Hải Đăng sao rồi mày ?
– Cả ngày không ăn nên đau tí thôi, tao nấu cháo ăn đỡ rồi.
Diệu Anh còn cố ý bật loa ngoài nữa, mắt liếc liếc ngụ ý lắm, mà Hải Đăng làm ngơ, ăn tiếp.
– Mày nói chuyện với Hải Đăng không ?
Quỳnh Giao nghe được như bắt được vàng, định nói Diệu Anh chuyển máy ngay. Nghĩ lại chắc chắn Hải Đăng đang ở bên cạnh, bèn trả lời.
– Thôi, cậu ấy đang bệnh. Nghe điện thoại làm gì phiền người ta.
Đấy, con gái người ta tốt thế chứ lị ! Biết lo nghĩ quá mà.
– Người yêu mà còn sợ phiền cái quái gì ?
Đúng rồi, Diệu Anh không nhắc Hải Đăng cũng quên béng vở kịch này
rồi. Tay kia vẫn bưng bát cháo, vậy mà tay còn lại đã giật ngay điện
thoại của Diệu Anh, còn nháy mắt rất đểu nữa chứ ! Diệu Anh định ra
ngoài cho hai kẻ yêu nhau nói chuyện riêng rồi, F.A như cô ở lại không
khéo ăn bánh gato phát phì lại khổ. Mà cái tên Hải Đăng đó mất nết lắm
nhé ! Cực kì mất nết luôn ý ! Hai tay bận rồi nên còn chân rảnh, cái
chân đáng chết đó ngang nhiên gác lên người cô luôn, kinh thế đấy chứ lị ! Muốn thì bảo cô ở đây, việc gì phải dùng hành động thế chứ !!! Tên
đáng ghét, tên chết bầm !!!
– Khỏe rồi, không cần lo lắm đâu. Kẻo lại mệt !
Uầy, Diệu Anh nói đố có sai ! Quan tâm người yêu thế đấy, có một sự gato nhẹ ở đây nha !
– Vậy tốt rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.
Quỳnh Giao ở bên kia chắc sướng phải biết, cái giọng nó ngọt ngào
lắm nha. Chẳng bù lúc nói chuyện với Diệu Anh, miệng cứ tía lia.
– Ừ, cậu cũng vậy. Tắt máy đây.
Đến lúc trả lại điện thoại cho Diệu Anh cậu mới chịu trả tự do cho
cơ thể của cô. Tên Hải Đăng ác độc, đối xử với cô như tù nhân vậy, muốn
giam là giam.
– Tôi ăn xong rồi, cám ơn cậu nhiều nhé !
– Không có gì, đền bù việc lần trước cậu cứu tôi thôi.
Nói ra thì cũng có tiểu nhân thiệt, nhưng Hải Đăng phải lợi dụng chuyện đó mới được.
– Cứu cậu khỏi mấy tên yêu râu xanh đó không phải chuyện nhỏ. Chỉ một việc làm này … e rằng chưa đền bù đủ đâu.
Hải Đăng đúng là con cáo già mà ! Diệu Anh biết tỏng rồi, còn bày đặt trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ làm gì chứ.
– Được được, sau này tôi sẽ đối tốt với cậu nhiều hơn.
Diệu Anh bưng bát cháo ra ngoài, rửa bát rửa muỗng xong xuôi cả mới vào phòng đưa thuốc.
– Thuốc dạ dày, nhà cậu chỉ còn chừng này thôi. Uống đi rồi sau Tết mua thuốc mới, không đến lúc đâu lại chả có thuốc mà uống.
Hải Đăng nhận thuốc, rót nước uống rồi cũng cám ơn. Nói tối rồi cậu
sẽ đưa cô về nhưng Diệu Anh nhất quyết không chịu, bảo tự đón taxi về
nên Hải Đăng cũng chịu, đành tiễn cô xuống dưới chung cư, nhìn Diệu Anh
lên taxi xong xuôi mới an tâm lên nhà.
~~~~~
Hôm sau Diệu Anh dậy từ sớm định sang thăm bà của Quỳnh Giao. Lúc ăn sáng cùng ba mẹ mới sực nhớ chuyện hôm qua, hèn gì hôm nay ba lạnh nhạt gớm. Bình thường hai đồng chí thi nhau gắp thức ăn cho Diệu Anh, hôm
nay có mẹ thôi. Ba chẳng quan tâm đến cô gì sất, im lặng ăn không nói gì luôn.
– Ba ạ …
Ba không quan tâm con gái nói gì luôn nhé, tiếp tục ăn.
– Ba ạ … con xin lỗi, hôm qua đáng nhẽ con phải nói với ba mẹ một tiếng trước khi đi.
– Ông à, con nó xin lỗi rồi. Ông giận làm gì tội con bé !
Cũng may còn có mẹ ủng hộ Diệu Anh, nói thêm vài câu ba mới trả lời.
– Gớm nhà cô ! Còn biết xin lỗi tôi à ?
Đấy, kiểu vậy là giận con đó các cậu ! Ba Diệu Anh nghiêm khắc vậy
thôi chứ lắm lúc cũng giống trẻ con, mẹ cô từng nói thế mà đến giờ Diệu
Anh được chứng kiến mới tin.
– Ba ạ … đừng giận ! Con biết lỗi con xin lỗi ba mà. Giận mau già lắm, mà ba già rồi thì m …
Diệu Anh nói vậy thôi đã bị ba lườm cho cháy mắt rồi, mới phát hiện mình hớ, bèn gắp đậu vào chén ba chén mẹ, cười xòa.
Bà Quỳnh Giao hôm nay ở nhà có một mình à, không biết Quỳnh Giao đi
đâu mà nghe nói ra ngoài từ sớm. Nói thật chứ Diệu Anh thương bà của
Quỳnh Giao như bà ruột của cô ở dưới quê vậy. Mỗi lần cô sang thăm, bà
đều đem cả rổ trái cây ra, bảo cô tự nhiên gọt ăn. Bà cũng hiền, tội
lắm, thương Quỳnh Giao ghê gớm ! Lần này Diệu Anh sang, bà hỏi hôm qua
Quỳnh Giao có việc gì mà thấy nó cứ sốt ruột không yên. Diệu Anh phì
cười, bèn kể bà nghe, kể hết luôn, những chuyện từ lúc Quỳnh Giao mới về Hà Nội đến giờ cô đều thành thật kể ra. Bà tự dưng lại nhớ đến chuyện
Quỳnh Giao lần đầu về thăm bà, nghĩ một lát xong mới hỏi.
– Thế cái cậu tên Hải Đăng đó như nào hả con ?
– Người ngợm cũng cao ráo, trông cũng đẹp trai, học giỏi lắm bà ạ.
Diệu Anh trả lời y chang lúc trước Quỳnh Giao có kể, vậy đúng là thằng bé đó rồi. Xong bà lại hỏi tiếp.
– Thế nó đã yêu ai chưa con ?
– Chắc yêu Quỳnh Giao đấy bà, hai đứa chúng nó quen nhau mà.
Lại thấy mặt bà có vẻ buồn buồn, Diệu Anh thắc mắc lắm, mới hỏi han.
– Bà sao thế bà ? Mệt ở đâu ạ ?
– Không con. Bà nói thật con nhé, con cũng đừng kể Quỳnh Giao kẻo con bé nó buồn …
– Vâng ạ ? Có gì bà cứ nói.
– Thằng Hải Đăng bà chưa gặp, nhưng mà nghe con kể bà cũng hiểu. Con không biết chứ có quen nhau cũng chưa chắc yêu nhau con ạ ! Bà thấy
thằng bé nó không yêu Quỳnh Giao đâu.
Diệu Anh nghe vậy cũng cười, chỉ là vuốt ve tay bà, xong lại nói.
– Bà đừng lo lắng quá ! Hay khi nào có dịp rảnh con đưa Hải Đăng qua cho bà xem mặt nhé.
– Phiền quá không con ?
Diệu Anh có ý thật lòng mà bà lại thấy cứ sao sao, nhỡ phiền con trai nhà người ta.
– Không có gì. À bà này, mấy vỉ thuốc huyết áp đây. Bà để phòng có gì thì uống. Hạn chế ăn mắm ăn muối mặn quá nhé bà ! Giữ sức khỏe là tốt
nhất.
Quên nói với các cậu mẹ Diệu Anh mở tiệm thuốc tây đó. Lúc nãy đi
ngang qua tiệm thuốc cô có mở khóa vào lấy mấy vỉ thuốc, trước đó ở nhà
có xin mẹ đàng hoàng rồi nhé !
– Được rồi, con tốt quá ! Bà cám ơn nhé.
Diệu Anh vâng dạ bảo không có gì rồi hai bà cháu tiếp tục hàn huyên tâm sự mãi đến lúc Quỳnh Giao về cô mới tạm biệt bà. Trên đường đi Diệu Anh cứ nghĩ mãi, bà chưa gặp Hải Đăng bao giờ đã có suy nghĩ vậy rồi. Bà hay
ghê đấy chứ ! ” Quen nhau cũng chưa chắc yêu nhau ” , ” Thằng bé nó
không yêu Quỳnh Giao đâu ” .
Hm … mà thôi, chuyện đó cũng là của Quỳnh Giao và Hải Đăng, cô không nên nhiều chuyện xía vô làm gì. Về nhà đã thấy khách không mời mà tới,
cười cười rôm rả với ba mẹ, trông chắc khỏe hơn nhiều rồi.
– Con về rồi à ? Bà Quỳnh Giao khỏe không con ?
Mẹ Diệu Anh thấy cô về liền kéo đến ghế, hỏi thăm.
– Vẫn khỏe lắm mẹ ạ !
– Con rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm.
Diệu Anh vâng dạ lên phòng thay đồ ngay, xong rửa tay xuống bếp.
Thấy mẹ đã dọn sẵn đồ ăn rồi, tự nhiên thèm quá định gắp miếng thịt ăn,
ai ngờ mẹ quay sang thấy liền mắng.
– Con thật, mười bảy tuổi đầu rồi. Con gái con lứa gì lại đi ăn vụng, nhà đang có khách đấy !
Khách khứa gì ? Tên đó quá quen mặt rồi còn gì. Diệu Anh bĩu môi,
nghe lời mẹ lên mời ba xuống ăn tối. Mời ba lễ phép bao nhiêu quay sang
Hải Đăng hỏi thấy mà ghét nhé, hại Hải Đăng tức muốn lộn ruột.
– Ăn không ? Không thì về nhà đi, cho gia đình tôi ăn, không tiễn.
Bị đuổi khéo vậy cũng bực lắm nhé ! Song Hải Đăng vẫn mặt dày ở
lại.Định về rồi mà ” ba vợ ” lại huých vai ngụ ý. Diệu Anh ngồi ăn mà
chốc chốc lại liếc xéo tên nào đó, nhà cô mà, ăn tự nhiên quá nhỉ ? Liếc đến cháy mắt luôn cũng chẳng xi nhê gì. Rõ khổ, tên đó cứ nhe nhởn phát ghét, da mặt dày mấy lớp bê tông rồi không biết. Còn gắp cá cho Diệu
Anh nữa nhé, đồ giả tạo ! Định lấy lòng ba mẹ cô để thoải mái sang đây
ăn ké chứ gì.
– Diệu Anh, ba thấy sắc mặt con không tốt lắm.
Đương nhiên là không tốt rồi. Tức, tức lắm ! Nhưng trước mặt ba vẫn phải diễn kịch.
– Con có sao đâu ba. Ba nhìn nhầm rồi.
– Chắc là vậy.
Dùng bữa xong đáng nhẽ Diệu Anh phải rửa bát giúp mẹ, mọi ngày còn
để mình cô rửa cơ. Tự nhiên hôm nay mẹ sao ý, đuổi cô như đuổi tà, nói
mẹ tự làm được rồi. Ba ăn xong lên phòng ở luôn trong đó, mãi chẳng thấy mặt mũi đâu.
Ba mẹ của Diệu Anh mấy hôm nay bị sao ý, kì ghê ! Lại thêm cái tên
Hải Đăng nữa, càng nhìn càng phát ghét hà ! Ăn xong rồi còn chưa chịu về nữa, ở đây bật tivi xem nữa mới sốc chứ !
– Ê, sao chưa về nhà đi ?
Không thèm nhìn cũng méo trả lời mới máu nhé ! Riết rồi không biết ai là chủ nhà nữa.
– Tôi đang hỏi cậu đấy, Trịnh Vũ Hải Đăng.
Đến bây giờ mới chịu có phản ứng ý, mà khinh người lắm cơ ! Quay
sang nhìn bằng nửa con mắt xong lại dán mắt vào tivi, bơ Diệu Anh luôn.
Thật là tức chết đi mà ! Diệu Anh vơ luôn cái gối trên ghế ném thẳng vào người Hải Đăng, lấy điều khiển tắt cả tivi. Để xem, phản ứng thế nào
đây ?
Hải Đăng bình thản lắm, chẳng có gì là bực cả. Chịu đựng giỏi phết ! Đặt cái gối sang một bên, cậu kéo mạnh Diệu Anh ngã vào lòng mình luôn, xong lại xoa đầu cô.
– Bực lắm hả ?
Vừa nãy mới bơ mà, bây giờ lại vuốt ve tóc Diệu Anh nữa chứ, trêu ngươi ghê cơ !
– Đừng có vừa đấm vừa xoa với tôi. Ngứa mắt chết đi được !
Thật chứ Hải Đăng muốn bịt cái miệng đó lại ghê, nói ra câu nào là
tức câu nấy. Chẳng biết Diệu Anh dùng dầu gội gì, thơm ơi là thơm. Còn
cái mùi nhè nhẹ trên người nữa, thơm tho không kém. Mùi áo quần nữa …
Nói chung là trên người Diệu Anh cái gì cũng thơm hết, thơm tất tần tật. Ngửi thích ơi là thích ! Bất giác Hải Đăng cầm lọn tóc của Diệu Anh,
nhắm mắt hít hà. Chẳng hiểu vì lý do gì mà mặt của Diệu Anh nóng ran
luôn ? Cô cũng chẳng gạt ra mà cứ ngồi im vậy thôi. Mặc cho tên nào đó
thỏa thích ngửi mãi.