– Diệu Anh , giúp tôi lần này !
– …
– Diệu Anh , xem như tôi năn nỉ cậu , giúp tôi đi !
– …
– Năn nỉ đấy , giúp tôi nhé ! Cậu muốn gì cũng được !!!
– Ừ …
Cả một vài tuần sau đó , trường chuyên Hà Nội – Amsterdam rộn rạo tin sốt dẻo , hót hòn họt luôn nhé !
Khắp các forum , confession của trường học sinh , giáo viên gì đều bàn luận .
Sở dĩ như vậy cũng do Diệu Anh chuyên Anh A1 và Mạnh Hoàng chuyên
Toán A1 công khai hẹn hò với nhau . Đấy , không hót mới lạ ấy chứ lị !
Kẻ tiếc nuối , người ủng hộ . Bàn luận sôi nổi , đủ các thể loại .
Các thầy cô thấy hai học trò cưng của mình như vậy cũng ủng hộ lắm chứ . Toàn con cưng , giỏi như vậy lại một cặp còn gì bằng …
Chỉ tiếc rằng trong đám người nhao nhao bàn luận đó , lại có một
người . Ngày đêm đứng ngồi không yên , trong lòng như có ngọn lửa , nóng hừng hực . Luôn nhìn Diệu Anh với con mắt tức tối . Sau bao lâu cậu
không thể để Diệu Anh bị một tên lạ nào đó cướp mất ! Khốn khiếp ! Dám
hớt tay trên của cậu !
– Nói đi ! Tại sao lại vậy ? Yêu nhau ? CẬU ĐANG LÀM CÁI TRÒ QUÁI GÌ THẾ HẢ ???
Hải Đăng kích động nắm chặt vai Diệu Anh , đẩy cô vào tường . Cả
người bị va chạm mạnh , từng cơn đau nhói truyền đến . Diệu Anh nhăn mặt :
– Tên đáng ghét ! Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó ? Tôi làm gì cậu mà lại nổi nóng với tôi ? Nóng quá hoá điên à ?
– Nóng đến mấy cũng không làm tôi điên bằng cậu đâu , Vũ Hoàng Diệu Anh !!!
Chết , Diệu Anh làm gì sai à ? Bình thường tên này gọi cô dễ nghe lắm mà ? Toàn ” Anh ” với ” Diệu Anh ” thôi , cớ sao hôm nay lại gọi cả họ
lẫn tên ?
– Buông tôi ra . Có gì từ từ nói !
– Không được , nói cho rõ . Cậu và tên Mạnh Hoàng đó , là thế nào ?
– Thì như cậu thấy , chúng tôi yêu nhau .
Lời Diệu Anh vừa nói ra , bình thản đến lạ kì . Hải Đăng đầu như nổ tung , cô vừa nói cái gì ?
Yêu nhau ?
Cô nói từ đó dễ như vậy sao ?
Cái miệng đó , nói ra câu nào đều vô cùng nhẫn tâm . Lúc này cậu chỉ
muốn cái miệng đó chẳng thể nói được câu nào khiến cậu đau lòng nữa .
Trong phút chốc , mặt của Hải Đăng càng ngày càng thu hẹp khoảng cách với khuôn mặt quá đỗi kinh ngạc của Hải Đăng .
Một chút nữa thôi , chỉ còn một chút nữa , môi chạm môi …
– D … Diệu Anh !
Câu nói vừa rồi , khiến cả hai đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa .
Là Mạnh Hoàng …
Rất tiếc Diệu Anh chưa kịp phân bua Mạnh Hoàng đã bỏ ra ngoài .
Dùng tất cả sức lực của mình , Diệu Anh đẩy mạnh Hải Đăng ra , tát mạnh vào mặt cậu , lại chạy nhanh theo Mạnh Hoàng .
Hải Đăng bị đẩy ngã xuống nền đất lạnh , nhưng sao lạnh bằng tim cậu ? Chẳng những không vui khi bị Mạnh Hoàng nhìn thấy , ngược lại còn đau nhói tới tận tim . Chỉ vì để cậu ta nhìn thấy , Diệu Anh
lại có thể giáng một cái tát vào mặt cậu như vậy sao ? Cứ vậy mà chạy
theo cậu ta ? Ánh mắt tối sầm , Hải Đăng đứng dậy tìm một người .
Vậy là sau ngày hôm đó , forum trường lại một phen loạn . ” Hotboy
Hải Đăng công bố hẹn hò với Quỳnh Giao chung lớp chuyên Anh A1 ” .
Tin đó vừa lan ra , biết bao trái tim nữ sinh tan nát . Hotboy lòng
họ , chàng trai trong tim họ , giờ đã có bạn gái rồi . Mà nghĩ cũng kì , trước giờ chẳng ai thấy Hải Đăng thân với Quỳnh Giao , lâu lâu mới nói
chuyện một tí , vậy mà đùng một cái bảo hẹn hò ? Lại thêm Quỳnh Giao còn chẳng có gì nổi bật , học hành cũng vừa tầm đứng thứ 5,6 trong lớp
chuyên .
Đâu ai biết rằng , đằng sau câu chuyện đó .
“- Mai Quỳnh Giao , làm bạn gái của tôi , nhé ?
– Cậu … vừa nói gì ?
– Tôi nói cậu hãy làm bạn gái của tôi !
– Sao đột nhiên lại … ?
– Sao nào ? Không muốn ? Vậy tôi nhờ người khác !
– Được , tớ đồng ý . ”
Lúc đầu khi nghe Hải Đăng ngỏ lời , Quỳnh Giao thiếu điều nhảy cẫng
lên vì vui mừng . Nhưng ngay sau đó cảm giác lại như rơi từ 9 tầng mây . Hoá ra , người ta chỉ muốn dùng cô để chọc giận người khác . Hải Đăng
thật ác , lại lợi dụng tình cảm của cô để trả đũa người đó . Đau tới tận tim , nhưng Quỳnh Giao vẫn chấp nhận , chỉ cần ở bên cạnh Hải Đăng ,
rồi cậu sẽ là của cô thôi !
Cứ tưởng đến lớp con nhỏ nào đó sẽ chạy đến hỏi này hỏi nọ như những
gì hôm trước cậu đã kích động mà làm . Nào ngờ nó chỉ nhởn nhơ chạy đến
tay bắt mặt mừng .
– Hey ! Cậu là người yêu của Quỳnh Giao hả ? Chúc mừng nha !!!
Diệu Anh như vậy cũng vì cả ngày hôm qua đến giờ đã được chứng kiến
sự hạnh phúc đến tột cùng của Quỳnh Giao . Bạn thân mà , tất nhiên cô
cũng vui lây .
– Ừ .
Thấy Hải Đăng lạnh nhạt như vậy , thầm nghĩ cậu đã có Quỳnh Giao rồi . Tất nhiên đối xử như vậy đối với Diệu Anh là bình thường . Định bụng
tiếp tục đọc bài trước khi vào lớp nhưng vô tình lại liếc mắt qua má
trái của Hải Đăng rồi lại nhìn bàn tay phải của mình , tự nhiên người
nào đó đâm ra có lỗi .
– Hải Đăng … !
– Gì ?
– Hôm qua … tôi xin lỗi !
Ồ , thì ra là còn nhớ đến chuyện đó ! Cứ tưởng quên rồi chứ , bày đặt giả vờ xin với chả lỗi .
– Dỗ ngọt người yêu xong rồi đấy à ?
– …
– Phải rồi , người yêu làm sao bằng bạn được . Phải ưu tiên quan tâm người yêu hơn chứ !
– Đồ ngốc , người yêu cái gì chứ ? Xoay mặt lại đây tôi xem .
Ai đó vẫn cứ ngoan cố , lơ lơ đi , đếch chịu quay cái bản mặt thối đó lại . Diệu Anh đành phải dùng đến hành động , ôm mặt của Hải Đăng xoay
về phía mình , một chút nhúc nhích cũng không được , làm Diệu Anh tưởng
mình mạnh lắm . Nào ngờ ai đó đang sướng lâng , ngu gì cựa quậy . Để mặc cô làm gì thì làm .
Nhìn kĩ bên má phải hình như có vết xước thì phải ? Chậc , cũng cái tội Diệu Anh nuôi móng tay ! Bây giờ lại quả báo .
Hải Đăng nhìn Diệu Anh săm soi mặt cậu mà buồn cười . Đúng là do cô , nhưng chỉ là vết xước bình thường . Mà cô kìa , cái mặt ăn năn hối lỗi đến thương .
– X … xin lỗi nhé ! Có đau không ?
Đúng như người ta nói ” Được đằng chân lân đằng đầu ” , Hải Đăng nhân cơ hội suýt xoa :
– Nhức lắm , cả đêm qua tôi khó ngủ chết đi được .
– Tội thế ! Giờ đỡ chưa ?
– Còn đau lắm !
– Làm sao bây giờ ?
– Gớm , sao trăng cái gì ? Cậu còn lo cho tôi đấy à ?
– Tên đáng ghét nhà cậu , tôi đếch thèm quan tâm làm gì !!!
Diệu Anh giận dỗi hất mặt Hải Đăng ra , quay sang tiếp tục ôn bài .
Hải Đăng biết là con gái giỏi lắm giận hờn vu vơ , nhưng có bao giờ
để ý đâu . Bây giờ Diệu Anh trước mặt trưng ra vẻ mặt giận dỗi đó lại
đáng yêu vô cùng .
Áp mặt xuống mặt bàn , nhìn nhìn vẻ mặt của Diệu Anh . Ai đó bị người khác nhìn chằm chằm khó chịu lắm , mà không nói .
– Diệu Anh ơi …
– Anh dễ thương ơi …
– Đừng giận tôi mà ! Anh rộng lượng lắm , tha cho tôi đi !
– Anh à , cậu người lớn lắm mà ! Chấp nhặt con nít như tôi làm gì !!!
– …
Cứ thế có kẻ năn nỉ ỉ ôi mãi , người kia cũng thấy vui vui trong lòng , mà ứ chịu tha đâu !