Cái lũ 11 Anh D1,
mà không, phải nói là lũ quỷ 12 Anh D1 sau ba tháng hè “ ngắn ngủi “ gặp lại nhau cái miệng liền được dịp hoạt động hết công suất. Chuyện gì
cũng lôi ra nói, chém gió xuyên lục địa từ lớp này sang khối kia, rồi
đến tận trường nào đó.
- Ôi lớp trưởng ơi, nhớ mày quá à! Lớp trưởng càng ngày càng xinh lên nhỉ?
Diệu Anh vuốt phẳng lại tà áo dài, ngượng ngùng cười trừ. Thời gian nghỉ hè
Diệu Anh toàn ăn chơi thả ga thôi, không ú lên là may lắm rồi chứ làm
sao mà xinh hơn được.
- Diệu Anh này, Hải Đăng đâu sao không thấy nhỉ?
Nhắc mới nhớ, từ nãy đến giờ Diệu Anh không thấy bóng dáng Hải Đăng đâu.
- Kia kìa, ủa mà không... hình như không phải đâu.
Hà “ hót gơ “ chỉ chỏ về phía nam sinh đang đi đến hướng Diệu Anh nhưng
lại ngập ngừng đôi chút, nhìn thì giống Hải Đăng thật nhưng có gì đó
khác khác. Trong lúc Hà “ hót gơ “ còn phân vân giữa Hải Đăng và một nam sinh lạ mặt Diệu Anh đã nhanh chóng nhận ra người đó là Hải Đăng. Đúng
là cậu có khác thật, khác đến nỗi suýt chút nữa Diệu Anh đã nhìn không
ra. Mái tóc bình thường ngày nào giờ đã được cắt kiểu undercut, tuy đồng phục vẫn phẳng phiu như ngày nào nhưng Hải Đăng hôm nay mặc lên có gì
đó phong cách hơn, có lẽ là do phong thái của cậu đã khác trước, nói
chung nhìn rất ngầu.
Quỳnh Giao mở to hai mắt nhìn Hải Đăng, cậu lúc trước đã rất đẹp trai rồi bây giờ lại càng đẹp trai đến điên đảo thần hồn. Nhưng Quỳnh Giao không
biết tại sao Hải Đăng lại thay đổi chóng mặt đến như vậy, cô kín đáo
đánh mắt nhìn Diệu Anh. Nhìn bộ dạng Diệu Anh cũng đang rất ngạc nhiên,
dường như cô không hề biết về sự thay đổi này của Hải Đăng.
- Chào lớp trưởng.
Diện mạo có thay đổi đến đâu vẫn là Hải Đăng của ngày hôm qua, giọng nói của cậu vẫn trầm thấp quyến rũ như vậy. Diệu Anh ngẩng đầu nhìn Hải Đăng,
vừa hay nhìn phải góc cạnh của gương mặt cậu, hình như Hải Đăng đã gầy
đi rồi.
- Chào cậu, Hải Đăng. Năm cuối rồi, hi vọng chúng ta có thể thân thiết hơn.
Hải Đăng gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn mọi người trong lớp, có vẻ cậu là người đến trễ nhất.
- Chào cậu, Quỳnh Giao.
- Ch... chào cậu.
Thật sự rất lạ nha! Quỳnh Giao không nghĩ Hải Đăng sẽ chào cô, bởi vì lúc
cậu vừa đến đây ánh mắt đã hướng về phía Diệu Anh rồi. Quỳnh Giao luôn
cảm thấy năm học mới này Hải Đăng sẽ là người đem đến nhiều bất ngờ
nhất.
Và đến một ngày nào đó cuối năm học, Quỳnh Giao sẽ biết được suy nghĩ của cô hoàn toàn đúng...
Các lớp chỉ có mười lăm phút tán gẫu ở phòng học thôi, sau đó phải tập
trung ở sân trường làm lễ khai giảng. Mỗi môn chuyên sẽ có một học sinh
đại diện lên phát biểu, chuyên Anh người phát biểu hiển nhiên là Diệu
Anh, bởi vì năm vừa rồi thành tích môn anh của Diệu Anh rất đáng khen.
Chuyên Toán là Mạnh Hoàng, thật ra điểm phẩy trung bình cuối năm của Duy Bảo không bằng Hải Đăng nhưng vì Hải Đăng học 11 Anh D1 nên cậu không
phải dân chuyên Toán để có thể được lên bục phát biểu.
Sau màn
nhảy mở đầu “ Boombayah “ của khối mười một là bài phát biểu của Diệu
Anh. Thật ra cô không chuẩn bị gì nhiều, phương pháp học tập như thế nào thì đem ra nói thôi. Trước khi Diệu Anh lên bục đã bị lũ con gái điệu
đà trong lớp lôi đầu lại, dùng son tô đỏ cả môi cô. Diệu Anh không bao
giờ trang điểm, cô luôn tuân theo phương châm “ Để mặc mộc là đẹp nhất,
thoải mái nhất “ bây giờ môi của cô lại đỏ chót thật đáng sợ.
- Này này, không được đâu.
- Hôm nay thôi lớp trưởng à. Tôi chắc chắn lũ con trai ở trường này sẽ ngất ngây trước vẻ đẹp trời sinh của cậu.
Da của Diệu Anh bẩm
sinh đã trắng trẻo, còn rất mịn màng nữa, môi đỏ như vậy như tô điểm
thêm cho gương mặt của cô, thật sự những lời bọn họ nói không sai. Hải
Đăng ngồi ở hàng ghế đầu tiên thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Càng nhiều
chàng trai yêu thích thì sao chứ, chỉ khiến Hải Đăng mệt mỏi hơn trong
việc đối phó với bọn họ thôi.
- Hm... Chào mọi người,
tôi là Diệu Anh 12 Anh D1. Hôm nay tôi rất hân hạnh được đứng đây truyền đạt với mọi người phương pháp học tốt môn ngoại ngữ, cái tôi nói ở đây
là tiếng Anh nhé. Thật ra tôi không giỏi tiếng Nhật hay tiếng Pháp gì
đâu, đó không thuộc môn chuyên của tôi.
Ở phía dưới rộ lên
tràng cười sảng khoái, sau đó vỗ tay một lượt trước khi Diệu Anh nói
tiếp. Một khối sẽ có một lớp học tiếng Pháp và một lớp học tiếng Nhật
thay cho tiếng Anh, Diệu Anh không học đương nhiên cô không chuyên rồi.
- Nào nào, bây giờ tôi nói tiếp được chưa?
Diệu Anh vừa hỏi như
thế bên dưới đã im lặng hẳn đi, cô cười nhẹ một cái sau đó mới tiếp tục. Vô tình Diệu Anh không biết nụ cười của cô đã khiến đa số nam sinh ở
đây hai mắt sáng lấp lánh như đèn pha, dán chặt lên người Diệu Anh. Hai
tai Hải Đăng nghe Diệu Anh nói, nhưng hai mắt lại đảo quanh khắp nơi,
bọn con trai này thật sự đã mê mẩn con dâu của mẹ cậu rồi. Đúng là phiền phức mà!
Kết thúc bài phát biểu
phía bên dưới vỗ tay rần rần, còn có tiếng huýt sáo rất hào hứng nữa, rõ ràng là của những nam sinh. Diệu Anh vừa đặt mông xuống ghế ngồi đã
thấy Hải Đăng cầm ghế xuống chỗ cô. Cậu đưa cho Diệu Anh tờ khăn giấy,
ám chỉ nhìn môi của cô, lắc đầu bất lực. Cần gì son môi bình thường Diệu Anh đã xinh lắm rồi.
- Không lau lớp son đó đi à? Hay là muốn tôi lau giúp?
Diệu Anh không có cơ
hội giật khăn giấy Hải Đăng đã trực tiếp lau đi lớp son trên môi cô. Cậu lau rất kĩ, dường như không muốn để lại một chút đỏ nào trên môi Diệu
Anh. Tự biết bản thân không thể nào ngăn Hải Đăng được nên Diệu Anh chỉ
có thể lén nhìn về phía Quỳnh Giao. May quá, Quỳnh Giao không thấy, cô
đang nghe Mạnh Hoàng phát biểu.
Những học sinh lớp bên
cạnh nhìn thấy cảnh này ánh mắt chuyển sang vài phần mờ ám, bọn họ thật
sự nghi ngờ Hải Đăng và Diệu Anh. Tuy cả hai người đều là học sinh xuất
sắc nhưng có luật nào cấm học sinh giỏi không được yêu đương đâu chứ.
Bằng cái iPhone 6 xịn của mình, nam sinh lớp bên cạnh đã nhanh tay chụp
lại bức hình sắc nét, sau đó đăng lên forum của trường.
Vậy là ngày đầu tiên của năm học mới trường THPT Chuyên A một phen náo loạn với bức hình đầy ẩn ý của hai học sinh nổi trội.
~~~~~
Hải Đăng vừa về nhà
điện thoại đã réo rắt liên tục. Hôm nay là ngày gì không biết, sao mấy
thằng bạn cứ liên tục gọi cho cậu vậy.
- “ Khai mau, có phải mày có bạn gái rồi không? “
Đây là câu đầu tiên
sao? Không có chào hỏi hay hỏi thăm gì cả, ập vô đã hỏi một câu không
đầu không đuôi như vậy làm sao Hải Đăng hiểu.
- “ Cái gì vậy? “
- “ Diệu Anh lớp mày,
mày thích nhỏ đó chứ gì? Kể ra nhỏ đó cũng xinh, học rất giỏi nữa, đứng
với mày quả là một đôi trời sinh. Mày cũng được lắm, giấu anh em kín như bưng. “
Tội nghiệp thanh niên kia trách móc một hồi mà Hải Đăng vẫn không có vẻ gì quan tâm lắm, chỉ đáp lại duy nhất một câu.
- “ Ai nói mày nghe mấy chuyện đó? “
- “ Mày tưởng chuyện mày làm không ai biết à? Rần rần trên forum trường kìa. “
Một lần nữa thanh niên ở đầu dây bên kia thật đáng thương, Hải Đăng dập máy không thương tiếc.
Cậu vừa vào forum trường đã thấy có hàng trăm người đang nhảy vào bình
luận rồi.
- “ Nhìn bọn họ thật sự rất giống tình nhân. “
- “ Ai mà biết được sự thật chứ. Thường thì những người học giỏi toàn yêu ngầm thôi. “
- “ Học chung lớp cũng rất dễ nảy sinh tình cảm mà. “
- “ Nhìn xem, nhìn xem. Anh Hải Đăng nhìn chị Diệu Anh thật sự rất thâm tình nha. “
- “ Ôi không! Anh Hải Đăng của em ơi, anh nỡ lòng nào bỏ em theo Diệu Anh vậy? “
- “ Ô tô kê. Trái tim tôi tan nát rồi, Diệu Anh ơi! “
- “ Wow! Học sinh gương mẫu cũng ghê gớm ghê ha! “
- “ ... “
Cái quái gì vậy? Bức
hình này là ai chụp được? Là ai đã đăng cái này lên? Mặc dù Hải Đăng
thích Diệu Anh thật nhưng không có nghĩa cậu muốn hình ảnh của họ công
khai ở khắp nơi như vậy. Không những trên forum trường mà confession
trường cũng có. Hải Đăng thề nếu biết được kẻ nào đã đăng cậu nhất định
sẽ xử đẹp.
- “ Mọi người rảnh rỗi
quá sao? Giáo dục ngày càng cải cách kiến thức càng khó hơn sao mọi
người không tập trung học đi? Lại đi lo bao đồng chuyện của người khác
như vậy. Hơn nữa đây cũng là vấn đề riêng tư, giả sử mọi người bị người
khác công khai chuyện riêng của mình lên mạng xã hội như vậy có thấy vui không? Vui lòng ngừng ngay việc này lại và xóa những bức hình đó đi. “ - Hải Đăng Anh D1.
Dòng bình luận của Hải Đăng vừa xuất hiện đã có một số đông con người rảnh rỗi vào trả lời bình luận ngay.
- “ Nói như vậy anh không phủ nhận chuyện này? Anh thật sự thích chị Diệu Anh sao? “
- “ Oh no, unbelievable! “
- “ Mặc dù rất đau lòng nhưng em ủng hộ anh và chị Diệu Anh đến với nhau. Hãy bỏ qua dư luận và tiến đến nhau đê! “
- “ Mau tán Diệu Anh đi, Hải Đăng mà tán sẽ đổ ngay thôi. “
- “ Thế là thừa nhận rõ
ràng rồi! Mấy bạn nữ ngưng ảo tưởng về Hải Đăng đi nhé, còn có rất nhiều chàng trai xứng với các bạn hơn đấy. Chẳng hạn như tôi :v “
- “ Chỉ nói không muốn việc riêng tư bị đem ra bàn luận thôi chứ không phản bác là thích nhau thật rồi. Ôi, thật dễ sợ! “
- “ ... “
Hải Đăng phát đau đầu
với mấy bình luận đó, đầu óc bọn họ đang nghĩ cái gì vậy, không hiểu cậu muốn nói gì sao? Bây giờ Hải Đăng không hơi đâu cãi nhau với bọn họ
nữa, cậu bấm số gọi sang Diệu Anh. Mặc dù Hải Đăng có lưu số của Diệu
Anh nhưng mỗi khi gọi cho cô Hải Đăng đều thích bấm từng số hơn, điều đó chứng minh cậu thuộc lòng số điện thoại của Diệu Anh.
- “ Diệu Anh nghe đây. “
- “ Cậu xem mấy cái hỗn loạn trên forum trường rồi chứ? “
- “ Xem rồi. “
Diệu Anh vừa nhóp nhép
nhai táo vừa nói vọng qua phía bên kia. Chính Quỳnh Giao là người nói
cho Diệu Anh biết, nhưng Diệu Anh không thấy chuyện này quan trọng lắm.
Đó là những tin đồn, mà đã là tin đồn rồi càng phản ứng kịch liệt sẽ chỉ khiến bọn họ nghi ngờ hơn thôi, tốt nhất cứ im lặng như vậy để họ bàn
tán đã miệng rồi thôi. Diệu Anh đã nói rõ với Quỳnh Giao rồi, chuyện này cô không cảm thấy mình có lỗi bởi vì Diệu Anh và Hải Đăng không hề
trong mối quan hệ yêu đương, chuyện Quỳnh Giao tin hay không Diệu Anh
không bận tâm lắm.
- “ Tôi có nói với bọn họ nhưng... “
- “ Tôi thấy bình luận của cậu rồi. Không cần đâu, mặc kệ họ đi. “
Vậy mà Hải Đăng cứ
tưởng Diệu Anh sẽ hét rống lên bảo cậu ngay lập tức dùng mọi cách ngưng
những tin đồn đó lại. Ai mà ngờ được Diệu Anh lại bình thản đến vậy, xem ra không chỉ mỗi Hải Đăng trong thời gian này thay đổi mà Diệu Anh cũng không giống trước.