Minh Trang nằm trên giường nhớ lại vài chuyện, rõ ràng gần đây anh Hải
Đăng rất kì lạ. Hải Đăng và Quỳnh Giao dạo này không còn thân thiết như
trước, ngược lại hình như cậu cố tình tránh né Quỳnh Giao, có vẻ hai người họ đã
chia tay rồi. Hải Đăng với Diệu Anh càng khó hiểu hơn, mặc dù Hải Đăng
rất hay đi chung với Diệu Anh, tần suất hai người ở bên cạnh nhau nhiều
hơn hẳn khi trước nhưng Minh Trang vẫn nhận thấy họ không còn thân thiết như trước thì phải? Nhiều khi bọn họ cứ im lặng suốt khi đi chung với
nhau.
Đừng trách Minh Trang nhờ một số người ở lớp 11 Anh A1 quan sát kĩ
hai người họ, chỉ vì cô quan tâm đến Hải Đăng nên mới muốn biết nhất cử
nhất động của cậu. Càng nghĩ Minh Trang càng cảm thấy mối quan hệ của
Diệu Anh và Hải Đăng không bình thường.
Nhất định Minh Trang phải tìm hiểu rõ chuyện này, xinh đẹp như cô
khiến bao chàng trai ao ước làm sao có thể thua một Diệu Anh chỉ biết
học và học được?
~~~~~
Sau buổi tiệc chia tay trường của khối mười hai Diệu Anh và năm trăm anh em khối mười một chính thức nghỉ hè, tất nhiên không ngoại trừ mấy
em lớp mười mới vào trường. Mấy ngày đầu Diệu Anh ở nhà chán không có từ ngữ nào diễn tả được, cũng may được gần một tuần sau vài đứa trong lớp
nhớ nhau rủ ra ngoài rong chơi. Cả gần hai mươi đứa dạo quanh khắp mấy
con đường, có đứa khổ sở đạp xe, lại có đứa nhàn nhã đi xe điện hay xe
máy. Lớp cũng đông lắm mà ai nấy cũng đều đi du lịch cả, còn không thì
bận này bận nọ, trùng hợp hôm nay cả Quỳnh Giao và Hải Đăng cũng là một
trong số những người bận.
Tuy không đi hết cả lớp nhưng rất vui, cả đám kéo nhau hết quán ăn
vặt này đến quán khác, có khi tối về sẽ có đứa đau bụng không chừng, rồi lại kéo vài quán karaoke của người ta quậy tưng bừng. Cuối cùng gần tối cả bọn mới giải tán ai về nhà nấy. Diệu Anh cả ngày hôm nay rất vui,
trên miệng nụ cười vẫn chưa bao giờ tắt. Chợt Diệu Anh thấy bóng người
nào đó kéo dài ra dưới ngọn đèn đường đang đứng trước mặt cô, ngẩng đầu
lên cô mới nhận ra là Hải Đăng. Cậu nhìn thấy Diệu Anh cứ nhìn chằm chằm mình đâm ra hơi ngượng.
– Đi chơi về rồi à? Sớm thế?
– Do Linh ” lé ” với cả Phúc ” cận ” về trước nên tụi tôi về luôn.
– Ừ, vui không?
– Tất nhiên!
Diệu Anh cười tươi rói, không hề để ý đến vẻ suy tư trên mặt Hải
Đăng. Khi chiều là Hải Đăng và Quỳnh Giao đi chung nên cậu không thể đi
chơi cùng với mọi người trong lớp được. Hải Đăng nhớ đến những gì Quỳnh
Giao nói khi chiều bất giác hơi nhíu mày.
Lúc mọi người hẹn nhau trên facebook sẽ đi chơi với nhau Hải Đăng
vốn định đồng ý nhưng Quỳnh Giao lại gọi điện đến, nói là muốn gặp riêng cậu có chuyện nhất định phải kể, liên quan đến Diệu Anh. Vậy là Hải
Đăng từ chối cuộc hẹn với mọi người, dù sao đi chơi cũng sẽ có dịp khác.
Quỳnh Giao gặp được Hải Đăng rồi cảm thấy chỉ mới vài ngày trôi qua
cô đã bắt đầu nhớ cậu. Nhưng Quỳnh Giao biết người Hải Đăng luôn nhớ đến luôn không phải là cô. Vốn Quỳnh Giao định nhân cơ hội này đi dạo với
Hải Đăng một chút, xem như tạo ra không gian riêng tư cho hai người
nhưng Hải Đăng không có ý định đó, cậu hỏi thẳng vào vấn đề luôn.
– Cậu có chuyện gì muốn nói?
– Hình như cậu rất không muốn ở cạnh tớ.
– Có lẽ vậy!
Hải Đăng hờ hững đáp, khuấy ly cà phê trên bàn, uống thử một chút.
Mùi vị quá tệ! Đối với thức ăn Hải Đăng không quá kén chọn, mùi vị dễ ăn là được. Nhưng đặc biệt đối với cà phê Hải Đăng rất khó tính chọn lựa,
cậu không muốn phải hành hạ vị giác của mình. Bình thường nếu uống cà
phê Hải Đăng chỉ pha ở nhà, là cà phê Folgers. Vì ba mẹ cậu biết thói
quen này của Hải Đăng nên cà phê Folgers cũng là hàng tháng thư kí của
họ trực tiếp sang Việt Nam đưa tận tay cho cậu.
– Nếu đã vậy tớ sẽ nói thẳng luôn vậy.
Quỳnh Giao biết trước khi Hải Đăng nghe xong chuyện này chắc chắn
cậu sẽ bỏ về và giữa hai người sẽ chẳng có cuộc hẹn nào. Nhưng cô vẫn
nói.
– Cậu đừng cố gắng lay động trái tim Diệu Anh nữa. Tớ cá chắc cậu ấy sẽ không bao giờ yêu cậu đâu.
– Phải không?
Quan điểm của Hải Đăng là chỉ cần cậu chứng minh thành ý của mình
cho Diệu Anh thấy, nhất định sẽ có một ngày Hải Đăng thành công sưởi ấm
trái tim Diệu Anh, khiến cô yêu cậu một cách tình nguyện và thật lòng.
Hải Đăng không tin trái tim của Diệu Anh được làm bằng sắt đá, không hề
có chút tình cảm nào.
– Trước đây Diệu Anh bị mất trí nhớ, đó là do một tai nạn giao thông. Lúc đó bệnh viện thiếu máu và tớ là người truyền máu cho cậu ấy. Nói
đúng hơn, tớ là ân nhân của Diệu Anh…
– Tiếp tục?
– Diệu Anh biết tớ thích cậu, cậu ấy nhất định sẽ không làm tớ buồn, nhất định sẽ không yêu cậu đâu. Cậu hãy từ bỏ hi vọng đó đi!
– …
– Tớ biết tớ rất xấu xa. Nhưng mong cậu hãy hiểu cho tớ, tất cả cũng chỉ vì tớ quá yêu cậu mà thôi.
Yêu sao? Mai Quỳnh Giao hiểu được tình yêu là gì sao? Không, cô không hề hiểu. Hải Đăng cười chế giễu, cô gái này
nói với cậu những chuyện này để cậu rời bỏ Diệu Anh sao? Thật nực cười!
Giả sử Diệu Anh rời xa Hải Đăng cậu sẽ không phản đối nếu đó là điều cô
muốn, nhưng không hề có chuyện Hải Đăng chủ động rời xa Diệu Anh. Cậu
muốn ở bên cô, cậu cần cô.
– Mai Quỳnh Giao, có một thứ tình yêu không nhất thiết phải trói buộc đối phương ở bên cạnh mình, thay vì như vậy hãy tác thành cho người mà
cậu yêu. Tôi mong cậu sẽ sớm hiểu điều này.
Hải Đăng vốn không cần Quỳnh Giao tác thành cho cậu và Diệu Anh. Cái cậu muốn là Quỳnh Giao sớm hiểu ra mọi thứ và biết cái gì nên làm. Nói
thẳng ra, nếu như Diệu Anh thật sự yêu người khác Hải Đăng cũng sẽ tác
thành cho cô, bởi vì cậu không muốn thấy Diệu Anh buồn bã. Tình yêu
chính là như vậy, thay vì để Diệu Anh ở bên cạnh cậu không vui thì cậu
sẽ tác thành cho Diệu Anh và người cô yêu. Chỉ cần Diệu Anh hạnh phúc,
chỉ cần Diệu Anh muốn, Hải Đăng tình nguyện rời xa cô.
Bây giờ Diệu Anh đang đứng trước mặt Hải Đăng nhưng cậu cảm thấy
trái tim cô ở nơi nào đó rất xa. Không biết cả đời này cậu có thể chạm
tới được không…
– Làm sao vậy? Tới đây tìm tôi không có gì để nói à?
– À không, chủ nhật tuần này cậu có rảnh không?
– Có, hè thì làm gì bận.
– Được, vậy dành ngày chủ nhật cho tôi đi. Về trước nhé!
Hải Đăng vò mạnh đầu Diệu Anh, môi mỏng khẽ cong lên. Có lẽ cậu nghĩ ra món quà tặng cô rồi.
~~~~~
Đúng cuối tuần ba mẹ Diệu Anh cũng về nhà, trước mặt hai người lớn
Diệu Anh và Quỳnh Giao tỏ ra rất bình thường, giống như chuyện xích mích giữa Diệu Anh và Quỳnh Giao chưa từng xảy ra. Vũ Minh Nhật khá ngạc
nhiên ngay từ khi nhìn thấy Quỳnh Giao, ông cứ tưởng Quỳnh Giao đã không còn ở đây.
– Quỳnh Giao, cháu không về nhà thăm bà à?
– Dạ bà về qua thăm họ hàng rồi. Có dịp rảnh cháu mới về quê ạ.
– Ừ.
Vũ Minh Nhật ngả người ra ghế sofa, nhường lại cho vợ mình tường thuật một số chuyện. Mẹ Diệu Anh biết ý liền nói.
– Diệu Anh, cuối tuần này gia đình chúng ta đi chơi. Là vào Đà Nẵng.
– Đà Nẵng ạ?
Hai mắt Diệu Anh sáng lên, ở cả cái đất nước này nơi Diệu Anh thích nhất là Đà Nẵng. Nơi đó đối với cô đặc biệt không lí do.
– Nhưng ba mẹ rảnh chứ ạ? Nếu không thì…
– Ba mẹ rảnh mà. À, Quỳnh Giao đi cùng luôn cho vui nhé.
Mẹ Diệu Anh biết cô định nói gì liền ngắt lời, mỉm cười. Về phần
Quỳnh Giao, dù sao cô cũng ở cùng Diệu Anh, không thể để Quỳnh Giao ở
nhà một mình được. Như vậy không nên lắm!
– Chuyến đi lần này gia đình chúng ta đi chung với gia đình của Hải Đăng, bạn tụi con đấy.
Lần này đến lượt Quỳnh Giao hai mắt sáng lên, vậy là cô được đi chơi với Hải Đăng rồi. Chỉ có điều, Quỳnh Giao len lén liếc mắt sang Diệu
Anh, thấy cô không có biểu hiện gì là vui mừng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao, có Quỳnh Giao ở đó nhất định Hải Đăng sẽ không được ở riêng
với Diệu Anh.
– Sao lại có gia đình của Hải Đăng nữa ạ?
Diệu Anh không quan tâm có đi với Hải Đăng hay không, cô chỉ thắc mắc tại sao ba mẹ cô lại biết nhiều về Hải Đăng đến vậy.
– Ba mẹ có quen với ba mẹ của Hải Đăng từ rất lâu, là mẹ của thằng bé gọi cho mẹ đề nghị như vậy.
– Vâng.
Ra là vậy, ba mẹ Diệu Anh và ba mẹ Hải Đăng có quen biết với nhau từ lâu, vậy Diệu Anh và Hải Đăng? Hai người có quen nhau từ trước hay
không?
Chắc không đâu. Diệu Anh không hề cảm thấy quen thuộc khi đứng trước mặt Hải Đăng.
Trong lúc Diệu Anh đang suy nghĩ mẹ Diệu Anh rất ẩn ý nhìn cô, trong mắt suy tính điều gì đó.
Sau khi nói xong chuyện đó vợ chồng Vũ Minh Nhật trở về phòng nghỉ
ngơi, không khí trong phòng khách dần đóng băng trở lại, không ai nói
với ai một câu. Diệu Anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, cầm điện thoại lên
phòng. Tín hiệu vừa truyền đến đầu dây bên kia đã có người nghe máy, là
tiếng nói dịu dàng xen chút vui vẻ của Hải Đăng.
– Gì thế Anh?
– Cậu biết chuyện cuối tuần nhà tôi và nhà cậu đi chơi chung chưa?
– Mới biết.
Hải Đăng cố nén tiếng cười phát ra, làm sao cậu có thể không biết
được trong khi chính Hải Đăng là người nói mẹ điện sang bác gái đề nghị
như vậy mà.
– Vậy buổi hẹn cuối tuần…
– Không sao, hủy cũng được. Để lần sau, lần sau.
Hải Đăng không biết Diệu Anh gọi điện cho cậu là vì lý do này, có lẽ đây là vấn đề cô băn khoăn. Trên tay Hải Đăng mân mê hộp quà nhỏ xinh,
môi không giấu được nụ cười.
– Đến Đà Nẵng cũng là ý kiến của mẹ cậu hay sao?
– Đúng vậy. Gia đình tôi có một căn nhà ở Đà Nẵng đủ cho hai gia đình ở luôn, rất tiện. Hơn nữa lâu rồi tôi không vào Đà Nẵng lại, thật sự
rất nhớ.
Trong suốt những năm sống xa Diệu Anh, Hải Đăng chính là sống ở Đà Nẵng. Cậu muốn Diệu Anh đến đó một lần để cô hiểu thêm về cuộc sống buồn tẻ trước đây của Hải Đăng. Khi còn ở Đà Nẵng, Hải Đăng chưa từng
có một người bạn thực sự, tất cả mối quen hệ bạn bè xung quanh chỉ dừng ở mức xã giao.
– Tôi cũng từng đến đó rồi. Thật sự rất thích nơi đó!
Diệu Anh hào hứng kể lại hết chuyến đi năm đó, mà đầu dây bên kia
Hải Đăng cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng trêu chọc vài câu.
Diệu Anh kể tất cả cho Hải Đăng nghe, chỉ trừ giấc mơ đó, bởi cô nghĩ đó vẫn là bí mật của cô, không thể để người khác biết.
Tiếng cười của Diệu Anh vọng ra bên ngoài khiến người ngoài cửa nghe không sót một chút. Quỳnh Giao nắm chặt hai bàn tay lại, môi dưới đã bị cắn đến bật máu. Diệu Anh, Diệu Anh, cô càng ngày càng ghét cái tên
này. Diệu Anh thì có gì hay chứ, cô có gì thú vị, có tính cách gì tốt mà Quỳnh Giao không có?