CHAP 36
Một người ? Cô ấy ?
– Là con gái à ?
Diệu Anh hỏi , chẳng hiểu sao cổ họng cô nghẹn lại , khó lắm mới nặn ra được câu hỏi tự nhiên đến thế .
– Ừ .
Hải Đăng đưa cho cô hộp sữa đã chu đáo cắm sẵn ống hút , nhìn cô
cười . Rõ ràng cậu thấy Diệu Anh đáp lại mình bằng một nụ cười tươi
chẳng kém , thế mà , khi nhìn vào mắt cô , lại thấy sự buồn bã rõ nét .
– Có tâm sự à ?
Cậu hỏi .
– Không có .
Cô đáp .
– Tôi thấy rõ là cậu có gì đó không vui . Không chia sẻ được sao ?
– Cậu nhìn nhầm rồi .
– Diệu Anh , cậu đã từng nghe ai nói ” Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn ” chưa ? Cậu buồn hay vui , tất cả đều biểu hiện ở ánh mắt , nhưng phải
có sự tinh ý mới thấy được . Và cậu biết đấy , sự tinh ý tôi có thừa .
Tôi có thể rằng cậu đang có tâm sự khó nói !
Diệu Anh lại cười , nhưng cô không hiểu sao mình lại bật cười như thế .
– Hải Đăng , vậy tôi hỏi cậu . Tại sao khi nhìn vào mắt cậu tôi lại chẳng thấy được gì ?
– Một là khả năng che giấu cảm xúc của tôi quá tốt . Hai là khả năng
quan sát của cậu quá kém . Đối với cậu thì chắc là trường hợp hai rồi !
Hải Đăng nhếch môi , cười khinh . Hầy , thật là tức chết mà !!! Nếu
không phải ở đây có quá nhiều fan hâm mộ của tên chó chết này thì Diệu
Anh đã nhảy tới bóp cổ Hải Đăng thừa sống thiếu chết rồi .
– Cậu xem thường tôi quá rồi đấy ! – Diệu Anh kéo ghế lại gần , nhổm người lên mắt đối mắt với Hải Đăng – Nói xem , cậu đang vui chứ gì ?
– Hm … cứ xem là cậu may mắn nói đúng đi .
Hải Đăng nhún vai , thật là cô đã đúng rồi đấy . Cậu vui vì … không
biết Diệu Anh có để ý không , nhưng mà tư thế của hai người bây giờ ,
thật sự rất gần , rất ám muội . Thậm chí Hải Đăng có thể cảm nhận rõ mồn một hơi thở đều đặn của Diệu Anh .
– Diệu Anh , mau ngồi lại đi . Nếu còn chậm trễ cậu nhất định sẽ chửi tôi cho xem .
– Chửi gì ?
Chẳng biết thằng điên nào lại nói Diệu Anh thông minh chứ . Ngu như con bò đội nón !
– Chết tiệt ! Là do cậu đấy , Diệu Anh , cậu đang muốn khêu gợi tôi đấy à ?
Đến bây giờ Diệu Anh mới hiểu ra ý tứ của Hải Đăng , liền chửi .
– Đồ biến thái !!!
– Đấy , tôi nói đố có trật đi đâu được .
Hải Đăng chẹp miệng , tính khí con nhỏ này cậu rành quá mà . Nắm rõ đến từng chân tơ kẽ tóc luôn đấy !
~~~~~
Thời gian trôi qua thật nhanh , thấm thoát vậy tuần sau đã đến Tết rồi . Học sinh các cấp học hết hôm nay sẽ nghỉ .
Diệu Anh vui đến nỗi cứ cười suốt . Không phải vì được nghỉ học , mà là Tết cô sẽ được gần ba mẹ hơn .
Trái với Diệu Anh , Hải Đăng vẫn như thường ngày , nghỉ hay không ,
chẳng là vấn đề đối với cậu . Bởi cậu có được ăn Tết cùng ba mẹ đâu mà
quan tâm chứ . Chỉ là , nếu nghỉ Tết rồi cậu sẽ không được gặp Diệu Anh
hàng giờ trên lớp nữa .
– Ê !
Hải Đăng vỗ nhẹ vai Diệu Anh trong lúc cô đang kiểm tra lại một số bài tập anh của mình .
– Gọi tên .
– Anh , ngẩng mặt lên nghe tôi nói nào !
Diệu Anh cũng thuận theo , ngẩng mặt nhướn mày ý hỏi .
– Được nghỉ rồi , Sarah cũng về quê ăn Tết với họ hàng . Tôi ở nhà một mình thực chán lắm !
– Nói gọn !
– Ví dụ mà tôi chán nản quá , có thể qua nhà cậu mọi lúc được chứ ?
– Cũng được , dù sao Quỳnh Giao cũng đã về nhà rồi . Và tôi hi vọng cậu hiểu đúng nghĩa của từ ” mọi lúc ” .
– Tất nhiên là tôi đủ thông minh để biết khi nào cậu có nhà và đến .
~~~~~
Và sau này , Diệu Anh mới thật sự hối hận vì mình đã đồng ý .
” Mọi lúc ” đối với Hải Đăng là mỗi ngày và hàng tiếng đồng hồ bu bám ở nhà cô .
Mà nhé , Diệu Anh chẳng hiểu sao ba mẹ cô lại yêu quý tên đáng ghét đó mới chết chứ ! Cậu ta cũng ghê gớm lắm đấy !
Trước mặt Diệu Anh thể hiện rõ sự bẩn bựa dâm dê biến thái của mình
bao nhiêu thì trước mặt ba mẹ cô lại ” Dạ dạ ” , ” Vâng vâng ” , lễ phép đến thế chứ lị !
Eo uôi , thấy mà phát tởm ! Đồ giả tạo ! Đồ hai mặt !!! Quỳnh Giao đó yêu Hải Đăng ở chỗ nào cơ chứ ?
Nhắc đến Quỳnh Giao kể luôn nhé , con nhỏ đó từ ngày Hải Đăng sang
đây hoài lại hạnh phúc đến điên luôn . Lúc nào cũng ” Hải Đăng , Hải
Đăng ” , cứ kè kè bên cậu ta không rời nửa bước luôn chứ một bước .
Mãi rồi thấy cái nhà này không ai đứng về phía của Diệu Anh đáng yêu tốt bụng này hết . Về phe của tên ác quỷ Hải Đăng cả rồi !
– Diệu Anh , tôi vào nhé ?
– Vào đi .
Đấy , vừa nhắc . Đích thị là tên Hải Đăng đó chứ còn ai vào đây nữa .
– Bác Nhật bảo tôi lên gọi cậu xuống nhà .
Diệu Anh gật đầu , theo sau Hải Đăng xuống phòng khách .
– Gì vậy ba ?
– Con mau đi siêu thị mua gì về làm bữa tối đi . Hôm nay Hải Đăng dùng bữa nhà mình .
Hơ ? Nói như vậy chẳng khác Diệu Anh đi siêu thị mua thức ăn về nấu
cho Hải Đăng thưởng thức ? Tên đó , được ăn món do cô làm là phúc ba đời chứ đùa ! Sướng , quá sướng !!!
– Vâng .
~~~~~
Biết mua gì bây giờ nhỉ ? Chẳng biết tên chết bầm đó thích món gì mà nấu chứ ?
Thôi mặc xác tên đó , Diệu Anh quyết định nấu theo ý mình .
Sau gần một tiếng đồng hồ ra ngoài , Diệu Anh trở về và bắt tay vào bếp ngay .
” Nào nào , Diệu Anh ! Hãy nghĩ là mày nấu cho ba mẹ ăn . Không phải tên đáng ghét kia !!! Nấu thật ngon vào !!! ”
Cả bốn người còn lại vui vẻ trò chuyện rôm rả với nhau . Quỳnh Giao
cảm thấy Hải Đăng thật đúng là hoàn hảo a~ . Cậu rất biết điều , nói
chuyện lại rất hợp với người lớn , thử hỏi ai không yêu quý chứ ?
Hải Đăng một mặt thì cười nói vậy chứ tâm trí cứ đặt vào dáng người
đang loay hoay trong bếp kia kìa . Chốc chốc lại xoay đầu vào ngóng , mà người ta chuyên tâm lắm , chẳng để ý gì đến xung quanh cả !
Mấy hành động đó làm sao lọt qua được đôi mắt tinh tường của Vũ Minh Nhật chứ . Ông biết rõ thằng bé này có tình ý với con gái cưng của mình mà !
Đến đúng giờ cơm tối Diệu Anh gọi mọi người vào . Tất thảy bọn họ
đều ngạc nhiên , trên bàn không nhiều món ăn lắm nhưng tất cả đều rất
bắt mắt , mùi hương bay lên thơm nức mũi .
– Mọi người ăn đi . Con đi siêu thị thấy gì được mua cái nấy thôi .
Trên bàn là : đậu phụ chiên sốt cà chua , trứng ráng thịt gà nấm , và
canh rau cải cúc .
– Bấy nhiêu món thôi cũng đủ rồi ! – Hải Đăng thán phục , mắt cứ dán vào mấy món ăn trên bàn .
Cậu đã đói lắm rồi càng nhìn càng kích thích vị giác mà .
– Mời hai bác ngồi , Quỳnh Giao cậu cũng ngồi đi .
Hải Đăng tinh ý kéo ghế mời ba mẹ Diệu Anh cùng cả Quỳnh Giao ở phía bên trái .
Sau đó lại gọi Diệu Anh , kéo ghế cho cô ngồi ngay bên cạnh cậu ở bên phải .
Thế là xong , Hải Đăng đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi của mọi người theo đúng ý đồ của mình mà không bị phàn nàn điều gì .
Trong buổi ăn Hải Đăng không ngại công khai quan tâm đặc biệt đến
Diệu Anh . Cậu gắp cho cô đủ món , với lý do : Diệu Anh là người nấu thì phải thưởng thức thành quả của mình .
Đúng là lý do củ chuối , chỉ lừa được con người ngây ngô như Diệu Anh thôi !
Chứ làm sao qua mặt Vũ Minh Nhật và Vĩ Hạ chứ ? Ngay cả người như Quỳnh Giao cũng nhanh chóng nhận ra sự thật .
~~~~~
Nói một tuần chứ cũng là bảy ngày thôi , trôi qua nhanh lắm . Hôm
nay là 30 Tết rồi , mọi thứ trong nhà đều đã trang trí xong , chỉ còn
chờ đón Giao thừa thôi .
Quỳnh Giao phải về ngoại đón Tết cùng bà , chắc phải mùng hai mới về đây lại .
Diệu Anh đang ôm điện thoại lướt web lại nhận được tin nhắn từ
Messenger . Cứ tưởng ai , ngờ đâu là tên đáng ghét nhất trên thế gian
này : Trịnh Vũ Hải Đăng .
” Tối nay rảnh chứ ? ”
Hơ ? Giao thừa mà ? Không rảnh thế bận chắc ? Hỏi thừa thải thật đấy !
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô rep tin nhắn khác hoàn toàn với suy nghĩ trong đầu .
” Không , tôi bận rồi ”
” Nghe này , Diệu Anh . Bây giờ tôi có thể sang nhà cậu ngay lập tức
và xin phép bác Nhật và bác Hạ đấy . Cậu biết mà , tôi chỉ cho cậu sự
lựa chọn giữa tự nguyện đi hay phải để ba mẹ ép thôi . Còn đi hay không
đi , cậu làm gì có quyền ? ”
Thấy không , thấy không ??? Ai đời rủ người ta đi chơi lại ăn nói ngang ngược móc họng thế hả ?
” Cậu nói như đe dọa tôi vậy ? ”
” Nếu cậu không chịu suy nghĩ cho kĩ thì đó sẽ trở thành đe dọa thật đấy :v ”
” Đi đâu ? ”
Diệu Anh đành gật đầu đồng ý đi vậy . Nên nhớ , là cô bị ép đấy ! LÀ BỊ ÉP NHÉ !!! Không phải thích đi gì đâu .
” Xem pháo hoa , 7h tôi sang đón cậu . ”
Hải Đăng nhắn cứ như ra lệnh cho Diệu Anh vậy , gửi xong tin nhắn liền off mất , chẳng thấy tăm hơi đâu .
Một lát điện thoại lại báo tin nhắn đến : ” Hứa rồi đấy nhé ! Đừng hòng trốn , cưng ạ ! ”
Eo uôi ! Chẳng biết ai dạy cậu ta cách nhắn tin sến súa đến buồn nôn thế này nữa !!! Ghê chết đi được các cậu ạ !
~~~~~
Đúng bảy giờ tối đã nghe loáng thoáng tiếng Hải Đăng chào hỏi ba mẹ
Diệu Anh dưới nhà . Phải công nhận cậu ta đúng hẹn thật đấy !
Vừa thay quần áo xuống nhà đã thấy ba mẹ đứng trước cửa , như kiểu tiễn khách ý .
– Con mau đi kẻo Hải Đăng nó đợi .
– Vâng vâng . Con đi đây .
Diệu Anh bị hối thúc cũng nhanh chóng xỏ giày vào chân chạy ra ngoài .
Thật là , đây có còn là ba mẹ cô không biết ?
– Này , cậu đã mua chuộc ba mẹ tôi bằng cách nào thế ? – Diệu Anh liếc mắt nói với giọng đầy bất mãn .
– Là sự lễ phép , hiểu chuyện cưng ạ !
Hải Đăng phải nói là vui khủng khiếp ! Lần đầu cùng cô đón Giao thừa , còn gì sung sướng hơn ?
– Cậu thôi cái kiểu xưng hô phát ói đó đi ! Tôi nổi cả da gà da vịt rồi này !
– Được được , chúng ta đi đâu đó trước rồi hãy xem pháo hoa nhé .
Hải Đăng tự nhiên khoác vai Diệu Anh , kéo đi , điệu bộ trông rất hớn hở .
Bây giờ còn sớm , phải đến tận 12h mới có pháo hoa mà xem .
Hải Đăng đưa Diệu Anh đi chợ hoa , giờ này còn lắm người tấp nập , không khí thật rộn ràng .
– Nhìn xem , nhìn xem . Hoa này đẹp ghê !
Hình như cậu đã đưa Diệu Anh đến đúng nơi , cô cứ được đà tíu tít mãi .
” Hoa đẹp đến mấy cũng chẳng bằng cậu được ”
Đó chỉ là ý nghĩ trong đầu Hải Đăng thôi , biết chắc cậu mà nói ra thế nào cũng bị dội gáo nước lạnh lên đầu cho xem .
– Nói thừa . Người ta chẳng bảo đẹp như hoa còn gì .
Diệu Anh bĩu môi , nhìn sang gian hàng khác , lại thấy chậu hoa xương rồng ưng ý nhất .
– Cô ơi , chậu nhỏ nhỏ này bao nhiêu ?
– 70.000 đấy cháu !
Giá cả cũng không tồi , Diệu Anh định rút ví lấy tiền thì người nào đó đã chen lên trước , trả tiền ngay .
– Đây ạ , gói lại giúp cháu nhé !
– Được , hai cháu là người yêu đấy à ? Thật đẹp đôi !
Chẳng qua cũng chỉ là những lời dẻo miệng của người bán hàng thôi . Vậy mà có hai kẻ mặt đỏ ửng lên …
~~~~~
Đôi lời xen ngang nhé . Au có nói về sắp up một truyện ngắn , định trả lời tin nhắn của một số bạn nhưng thôi thì au nói luôn
nhé . Au đã viết xong và up rồi , tên truyện là : Anh à , em đã lớn rồi . Nhưng up ở bên Cẩu Huyết Hội . Bạn nào tốt bụng vào đọc góp ý cho au
nhé ! Yêu yêu
~~~~~
Hải Đăng một tay cẩn thận cầm chậu xương rồng , chỉ sợ vỡ mất thì
Diệu Anh lại xé xác . Tay còn lại nắm chặt cổ tay Diệu Anh , luồn qua
đám người đông đúc , không khí thật nóng nực .
Cậu dẫn cô vào thẳng một khách sạn . Diệu Anh liền giật nảy .
– Cậu … cậu đưa tôi vào đây làm gì ?
Hải Đăng bật cười , dí tay vào trán cô . Nói chứ cậu biết tỏng Diệu Anh đang nghĩ gì trong đầu nhé !
– Cậu đang nghĩ bậy bạ gì thế hả ? Tôi chẳng phải là đang dẫn cậu đi xem pháo hoa sao ?
Diệu Anh bây giờ mới hiểu ra , hai má nóng ơi là nóng , thẹn quá cúi mặt xuống đất đếm ngón chân , một chút cũng không dám ngẩng mặt lên .
– Chị ơi , cho em thuê một phòng ở tầng cao nhất .
Khỏi cần nhìn Diệu Anh cũng biết cô nhân viên tiếp tân đang nhìn hai đứa chúng tôi như thế nào .
– Chị đừng hiểu lầm , tụi em chỉ muốn có chỗ thoải mái xem pháo hoa thôi .
Cô nhân viên gật gà gật gù . Rất nhanh sau đó đưa chìa khóa phòng cho Hải Đăng .