò với tay bật công tắc đèn .

Ôi trời !!! Trước mặt là khuôn mặt lấm lem nước mắt của Quỳnh Giao .

– M .. mày sao thế này ? Bị gì mà khóc ghê thế ?

– Tao … tao khổ quá mày ơi !!!

Quỳnh Giao ôm chầm lấy Diệu Anh , dụi khuôn mặt đẫm nước mắt vào áo của Diệu Anh .

– Xem phim không vui sao ?

– Không , không vui tí nào cả ! Hải Đăng lạnh nhạt lắm , chẳng quan tâm , vui vẻ với tao gì cả .

– … Sao lại thế ?

Diệu Anh xót xa nhìn bạn thân , thầm rủa tên đáng chết Trịnh Vũ Hải Đăng kia .

– Tao không biết nữa . Mà tao thấy có điều lạ lắm nhé …

– Lạ gì ?

– Lúc đi với mày mặt Hải Đăng tươi như hoa luôn , sao đi với tao … lại ủ rũ như cái bánh bao nhúng nước vậy ?

– À thì … chắc hôm nay tên đó có chuyện không vui thôi mà . Không phải do mày đâu !

– Nhưng tao buồn lắm .

– Tao nói giúp mày nhé !

Giả vờ khóc lóc nãy giờ , cốt cũng chỉ là chờ câu nói này .

Vũ Hoàng Diệu Anh , đời này cô là lá chắn an toàn nhất , hữu dụng nhất của đời Quỳnh Giao .

– Mày giúp được gì ?

– Yên tâm , tên ch … à không , Hải Đăng nhất định sẽ thay đổi thái độ với mày thôi !

Quỳnh Giao gật đầu rồi bảo Diệu Anh cho cô ngủ ở đây đêm nay . Diệu Anh tốt bụng gật đầu ngay , sau đó lại ngủ , hôm nay không hiểu vì sao cô mệt quá , chỉ muốn ngủ thôi .

Trong lúc Diệu Anh mệt mỏi ngủ say , Quỳnh Giao lại thấy điện thoại của Diệu Anh . Xem trộm tin nhắn Hải Đăng gửi suốt từ lúc đi chơi với cô tới giờ , đọc mà thấy ganh tị vô cùng . Tuy lời nói có phần trách móc nhưng vẫn là quan tâm , dịu dàng biết bao . Nhanh tay xoá hết sạch tin nhắn , Quỳnh Giao cũng chìm vào giấc ngủ .

” Xin lỗi Diệu Anh , đừng trách tôi tham lam khi vừa muốn có lá chắn vững chãi là cậu , lại muốn có người tôi yêu là Hải Đăng nhé ! ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.