CHAP 41
Quái nhỉ ! Rốt cuộc mãi rồi Hải Đăng cũng không hiểu nổi Diệu Anh là kiểu người gì luôn. Khóc đó, quát đó. Chẳng biết đâu mà lần.
Nhưng mà lần này có vẻ Diệu Anh gặp rắc rối lớn rồi : Mẹ Diệu Anh đang đứng ngay ở cửa. Quay lại nhìn đã thấy sắc mặt Diệu Anh tái mét, không còn giọt máu luôn. Chết cô rồi ! Diệu Anh
hiểu rõ mẹ cô rất ghét chửi người khác bằng những từ ngữ thô thiển, tục
tĩu, trong đó thì : cút, xéo, biến… không phải ngoại lệ.
– Diệu Anh, ban nãy con nói gì ?
Tuy rằng giọng mẹ rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt như có hai ngọn lửa
đang bốc cháy trong đó, điều này Diệu Anh nhìn thấy được. Diệu Anh liếc
mắt sang Hải Đăng, cậu cũng đang nhìn cô, có vẻ khó xử.
– Cô à, ban nãy do con chọc giận Diệu Anh. Cậu ấy không cố ý đâu.
– Thôi đi, tại sao con lúc nào cũng phải bênh vực cho nó ?
Diệu Anh trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn hai người trước mặt. Cái
gì mà cậu ấy không cố ý ? Cha cha, tên Hải Đăng này đóng phim giỏi phết, rất có triển vọng. Sau này theo nghề diễn viên nhất định nổi tiếng. Còn cái gì mà lúc nào cũng bênh vực Diệu Anh ? Làm gì có, mẹ Diệu Anh nhầm
với ai rồi ý. Tên chó chết thối tha đó mà bênh vực Diệu Anh á, có là cô
đi đầu xuống đất !
– Con gái con lứa, lớn chừng này tuổi rồi ai dạy cái kiểu ăn nói đó hả ?
Chết chết ! Nãy giờ cứ mãi suy nghĩ Diệu Anh quên mất mẹ còn đang giận cô đây này !
– Mẹ à, do con nhất thời lỡ lời ! Mẹ hãy rủ lòng thương xót tha cho đứa con tội nghiệp này !
Diệu Anh bấu víu cánh tay của mẹ, đồng thời cũng liếc mắt bốc lửa
với tên đáng ghét đứng ngay trước mặt ! Đáng ghét ! Nếu không phải Hải
Đăng tự nhiên nổi hứng đến đây thì Diệu Anh không gặp xui xẻo rồi.
– Bỏ ra ! Coi như đây là lần đầu cũng như lần cuối, tôi tha cho cô. Lần sau còn thế thì đừng có nhìn mặt bà mẹ này.
Mẹ Diệu Anh gạt phăng tay cô ra, đóng cửa phòng cái ” rầm ” to lắm luôn. Kiểu này tối đến phải sang phòng ba mẹ rồi. Haizzz !!!
Quay lại nhìn cái kẻ đang nằm thoải mái trên giường đã tức nay còn
tức hơn. Là cái thá gì mà có quyền tự do vào phòng của Diệu Anh chứ ?
Cái tư thế đó … cũng may mắn Diệu Anh không phải kẻ háo sắc, nếu không
đã lao tới từ lâu rồi. Diệu Anh cầm chai nước lên tu ừng ực, lọt vào mắt Hải Đăng dường như cô đang có gì đó bức bối thì phải. Chỉ cần vươn một
tay ra dùng một chút sức đã kéo Diệu Anh ngã ngay chỗ Hải Đăng đang nằm. Cô giãy giụa định đứng lên nhưng đâu có dễ thế, có lẽ Diệu Anh đã quên
mất, đối phương là Hải Đăng. Cậu vòng tay siết chặt eo cô, vùi mặt vào
lưng Diệu Anh, thì thào.
– Tôi mệt lắm !
Kệ chứ ! Cậu ta mệt chứ Diệu Anh có mệt đâu. Việc gì phải nói cô
biết ? Diệu Anh định nắm lấy tay Hải Đăng gạt ra đã bị cậu quát nhẹ.
– Ngồi yên !
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến ra sao mà Diệu Anh làm theo thật mới sốc chứ ! Ngồi yên không nhúc nhích, động đậy gì luôn. Có kẻ ở sau đắc ý
cười thầm, sau đó mệt mỏi thiếp đi. Lúc Hải Đăng tỉnh dậy đã là hơn bốn
giờ chiều rồi. Liếc mắt thấy Diệu Anh vẫn ngồi yên trong vòng tay cậu
trong lòng như có ngàn đóa hoa đua nở, chưa bao giờ cậu thấy cô ngoan
ngoãn đến vậy, khóe môi vô thức cong lên, mỉm cười. Vòng tay khẽ siết
chặt eo Diệu Anh hơn, cô biết Hải Đăng đã tỉnh.
– Ngủ đã rồi thì về đi !
Hải Đăng trở mình ngồi dậy, bàn tay lì lợm vẫn chưa chịu buông tha
cho cái eo Diệu Anh, người ở phía sau lồng ngực gần như dán chặt vào
lưng cô, cằm tựa lên vai, kiểu như đang ôm lấy Diệu Anh vào lòng. Đối
với Diệu Anh hành động này cũng giống như Hải Đăng ngồi sau lưng cô
thôi, nhưng cô không biết để người khác nhìn thấy họ sẽ lầm tưởng hai
người là đôi tình nhân đang âu yếm bên nhau. Hải Đăng nhìn theo tầm mắt
của Diệu Anh, bây giờ mới nhận ra bên ngoài đang mưa rất lớn, liền bĩu
môi.
– Cậu xem, trời mưa to như thế còn ác độc đuổi tôi về.
– Ừ, ở đây thêm chút nữa cũng được.
Thái độ đáp lại hờ hững của Diệu Anh càng khiến Hải Đăng chú ý đến
chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay. Từ vị trí thuận lợi tầm mắt của
Hải Đăng có thể đọc rõ những tin nhắn đến và gửi đi của Diệu Anh. Hai
hàng chân mày Hải Đăng mỗi lúc một nhíu chặt lại, thì ra vô tâm với cậu
là để nhắn tin hàn huyên với trai. Cậu đưa tay véo má Diệu Anh đồng thời chớp thời cơ giật ngay chiếc điện thoại.
Bây giờ đọc kĩ mới càng thêm kinh ngạc. Hải Đăng thề trước giờ chưa
từng gặp kiểu nhắn tin sến súa đến vậy ! Mấy lời này mà cái con người
suốt ngày chửi rủa cậu như Diệu Anh có thể nói ra được sao ? Hải Đăng
vừa xem tin nhắn vừa nhìn Diệu Anh chằm chằm, dò xét khiến cô bức bối,
ngượng nghịu vô cùng. Bị chiếu tướng như vậy kiểu như cô vừa làm việc gì sai trái lắm thì phải.
Một giây sau tiếng chuông điện thoại của Diệu Anh vang lên càng
khiến sắc mặt của Hải Đăng tệ đi trông thấy. Hai chữ ” Duy Bảo ” hiện
lên rõ mồn một trước mắt, Diệu Anh vừa nhìn đã biết Hải Đăng nhất định
sẽ không cho cô nghe cuộc gọi này. Cậu chỉ nhướn mày thôi Diệu Anh cũng
hiểu ý trả lời ngay. Đôi khi Diệu Anh cũng phục trí thông minh của mình
ra phết !
– Là Duy Bảo, người lúc sáng.
Hải Đăng cũng không mất quá nhiều thời gian để nhớ ra người hồi sáng là ai. Ra đây là lý do Diệu Anh ngồi yên suốt mấy tiếng đồng hồ để cậu
tự do ôm à ? Thế mà cứ tưởng … hóa ra là tự mình ăn dưa bở ! Càng nhìn
cái con người trước mặt càng thấy bực bội mà. Hải Đăng bất chợt kéo mạnh tay một cái Diệu Anh đã ngã lăn ra giường, cậu cũng nằm xuống ngay bên
cạnh cô. Đầu Diệu Anh được gối lên một cánh tay của Hải Đăng, cậu cũng
vòng tay ép sát cơ thể cô vào lòng, chân còn ngang nhiên gác lên chân
Diệu Anh nữa mới sốc chứ ! Cái tư thế này … đúng là vừa bá đạo vừa mang
tính chiếm hữu mà ! Diệu Anh ở trong lòng cậu cứ vùng vẫy không thôi,
tức quá còn nhe răng cắn bàn tay của Hải Đăng nữa. Đau thì có đau đấy
nhưng Hải Đăng vẫn giữ thái độ ôn hòa.
– Ngoan đi !
Lời vừa nói ra chẳng khác nào lời dụ dỗ con nít. Vậy mà Diệu Anh
nghe theo mới gớm chứ, nằm yên vậy luôn. Hải Đăng thấy vậy trong lòng
cười thầm đắc ý, cơ mà cái thân thể người con gái nó mềm mại quá, hại
tai của cậu cũng đỏ ửng cả lên. Cuộc gọi điện thoại thứ nhất vừa dứt Duy Bảo đã gọi lại ngay. Lần này rất nhanh đối phương đã nghe máy, nhưng
người nghe lại là Hải Đăng.
– Ai vậy ?
Diệu Anh không dám giãy giụa nhưng trong lòng cũng đang gào thét dữ
dội : ” Đáng ghét ! Quá đáng ghét !!! Không biết Duy Bảo sẽ nghĩ gì nữa ? ” . Duy Bảo nghe được giọng nam lạnh nhạt đó cũng bất ngờ lắm, tưởng
mình gọi nhầm số, nhưng nhìn lại màn hình đúng là tên Diệu Anh. Hải Đăng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Diệu Anh, thấy bên kia không nói gì cũng đắc ý lắm, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
– Ai vậy ?
– Nếu tôi không nhầm cậu là Hải Đăng ?
Đây là câu đầu tiên Duy Bảo nói, cố nén lại sự kinh ngạc ban nãy, hỏi bằng giọng bình tĩnh nhất.
– Phải.
– Tôi là Duy Bảo. Đây không phải là điện thoại của Diệu Anh sao ?
– Phải, là điện thoại cô ấy.
Diệu Anh định giật phăng chiếc điện thoại đi nhưng ý đồ đó đã nhanh
chóng bị Hải Đăng nhìn thấy, cậu tóm lấy tay cô, khẽ đan mười ngón tay
vào nhau. Giây phút này, Diệu Anh cảm thấy như cả người như có luồng
điện vừa chạy qua vậy, từ bàn tay truyền đến thần kinh rồi lan ra khắp
người, nhất thời không biết làm gì nữa.
– Sao cậu lại nghe ? Diệu Anh đâu ?
– Diệu Anh mệt rồi. Tôi nghe giúp có vấn đề gì sao ?
– À không. Nhưng hai người … đang ở đâu vậy ?
Lúc sắp sửa nói gì đó tiếp Diệu Anh đã thấy Hải Đăng cười khẩy một
cái, linh tính mách bảo chắc chắn lời sắp nói ra từ khuôn miệng đó sẽ
chẳng hay ho gì.
– Đang ở trên giường của Diệu Anh.
Hải Đăng cố ý chậm rãi nói từng từ, quả nhiên đã đạt được mục đích. Cậu nghe thấy đầu dây bên kia thở mạnh một cái.
Diệu Anh nghe xong mấy chữ đó máu nóng hầm hập nổi lên. Má ! Cậu ta
vừa nói bậy cái gì thế ? Mặc dù Diệu Anh không nghe được Duy Bảo hỏi gì
nhưng … nhưng câu nói vừa rồi của Hải Đăng nhất định sẽ khiến người khác liên tưởng lung tung. Hải Đăng chủ động ngắt máy sau đó quăng lên bàn
học, vừa quay sang đã thấy hai má Diệu Anh đỏ lựng, không biết là vì
giận hay vì ngượng nữa ?
Diệu Anh tức giận cầm cái gối bên cạnh đánh liên tục vào mặt Hải Đăng khiến cậu có muốn cũng trở tay không kịp.
– Tên đáng chết ! Tên thối tha ! Ai cho cậu ăn nói bậy bạ như vậy hả ? Cái gì mà đang ở trên giường tôi chứ ? Nhất định sẽ khiến Duy Bảo nghĩ
lung tung cho mà xem.
Diệu Anh càng đánh Hải Đăng càng bật cười sảng khoái. Tên này, quả
thật điên nặng rồi ! Vô phương cứu chữa rồi ! Ai đời có kiểu người bị
đánh mà phá lên cười như cậu ta chứ.
– Đừng nóng nữa ! Tôi chưa thấy Duy Bảo nghĩ lung tung đã thấy cậu nghĩ bậy trước rồi.
Hải Đăng mím môi nhịn cười xoa đầu Diệu Anh, trêu ghẹo.
– Tôi … không có mà !
Diệu Anh cảm thấy hình như bản thân đã quen với việc được Hải Đăng
xoa đầu rồi thì phải. Thậm chí khi không có lại thấy thiếu thiếu, trống
vắng. Cô không còn bực bội, chán ghét muốn gạt phăng cái tay đó ra nữa.
Diệu Anh cảm thấy mình điên thật rồi, tự nhiên nghĩ toàn những chuyện
điên rồ ! Vội đứng dậy chạy vào phòng tắm, bỏ lại bàn tay đang chơi vơi
trong không khí của Hải Đăng. Cậu phì cười, nhìn ra màn mưa ngoài cửa
sổ, tự hỏi trên đời này còn có người nào đáng yêu hơn thế không ?
~~~~~
Phải nói là Diệu Anh yêu con dân 11 Anh A1 nhất luôn. Mới sáng vừa
đến cả bọn đã xúm đến hỏi han thi thế nào, quan tâm lớp trưởng phải
biết. Thật chứ kì thi này cũng không quan trọng lắm, có giải hay không
cũng được, chỉ cần năm sau thi cấp Thành phố thôi, chủ yếu kì thi này là để chứng tỏ năng lực bản thân. Diệu Anh lại rất tin tưởng vào năng lực
cá nhân của mình. Hôm nay Duy Bảo có sang lớp tìm Diệu Anh, đây là lần
đầu tiên cậu ấy chủ động sang lớp cô. Ban đầu Diệu Anh có hơi ái ngại sợ Duy Bảo sẽ hỏi về chuyện Hải Đăng nói trong cuộc điện thoại, nhưng chắc cô lo quá thôi. Duy Bảo hoàn toàn không đả động gì đến chuyện đó cả,
chỉ đưa cho Diệu Anh một tập đề, trong đó một trang có vài ba câu được
đánh chéo bằng mực đỏ.
– Những câu này … thật sự thì nói ra có hơi xấu hổ, nhưng mà tôi không biết làm.
Diệu Anh nhìn sơ qua tập đề này toàn là những câu cấu trúc kiến thức nâng cao ngoài chương trình, vội xua tay.
– Không sao. Chuyên Anh gặp câu khó cũng bình thường thôi mà. Chưa biết chừng mấy câu chéo này tôi cũng làm không được.
– Tôi không nhìn người sai đâu. Cá chắc cậu sẽ làm được.
– Để thử làm xem sao. Vậy tôi làm xong rồi đưa cho cậu hay là hôm nào đó chúng ta ngồi chung lại cùng làm luôn cho hiệu quả ?
Duy Bảo vừa định trả lời ở sau lưng đã có tiếng nói trầm trầm lạnh nhạt nghe rất quen tai.
– Cảm phiền cậu có thể tránh ra một chút cho tôi vào lớp không ?
Nhớ rồi, đích thị là Hải Đăng. Duy Bảo né người sang một bên, nhường đường cho Hải Đăng vào. Hải Đăng mặc dù đã vào lớp nhưng không về thẳng chỗ ngồi của mình, lại ngồi ngay bàn đầu tiên dãy sát cửa ra vào tám
chuyện với Hà ” mọt sách ” , mà mục đích tất nhiên Duy Bảo có thể nhận
ra, là nghe ngóng. Chắc chỉ có mỗi Diệu Anh vẫn không hay biết gì, cô
chỉ nghĩ bạn bè trong lớp nói chuyện mấy câu với nhau cũng thường thôi.
– Vậy hôm nào cậu rảnh ? Ở gần trường có quán cà phê sách mới mở tôi cũng chưa đến lần nào.
Diệu Anh cuộn tròn tập đề lại, gõ gõ vài cái vào lòng bàn tay, cố gắng suy nghĩ tìm ngày rảnh rỗi thích hợp nhất.
– Hm … chiều thứ năm tuần này tôi rảnh.
– Được, vậy thứ năm tôi sang nhà đón cậu.
– Cậu biết nhà tôi sao ?
Diệu Anh mở to mắt ngạc nhiên, Duy Bảo chứ có phải ai kia đâu mà mặt dày sang nhà cô ăn nhờ ở đậu mãi. Chưa bao giờ Duy Bảo sang nhà Diệu
Anh mà.
– Tôi biết, sang đón cậu nhé !
Diệu Anh định gật đầu luôn, mà quái lạ. Cứ cảm thấy khắp người mình
đang mọc gai vậy, kiểu như có ai đang đằng đằng sát khí nhìn cô thì phải ? Ngó quanh ngó quất một hồi chạm phải ánh mắt bốc lửa của Hải Đăng cô
mới vỡ lẽ, thì ra chính là tên này. Hải Đăng nhìn Diệu Anh kiểu như muốn nhảy tới ăn tươi nuốt sống ngay lập tức ấy, thật đáng sợ !
– À, không cần đâu. Tôi tự đi đến đó được.
Không hiểu sao Diệu Anh cảm thấy trả lời như vậy sẽ giảm bớt sát khí từ người nào đó, quả nhiên là thế. Bí mật liếc mắt sang nhìn thử đã
thấy Hải Đăng không còn nhìn cô như ban nãy nữa, chuyển sang ngắm Hà ”
mọt sách ” xinh đẹp, đáng yêu rồi. Diệu Anh đã nói thế Duy Bảo cũng
không muốn ép, gật đầu đồng ý, không biết là vô tình hay cố ý đưa tay
xoa đầu Diệu Anh. Cô cũng ngạc nhiên với hành động này lắm, chưa từng
nghĩ Duy Bảo lại có hành động gần gũi đến mức này. Dường như Duy Bảo đã
nhận ra vẻ sửng sốt của Diệu Anh, cười nhẹ giải thích.
– Tóc cậu rối, tôi chỉ giúp thôi.
Ngu ngơ như Diệu Anh cũng nhìn ra đây thực chất chỉ là một lời nói
dối. Xoa đầu như vậy chẳng phải sẽ ” giúp ” tóc rối thêm sao. Gỡ rối gì
chả thấy đâu. Nhưng Diệu Anh cũng không vạch trần bộ mặt người ta làm
gì, chỉ gật đầu cám ơn.
Đến lúc vô tiết rồi Diệu Anh mới cảm thấy có một sự là lạ đang diễn
ra. Cái con người hâm dở bên cạnh cứ nhìn cô mãi, ánh mắt như có hai
ngọn lửa bốc lên hừng hực trong đó vậy. Ủa không phải vừa nãy đã hết
nhìn Diệu Anh kiểu này rồi sao ? Giờ tự dưng lại như thế, mà nhìn kiểu
này còn ghê gớm hơn lúc nãy nữa ! Nhìn thì nhìn thế thôi chứ miệng câm
như hến, không nói một lời luôn.
Không lẽ lại giận gì nữa rồi à ? Tính khí cứ thay đổi thất thường
như thời tiết vậy. Người ta nói : ” Con gái sáng nắng chiều mưa ” mà
Diệu Anh thấy câu này hợp với Hải Đăng nhất đấy !
Tiết cuối cùng là môn Sử, bài tập về nhà là làm nhóm. Hải Đăng đang
chép bài nghe đến làm bài tập nhóm mắt liền sáng lên như hai cái đèn
pha. Nội dung của bài tập cũng khá đơn giản, chủ yếu là chấm tinh thần
làm việc nhóm thôi. Mỗi nhóm có bốn người, tức là Hải Đăng, Diệu Anh,
Quỳnh Giao và Nam ” cận ” sẽ chung một nhóm. Bài tập này tuần sau nộp
cũng được, mà có một sự thật rõ ràng, bài tập nhóm để càng lâu càng lười biếng. Bởi vậy cả bốn người quyết định sẽ hoàn thành luôn trong tuần
này.
Cả lớp ra về rồi chỉ còn bốn bạn nán lại trong lớp một tí, tìm ngày
rảnh rỗi sang nhà nhau làm bài tập. Hải Đăng ranh ma lập tức chớp lấy
thời cơ.
– Chiều thứ năm được không ? Tôi thấy ngày đó tốt nhất.
Quỳnh Giao và Nam ” cận ” ngay lập tức gật đầu, không bận gì cả. Chỉ có Diệu Anh là tối đen mặt mày, phản đối không được mà đồng ý cũng
chẳng xong. Đã có ba người chọn ngày thứ năm rồi cô còn đổi gì nữa chứ ? Chẳng lẽ bây giờ lại hủy hẹn với Duy Bảo à ? Có lỗi quá, hẹn với Duy
Bảo trước cả nhóm mà …
Cái tên Hải Đăng thối tha, cả tuần có bảy ngày lận mà, hết ngày rồi hay sao lại chọn trúng y thứ năm chứ ? Tức chết đi mà !
~~~~~
Say hi !!! Đây là chap cuối cùng au up riêng lẻ. Sau đó sẽ tập trung full bộ truyện này, up luôn một lần nhé ! Cám ơn bạn đọc đã luôn ủng hộ au. Thanks and love u !