Tầng cao nhất của khách sạn này là tầng 30. Nơi thuận lợi nhất để
xem pháo hoa. Hải Đăng nắm chặt cổ tay Diệu Anh, cứ ngỡ một giây buông
lỏng cậu cũng có thể vụt mất cô. Mắt đảo qua ngó lại tìm số phòng.
Đây rồi, phòng 342.
Hải Đăng tra chìa khóa , mở cửa bước vào, bên trong tối om. Định lần mò tìm công tắc đèn đã thấy người phía sau bấu víu vạt áo mình, rất
chặt.
– Cậu bị gì vậy, Anh ?
– T … tôi bị chứng Nyctophobia. Cậu mau bật đèn lên đi.
Diệu Anh ôm chặt cánh tay Hải Đăng, một chút cũng không dám tách rời.
Đến khi cả căn phòng sáng trưng lên Diệu Anh mới dè dặt buông tay Hải Đăng, thở phào.
– Nyctophobia ? Chứng sợ bóng tối à ?
Hải Đăng ấn người Diệu Anh xuống sofa, rót cốc nước đưa cho cô. Diệu Anh không trả lời, chỉ gật đầu nhận lấy ly nước. Cậu cũng chẳng hỏi lý
do mắc chứng đó, thuận tay xoa đầu cô rồi nói.
– Còn tầm 10 phút nữa mới bắn pháo hoa. Đợi một chút.
– Không sao.
Hải Đăng nhìn qua phía tủ bếp, lại liếc mắt qua Diệu Anh. Hành động
đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Diệu Anh cũng để tâm, khi quay sang nhìn thử cô mới hiểu ra vấn đề. Ở hướng kia là cả một dàn rượu đủ thể
loại, nhẹ nặng gì cũng có.
– Cậu muốn thì uống đi.
– Cậu uống không ?
Ngồi xuống cạnh Diệu Anh, Hải Đăng cười cợt lấy lòng. Những loại
rượu ở khách sạn này cũng không quá mắc, vị cũng không tệ lắm đối với
Hải Đăng, trước đây chỉ có một lần cậu uống rượu ở đây do đi chơi cùng
đám bạn, sau này vẫn chưa có dịp uống nữa.
– Tôi không uống rượu.
Hải Đăng chần chừ một lúc, sau đó cũng đến tủ bếp lấy một chai rượu và hai cái ly, đem đến bàn.
– Tôi để đây. Nếu cậu muốn hãy uống.
Diệu Anh gật đầu, ngả người ra ghế, tiện tay cầm cuốn tạp chí rồi
đọc. Không khí tự nhiên lại trở nên yên ắng, chẳng ai nói với ai câu gì. Ngột ngạt quá Hải Đăng cũng không chịu nổi, giật luôn cuốn tạp chí trên tay Diệu Anh, hỏi bừa.
– Cậu cao mét mấy vậy ?
Ơ cái tên này ? Dở à ? Tự nhiên đang yên đang lành lại quay sang hỏi ba láp ba xàm thế. Diệu Anh cũng định sờ xem trán Hải Đăng có nóng hay
không rồi. Mà nghĩ đi ngẫm lại, người ta bảo mấy tên điên thường hay cắn bậy lắm. Ngộ nhỡ tên đó điên lên cắn thiệt thì cô chỉ có nước sống dở
chết dở thôi.
Hỏi thì hỏi cho có chuyện nói vậy thôi chứ Hải Đăng cũng không có ý
gì. Ai mà ngờ được cái con điên trước mặt đã không thèm trả lời còn nhìn cậu với ánh mắt kì thị mới tức chứ, cả người thì cứ nhích nhích ra xa.
Gớm, có làm gì đâu mà sợ thế không biết ?
– Tầm mấy ngày này người ta không khám bệnh đâu. Cậu ráng qua Tết đi, tôi đưa cậu đến ngõ 467 Nguyễn Văn Linh nhé !
Con này, vừa nói cái quái gì thế ? Không lẽ Diệu Anh đang nghĩ cậu
lên cơn điên chắc ? Phải nói cái mặt đáng ghét đó chỉ muốn nhảy vào mà
nhéo và cấu thôi, ghét đíu thể tả được !
– Được được, tôi sẽ đợi. Nhưng viện phí cậu lo đấy, người có tâm trí bất ổn như tôi chẳng thể chi trả tiền được đâu.
Điên, điên nặng rồi ! Giá như mà lúc nãy Diệu Anh ghi âm lại, đưa
mấy lời này cho Quỳnh Giao nghe thì tốt biết mấy. Lúc đó con nhỏ kia sẽ
sáng mắt ra, yêu đương nhắng nhít cái gì chứ, tên này đúng là không bình thường mà !
Đang nghĩ bâng quơ lại nghe tiếng nổ ” bộp bộp ” ở ngoài kia. Đích
thị là pháo hoa đã bắn rồi. Có kẻ cứ như con nít, chạy lại phía cửa sổ
dòm ngó, tíu tít khen luôn miệng.
– Đẹp quá, đẹp quá !
Kẻ ngồi bên trong lại phì cười, thật chứ mười bảy tuổi đầu rồi như
đứa trẻ lên năm vậy. Lúc trước hay bây giờ cũng chẳng thể lớn thêm chút
nào.
Hải Đăng cầm theo ly rượu đến cạnh Diệu Anh, choàng vai bá cổ như đồng chí lâu năm ý. Cười cợt trêu :
– Mười bảy năm sống trên đất này mới được xem pháo hoa à ?
Biết rõ là cái con người này hễ cứ nói câu gì là chỉ muốn nhét cái
giẻ lau thối vào mồm thôi. Diệu Anh méo thèm chấp nhé, quay ngoắt ra chỗ khác. Rồi cái mùi rượu nho nó cứ quấn quýt quanh mũi, thích không tả
được.
Haizzz, giờ mà quay ra bảo ê cho tôi uống với thế nào cũng bị nhìn
kiểu khinh khỉnh cho xem. Diệu Anh hiểu cái bản mặt chó chết đó quá mà ! Cô không có ngu muội như Quỳnh Giao đâu nhé, mọi cái bản chất xấu xa
của Hải Đăng đíu có cửa lọt qua mắt của cô đâu.
Thỉnh thoảng Diệu Anh lại liếc mắt sang, thế mà vẫn không chịu mở
miệng hé nửa lời. Ban nãy nói không uống rồi, giờ lại đòi, mất mặt lắm
chứ lị ! Thấy Diệu Anh cứ im ỉm mãi, còn thỉnh thoảng nhìn về phía cậu
như định nói gì đó mà lại thôi. Để ý một chặp mới hiểu ra, phì cười.
– Lại đây !
Hải Đăng vừa nói gì thế ? Cái kiểu như ra lệnh cho Diệu Anh ấy nhở ? Đùa chứ mấy lời đó méo phải thiên lệnh đâu mà phải nghe. Bà cứ không
lại đấy, làm gì nhau ? Ngồi nhìn mãi mà cái con người đó một bước cũng
chẳng dịch chuyển, cứ đứng yên đó thôi, còn vênh cái mặt ngó lơ cậu nữa. Thật đáng ghét quá mà ! Càng nhìn càng ghét ! Không thể thương nổi !!!
Haizzz, hết cách Hải Đăng cũng phải đứng dậy lôi cô đến ghế ngồi,
xuống nước vậy thôi chứ cái mặt đáng sợ lắm nhé ! Cứ lườm nguýt vài cái
là cho Diệu Anh ăn bơ cả tá luôn. Nhìn cái bản mặt đưa đám đó Diệu Anh
cũng hết hứng thèm rượu, nằm dài ra ghế, mệt lắm, mắt cứ díp vào nhau
rồi. Hay là về nhà nhỉ ? Nhưng mà cô mệt quá, đi cũng không nổi nữa, sợ
chưa về tới nhà đã lăn ra đường ngủ rồi. Mà cái tên đáng chết đó sẽ
không chịu đưa Diệu Anh về đâu, tại ” bận ” làm mặt lạnh mà. Đành nhẹ
giọng thỏ thẻ.
– Tôi buồn ngủ lắm. Ngủ lại đêm nay thôi, được chứ ?
Chẳng biết Diệu Anh đang nghĩ gì mà hỏi ý kiến cậu nữa, thích thì
ngủ thôi, hỏi gì tốn hơi. Hải Đăng gật đầu, cô mới nhắm mắt. Được một
lúc lại mở mắt ngay, quay sang bảo.
– Cậu điện thoại xin phép ba mẹ tôi giúp đi !
Hải Đăng gật đầu. Theo đó cũng rút điện thoại ra nhắn tin, giờ này trễ rồi, gọi điện không tiện lắm.
Diệu Anh lại nhắm mắt ngủ tiếp. Cũng chẳng lâu sau, cô lại mở mắt nhắc nhở, ánh mắt đề phòng lắm cơ !
– Tôi ngủ cậu không được giở trò làm bậy đấy !
Hải Đăng cũng định gật đầu rồi, mà lại muốn trêu, mới nói.
– Cậu có gì quyến rũ để tôi làm bậy ? Vớ vẩn !
Ý là sao đây ? Chê cô không hấp dẫn chứ gì ? Nếu bình thường Diệu
Anh đã nhảy lên chửi bới rồi, mà thôi, giờ phút này cứ mặc Hải Đăng chê
càng nhiều càng tốt. Điều đó sẽ khiến cô tin hơn rằng Hải Đăng sẽ không
làm bất cứ điều gì. Lần này Diệu Anh mới yên tâm nhắm mắt, rất nhanh
sau đó ngủ say như chết luôn ! Chọt má, nhéo má gì cũng chẳng dậy. Mệt
đến vậy à ?
Hải Đăng vào giường ôm gối mền ra, đầu tiên là chỉnh lại tư thế
thoải mái cho Diệu Anh. Sau đó cẩn thận nâng đầu cô lên, kê gối vào, mở
tung cả mền đắp cho cô. Chỉnh đi chỉnh lại mới hài lòng, thầm nghĩ Diệu
Anh ắt sẽ có giấc ngủ ngon. Nhìn Diệu Anh một lúc, lại thấy hình như cậu quên cái gì thì phải. Sực nhớ ra lúc nãy quên bảo Diệu Anh vào giường
ngủ cho êm, Hải Đăng vỗ mạnh vào trán, thật là … quên cái gì không quên ! Kiểu này là cậu không thể bế cô vào giường ngủ rồi, càng nhìn càng xót, chẳng biết ngủ sofa thì có ngon giấc không ? Thôi thì người ta đã khổ
sở ngủ sofa chật hẹp rồi, Hải Đăng nào nghĩ đến sẽ ngủ ở giường sung
sướng, ôm gối ra ghế sofa còn lại ngủ.
Diệu Anh khổ – Hải Đăng khổ. Diệu Anh sướng – Hải Đăng chịu khổ cũng không vấn đề gì.
Mới sáng Diệu Anh đã dậy, cũng là thói quen được ba dạy từ nhỏ rồi.
Nhìn qua nhìn lại thấy chỗ này quen quen. Phải mất một lúc mới nhớ ra,
hôm qua cô ở đây với Hải Đăng mà. Nói mới nhớ, Hải Đăng đâu rồi ? Diệu
Anh kéo mền ngồi dậy, vừa nhìn qua đã thấy Hải Đăng ngủ ngay sofa đối
diện. Cái tướng nằm đến khổ, gần rớt đất tới nơi rồi. Hình như cả người
còn co ro lại nữa, chắc lạnh lắm. Thời tiết đã thế này trước khi ngủ còn không chịu tắt điều hòa. Có giường không ngủ, còn để mặc bản thân bị
lạnh nữa, chưa thấy tên nào vừa điên lại ngu như tên này.
Lại để ý đến cái vật trên tay, nhìn xuống lại thấy cái gối, hôm qua
lúc Diệu Anh ngủ làm gì có mấy thứ này ở đây ? Có ngu mới không nghĩ ra, nhất định là do người ta giúp rồi. Rón rén đứng dậy, Diệu Anh cố gắng
đi nhẹ hết sức có thể, chỉ sợ vấp phải cái gì lại đánh thức người ta.
Diệu Anh cũng làm giống như Hải Đăng đã làm đêm qua, chỉnh lại tư thế
nằm, sửa luôn cả gối, sau đó cô mới đắp mền lên người cậu. May quá, Hải
Đăng chưa tỉnh ngủ, vẫn còn say sưa giấc mộng. Chắc mơ thấy gì đó đẹp
lắm rồi, Diệu Anh thấy môi cậu cười mà.
Nhìn quanh quất một hồi Diệu Anh mới vào nhà tắm chỉnh sửa người
ngợm, sau đó ra ngoài ngay. Vội quá Diệu Anh cũng chẳng để ý người trên
sofa đã thức dậy từ bao giờ, còn đang mở mắt nhìn Diệu Anh mãi cho đến
lúc cô mở cửa ra ngoài. Thật ra Hải Đăng dậy nãy giờ rồi, làm sao ngủ
được khi mà cái mùi hương dịu nhẹ nó cứ vấn vương quanh mũi ? Làm sao có thể ngủ tiếp khi tóc của ai đó xõa ra cứ phủ xuống mặt lúc được kê gối
cho ? Còn đắp mền cho cậu nữa, hình như là sợ cậu bị lạnh. Mấy việc làm
đó chẳng giúp Hải Đăng ngủ ngon hơn tí nào, ngược lại còn bị đánh thức nữa chứ. Nhưng mà, càng nghĩ, lại càng thích. Thích được ai đó quan tâm như này mãi.
Nghĩ đi nghĩ lại, thương con nhỏ này quá !!! Không sao hết thương
được, kiểu như bị nghiện rồi ý ? Lúc nào cũng muốn ở gần, muốn mỗi lần
mở mắt ra sau khi ngủ dậy, hay vừa trở về nhà sau một ngày lại được gặp
người thương, chỉ cần người ta mỉm cười hỏi han tí thôi, cũng đủ hạnh
phúc rồi. Những điều đó không tự dưng mà được hưởng, phải được Diệu Anh
yêu, phải được Diệu Anh thương, như thế mới sướng ! Ngày trước đã quyết
định rồi, nay còn quyết tâm hơn : ” Mẹ của các con mình, không thể là ai khác ngoài Vũ Hoàng Diệu Anh !!! ” .