CHAP 40
Mấy ngày nghỉ Tết cũng trôi qua cực nhanh luôn, chớp mắt một cái là
phải đi học lại rồi. Cái lũ quỷ 11 Anh A1 ngày đầu tiên đi học của năm
mới đã náo loạn cả lên, tay bắt mặt mừng, giả vờ khóc lóc tâm sự thảm thương lắm. Kiểu như cả thế kỉ chưa gặp lại nhau không bằng.
– Diệu Anh à, chế nhớ cưng dữ dội luôn hà !!!
– Quỷ sứ nà, nhìn mặt là biết cưng gần quên cái lớp này rồi chứ gì ?
– Lớp trưởng như cái quần vậy bà ? Gặp lại lớp sau những tháng năm dài đằng đẵng xa nhau đíu có tí cảm xúc gì vậy ?
– …
Trời đất, phải nói là Diệu Anh choáng nha ! Quá choáng luôn !
– Mấy ba mấy má làm lố quá hà !
Quăng cho câu đó cùng với mấy trái bơ vào mặt lũ quỷ, Diệu Anh xách
cặp về chỗ. Ừ thì lâu không gặp cũng nhớ đấy, mà có cần thiết dữ dội vậy không ?
Kể ra thì tuần đầu học cũng vui lắm, thầy cô cũng dễ dãi hơn rất
nhiều. Nhưng mà đối với những đứa học chuyên như Diệu Anh thì bận rộn
lắm nha ! Tại còn năm ngày nữa là thi chuyên rồi. Diệu Anh phải ôn cật
lực vào thôi. Để ý thì cái tên cùng bàn đó cũng ôn ghê gớm lắm, tập
trung dữ dội luôn, ai hỏi gì cũng làm lơ không nghe hết ý. Diệu Anh nhất định không được thua, đem về cái giải Nhất khoe bạn ấy chơi.
Chủ quan mà nói cũng là thi giải quận thôi, Diệu Anh nắm chắc giải
thưởng trong tay rồi, mà ba mẹ ở nhà cứ hối thúc học, thầy cô dạy đội
tuyển cũng thế nên Diệu Anh mới phải ôn lấy ôn để không có thời gian
nghỉ ngơi như vậy. Đợt này ba mẹ về ở hẳn đến hết hè, xem ra Diệu Anh
mất phần nào tự do rồi. Quỳnh Giao cũng chuyển về đây ở lại, cứ ru rú
trong phòng mãi, ba mẹ Diệu Anh ở nhà nên Quỳnh Giao cũng không tự do mà đi lại quậy phá trong nhà được. Lúc đầu Quỳnh Giao định dọn về nhà bà ở nhưng khổ nhà bà Quỳnh Giao xa trường quá, bất tiện cho việc đi học.
Diệu Anh thi thoảng ôn bài xong một tí cũng tranh thủ sang phòng Quỳnh
Giao chơi cho khuây khỏa, mà mỗi lần qua y như rằng đang nói chuyện điện thoại với Hải Đăng, thôi thì đành trở về phòng, nhường lại không gian
cho cặp tình nhân trò chuyện.
Siêng năng ôn tập mấy ngày cuối cùng ngày thi cũng đến. Đêm trước
ngày thi có lẽ là đêm Diệu Anh ngủ ngon nhất. Mới sáng mẹ đã vào phòng
gọi Diệu Anh dậy, hối thúc cô thay đồ nhanh vào rồi xuống nhà ăn sáng.
Thật chứ mẹ làm như Diệu Anh lần đầu đi thi không bằng, lo sốt vó còn
hơn cả người sắp vào phòng thi nữa. Trái ngược với mẹ ba cô hoàn toàn bình tĩnh nhé, chẳng có gì lo lắng cả, chỉ bảo.
– Con ăn sáng đi khéo lại trễ. Con đi thi nhiều lần rồi nên ba cũng
không nhắc nhở nhiều. Chỉ cần vận dụng những gì mình đã học và làm thôi !
– Vâng, con biết rồi.
Đấy, thế có phải thoải mái hơn không ? Địa điểm thi cũng không xa lắm, đi xe điện chắc mất khoảng mười phút là cùng.
Vừa lúc Diệu Anh định đi thì Quỳnh Giao từ trên lầu chạy vụt xuống,
quần áo ngủ vẫn chưa thay ra, đầu tóc rối bù xù như tổ quạ ý. Kìm chế
lắm Diệu Anh mới không bật cười ha hả đấy, chỉ mím môi chờ Quỳnh Giao
định nói điều gì đó.
– Xin lỗi nha, tao không ngờ lại dậy trễ đến vậy.
– Không sao. Mày lên ngủ tiếp đi cũng được.
– Thi tốt nhé ! Bình tĩnh làm bài, tao tin mày được giải Nhất. Cố lên !
– Ok.
Quỳnh Giao gật đầu xong ghé tai thì thầm.
” Mày có gặp Hải Đăng thì hỏi cậu ấy thi được không giúp tao nhé ! ”
Gớm, ngày nào hai người họ không nói chuyện với nhau mà phải nhờ
Diệu Anh hỏi. Nghĩ vậy thôi chứ cô cũng gật đầu, quay sang chào ba mẹ
rồi phóng xe đi, cô phải đến sớm tìm phòng thi mới được.
Nói chung thì nhìn quanh phòng thi toàn những gương mặt thân quen,
xem ra cũng không lạ lẫm gì mấy rồi. Thời gian làm bài là chín mươi
phút, đối với Diệu Anh thì chừng đó thời gian thật thừa thải. Về môn anh văn, chỉ cần các cậu nhớ form đặt bút vào có thể làm ngay. Còn không
thì có ngồi cả ngày cũng chưa chắc ra được. Trong vòng bốn mươi phút
Diệu Anh đã hoàn thành bài thi lẫn kiểm tra tất cả vài lượt, giờ thì sao đây, năm mươi phút còn lại nên làm gì ?
Nhìn quanh phòng cũng đã vài ba người làm xong, Diệu Anh nói đúng
mà. Chợt vô tình liếc mắt sang bàn bốn của dãy bên cạnh, Diệu Anh thấy
ai đó quen lắm thì phải ? Người đó cũng nhìn Diệu Anh chằm chằm ý. Quen
lắm, cực quen luôn ! Mà nghĩ mãi vẫn không ra. Xong cái kiểu cứ quay lên quay xuống nhìn người ” lạ ” Diệu Anh bị giám thị nhắm luôn. Cứ ” trìu
mến ” để ý cô mãi, đành gục đầu xuống bàn đánh một giấc cho yên ổn.
Người đó là ai, từ từ tìm hiểu không muộn.
Trống vừa đánh hết giờ thi Diệu Anh liền ngẩng đầu ngay, nói ngủ chứ ai đi thi mà ngủ được đâu. Thành ra cứ nằm trên bàn mãi, đợi hoài mới
nghe được tiếng trống. Ra khỏi phòng thi Diệu Anh cũng giống như những
người khác thôi, tìm người quen hỏi đáp án xem sao, ở phía sau hình như
có ai đó gõ gõ lên vai cô thì phải ? Diệu Anh xoay người lại nhìn, a, là cái cậu lúc nãy cô thấy quen quen mà nhớ mãi không ra nè !
– Diệu Anh làm bài tốt không ?
– …
Hình như người ” lạ ” này cũng biết Diệu Anh ý ! Mà kì ghê, sao cô lại không nhớ ra ?
– Diệu Anh sao thế ? Không nhớ ra tôi hả ?
Quả thật phải công nhận trí nhớ Diệu Anh tệ thật, mới mười bảy tuổi đầu mà quên này quên nọ rồi.
– À ừ … thật ngại quá !
– Không sao, tôi là Duy Bảo 11 Anh A2 đây. Cũng tại tôi học đội tuyển nhưng không đến buổi học, chỉ xin cô tập đề làm ở nhà thôi.
– Ra là thế. Hèn gì tôi không gặp cậu nhiều lắm nên không nhớ ra.
Hai người vừa đi vừa đọ kết quả, mãi đến cổng trường lúc nào chẳng
biết. Tự nhiên cánh tay Diệu Anh bị ai đó kéo giật ngược về phía sau
luôn, cô chỉ kịp ” Á ” lên một tiếng rồi im bặt nhìn người đối diện
luôn. Là Hải Đăng ? Cậu ta sao có thể ở đây ? Không phải hôm nay Hải
Đăng cũng đi thi à ? Có những chuyện muốn không để ý cũng không được,
học chung lớp, cô đọc số báo danh, địa điểm thi cho tất cả mọi người,
đương nhiên Diệu Anh cũng biết địa điểm thi của Hải Đăng ở đâu. Mà chỗ
đó cũng hơi xa nơi này, không ngờ Hải Đăng lại có thể ở đây ngay lúc này được.
Duy Bảo có hơi nhíu mày, dường như cũng nhận ra Hải Đăng là ai. Cười xã giao hỏi.
– Nghe nói cậu ở đội tuyển Toán, thi tốt chứ ?
– Cám ơn, tôi thi rất tốt.
Hải Đăng bất lịch sự kéo Diệu Anh đi một mạch về phía bãi giữ xe
luôn. Cô cũng chẳng gạt tay ra được bởi sức của Hải Đăng mạnh quá, Diệu
Anh căn bản không thể kháng cự nổi. Chợt nhớ đến mấy lời Quỳnh Giao nói
ban sáng, Diệu Anh liền hỏi.
– Thi tốt không ?
– Tai cậu đang kém đi đó à ?
Diệu Anh thấy được Hải Đăng vừa cười khẩy nha. Biết rồi, ngụ ý hồi
nãy cậu đã trả lời với Duy Bảo rồi, cô tai kém nên không nghe. Đáng ghét ! Đã vậy Diệu Anh đây cóc thèm quan tâm nữa. Được một lúc im lặng Hải
Đăng xòe bàn tay ra trước mặt Diệu Anh, hất mặt ám hiệu, nhất quyết
không mở miệng nói. Diệu Anh hiểu chuyện bèn tìm trong túi áo xong đưa
vé giữ xe cho Hải Đăng, cậu lấy vé xe xong vào lấy xe đèo Diệu Anh về
nhà. Cả chặng đường đi không thèm hỏi han gì luôn, nghĩ đi ngẫm lại Diệu Anh có làm gì sai đâu ? Sao lại trưng cái bộ mặt cá ươn đó ra chứ ? Đi
một đoạn lại thấy là lạ nha, đây là đường về nhà Diệu Anh mà. Kẻ ngồi
sau nắm vạt áo người ngồi trước, giật giật.
– Ê, đây là đường về nhà tôi mà.
– Thì sao ?
Gớm, khinh người vãi chưởng các cậu ạ ! Còn không thèm quay mặt lại, hất tay Diệu Anh ra nữa chứ, lạnh nhạt trả lời lắm.
– Đáng ra phải về nhà cậu trước rồi tôi tự đi về nhà chứ ? Không lẽ cậu sang nhà tôi luôn à ?
Dường như vế sau đúng rồi ý, thấy người đằng trước không phản ứng
gì, cứ tiếp tục đi thôi. Diệu Anh thề là chưa bao giờ thấy tên nào đáng
ghét như tên này, quá đáng ghét ! Quá khó ưa !
Nóng trong người về tới nhà còn ức chế hơn. Kiểu như có Hải Đăng
trong nhà là Diệu Anh bị cho ra rìa ấy, không đếm xỉa gì đến mới ghê
chứ. Ba mẹ hay Quỳnh Giao gì cũng bâu vào Hải Đăng hỏi thi thế nào, thi
tốt không. Thế Diệu Anh bỏ cho chó à ? Diệu Anh cũng hỏi mẹ sao không
hỏi cô làm bài tốt không, mẹ lại bảo con thì tốt rồi hỏi gì nữa mới sốc
chứ ! Mới sáng còn lo sốt vó không biết Diệu Anh thi thế nào cơ mà. Tức
quá, Diệu Anh đi ngang qua đá mạnh vào chân Hải Đăng xong cầm chai nước, khô mực đủ thứ bỏ lên phòng luôn, cóc thèm quan tâm nữa.
Thi xong rồi nên Diệu Anh cũng thoải mái lắm, tìm vài bộ phim hay
xem liền. Chưa xem được cảnh nào bên ngoài đã có tiếng gõ cửa rồi, không biết là ai đây.
– Vào đi.
Cánh cửa vừa mở ra cái gối của Diệu Anh cũng nhanh chóng được ném về phía đó. Không phải ba mẹ hay Quỳnh Giao đâu, bởi là họ thì Diệu Anh
đâu nỡ ném. Mà chính xác là cái tên trời đánh Trịnh Vũ Hải Đăng.
Ấy thế mà Hải Đăng không tức luôn. Chỉ lẳng lặng cầm cái gối đến trả cho Diệu Anh, ngồi bệt xuống đất, không ngồi lên giường cơ. Hôm nay lạ
thế nhỉ ? Không phải thường ngày Diệu Anh không cần mời cũng thoải mái
nằm lên giường sao ?
– Thi tốt không ?
Á à, bây giờ mới mở miệng quan tâm đấy à ? Muộn rồi nghe cưng ! Bây
giờ là lúc Diệu Anh đóng mặt ngầu, quăng cả rổ bơ vào mặt Hải Đăng,
không thèm trả lời gì đâu nhé.
– Sao thế ? Giận hả ?
Không trả lời.
– Này, đừng giận !
Không quan tâm.
– Anh, nghe tôi nói đi. Này !!!
Lần này thì Diệu Anh lấy gối bịt chặt hai tai luôn, quyết không nghe thấy. Hải Đăng trước giờ làm gì có tính kiên nhẫn, cậu giật lấy cái gối vứt ra cửa, quát lên một câu khiến Diệu Anh cũng giật mình.
– Vũ Hoàng Diệu Anh, cậu hãy thôi đi. Tôi đang nói chuyện với cậu đó.
Diệu Anh biết chứ, vậy lúc đi trên đường Diệu Anh cũng nói chuyện
với Hải Đăng mà, sao cậu không trả lời ? Sao cậu làm lơ ? Như thế có
công bằng không, cô chỉ muốn trả đũa thôi, vậy cũng bị quát. Tự dưng
khóe mắt ươn ướt, kiểu ức quá nước mắt nó tự chảy ra hay sao ấy. Hải
Đăng để ý thấy thì hoảng, cậu mới nói có tí, ai ngờ Diệu Anh lại ươn ướt khóe mắt sắp khóc đến nơi rồi.
Hải Đăng nhìn thấy cảnh đó luống cuống cả lên, để ý thấy trên bàn có hộp khăn giấy, liền đưa cho Diệu Anh. Cô chẳng những không nhận còn gạt phăng ra, sau đó tự tay gạt nước mắt, một giây sau liền lấy lại vẻ tươi tắn như cũ, Diệu Anh quát còn lớn hơn cậu khi nãy nữa.
– BIẾN VỀ NGAY CHO TÔI !