Đầu năm giáo viên xếp lại chỗ ngồi mới thế quái nào Diệu Anh và Hải
Đăng một lần nữa tụ họp về một bàn. Rõ ràng giáo viên đã nói những em
giỏi không được ngồi với nhau cơ mà, công bằng ở đâu khi Diệu Anh và Hải Đăng ngồi cùng nhau?
Học kì này Quỳnh Giao ngồi rất xa chỗ của Diệu Anh. Trong khi Diệu
Anh và Hải Đăng ngồi ở bàn bốn tổ bốn thì Quỳnh Giao ngồi tít ở bàn đầu
tổ một. Mỗi ngày Quỳnh Giao nhìn qua đều thấy Hải Đăng nói gì đó với
Diệu Anh, dường như mỗi lúc ở cạnh Diệu Anh cái miệng Hải Đăng luôn hoạt động hết công suất.
Mới đầu năm Hải Đăng đã gặp đủ thứ chuyện phiền phức rồi, đầu tiên là mấy cái tin đồn nhảm nhí đó. Kế đến là những nam sinh không biết xấu hổ theo đuổi Diệu Anh một cách quang minh chính đại ngay khi tin đồn đó
chưa lắng xuống. Rồi bây giờ lại là nữ sinh các khối đứng trước cửa nhòm ngó Hải Đăng, ồn ào như vậy hại cậu chẳng thể nào làm bài toán khó Diệu Anh nhờ giải hộ được.
– Xem ra không gian không thích hợp để học rồi.
Diệu Anh thở dài, ánh mắt chán nản hướng về nữ sinh bên ngoài cửa rồi lại nhìn đống hộp quà đủ màu sắc trên bàn cô. Hiện tại Diệu Anh và Hải Đăng xem như đang chung một số
phận, cậu có những fan nữ kia hò hét thì Diệu Anh cũng có mấy chàng trai tặng quà. Diệu Anh chẳng buồn mở nó ra xem bên trong là những thứ quà tặng gì, cô rất muốn trả lại nhưng rất tiếc, chẳng có ai kí tên ở phía cuối thiệp cả.
Ban đầu vừa mới tới lớp Diệu Anh và Hải Đăng cũng rất ngạc nhiên khi
nhìn thấy mấy hộp quà đủ màu sắc la liệt khắp mặt bàn, hầu như chẳng còn chỗ trống nào để cô đặt cặp xuống. Hôm nay có phải va ” linh tinh “đâu? Trông bộ dạng Hải Đăng rất bực bội, cậu định quăng hết những thứ vớ vẩn đó vào thùng rác nhưng Diệu Anh đã nhanh hơn ngăn lại. Dù cô không
thích nhưng đó cũng là món quà do người ta cất công chọn lựa, Diệu Anh
không thể không biết cách ứng xử đem vứt được.
– Phiền phức chết đi được!
Đối với những người như vậy không phải chỉ dùng lời nói là có thể
đuổi đi được, dùng một hành động nào đó đả kích đến họ may ra mới thành
công.
– Hay tôi với cậu đóng kịch nhé?
– Đóng kịch?
Hải Đăng nhìn chăm chú Diệu Anh từ trên xuống dưới, ánh mắt cậu quét
đến đâu liền khiến mặt Diệu Anh đỏ hơn vài phần. Nhìn cái gì vậy chứ? Lạ lắm sao?
Không hề nói trước kịch bản cho Diệu Anh biết Hải Đăng đã ôm chầm lấy cô, cằm tựa lên đỉnh đầu Diệu Anh, hai bàn tay đặt cố định ở eo Diệu
Anh ngăn ý định chống đối của cô.
– Một chút thôi, chẳng phải cậu muốn đuổi đám con gái ồn ào đó đi sao?
– Có như vậy cậu cũng phải nói trước một tiếng cho tôi chuẩn bị chứ. Bất thình lình…
” Suỵt ” – Hải Đăng khẽ ngắt lời Diệu Anh, chỉ cần như vậy Diệu Anh
đã tự động im lặng. Dù sao chuyện này cũng có ích cho Diệu Anh, đuổi
được đám người kia đi Diệu Anh mới có không gian yên tĩnh học bài. Hiếm
lắm Diệu Anh mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tại sao Hải Đăng không
nhân cơ hội hưởng thụ một chút? Một công đôi chuyện, không, ba chuyện
mới đúng, có thể đuổi được đám người kia đi, vừa có thể được ôm Diệu
Anh, hơn nữa càng khiến cho mấy nam sinh mê mẩn Diệu Anh biết cô chỉ
thân thiết với Hải Đăng thôi. Diệu Anh ngây thơ không hề hay biết phía
trên đỉnh đầu mình nụ cười của Hải Đăng đến cỡ nào gian xảo.
Nữ sinh đứng bên ngoài hành lang thấy cảnh đó con tim như vỡ vụn, Hải Đăng của bọn họ, sao có thể ôm Diệu Anh ngay giữa lớp học trước mặt
nhiều người như vậy? Chẳng lẽ hai người đó thật sự yêu nhau sao? Không
thể nào! Sao Hải Đăng vừa mới chia tay Mai Quỳnh Giao đã chuyển sang
Diệu Anh rồi? Nam thần ” sói ca ” của bọn họ không thể là người thay đổi nhanh như thế được.
Khuôn mặt của Diệu Anh hướng về phía cửa vô tình nhận được vô số ánh
mắt của đám người kia. Có rất nhiều người trên mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ,
một số khác thể hiện rõ sự ghen ghét, phóng ánh mắt như viên đạn về phía Diệu Anh. Haizzz, cái số nó thật là khổ! Bao giờ Diệu Anh cũng phải
hứng chịu mấy chuyện như vậy. Một lát sau đám người đó dần tản đi, cứ
tiếp tục đứng đây xem chỉ có tự ngược thị giác thôi.
Diệu Anh thấy vậy lập tức đẩy mạnh người Hải Đăng ra, phủi phủi lại
tà áo dài. Hải Đăng nhìn ra phía cửa lớp rồi lại đảo mắt nhìn qua gương
mặt đỏ hồng của Diệu Anh, bật cười trước vẻ ngượng ngùng của cô.
– Hai chúng ta có phải lần đầu ôm nhau đâu mà cậu phản ứng gớm thế?
– Cậu toàn đem lại xui xẻo cho tôi thôi!
Diệu Anh hậm hực rời đi, cô phải xuống căn tin mua nước uống cho hạ hỏa bớt mới được, mặt cô nóng quá đi mất!
Trùng hợp thế nào ở ngay căn tin Diệu Anh cũng gặp được người quen,
sau lần đó Diệu Anh chưa hề gặp lại Duy Bảo. Nói đúng hơn cô đã tránh
mặt triệt để, dù sao chuyện Duy Bảo tỏ tình vẫn luôn là vướng mắc trong
lòng Diệu Anh. Duy Bảo thấy Diệu Anh có ý định đi ngang qua cậu liền kéo cánh tay của cô lại.
– Không thấy tôi sao? Cậu đang gấp lắm à, có thể nói chuyện một chút được không?
Đến lúc này rồi Diệu Anh không thể tránh mặt được nữa, cô nán lại
trước mặt Duy Bảo, sau đó lặng lẽ gạt tay cậu ra. Sự tiếp xúc này vô
tình khiến cho Diệu Anh cảm thấy không thoải mái.
– Haizzz… tôi biết cậu rất khó xử vì tình cảm của tôi, nhưng mục đích của tôi nói ra những điều đó không phải để cậu tránh xa tôi. Diệu Anh,
có thể bây giờ cậu không thích tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng. Yên tâm, tôi
sẽ không để cậu phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Diệu Anh thở dài, tình yêu thật sự rất phức tạp mà!
– Duy Bảo, tôi không thích cậu. Xin lỗi phải nói thẳng như vậy nhưng cậu đừng vì tôi mà cố gắng gì cả.
– Theo đuổi người con gái mình thích còn không làm được tôi còn xứng đáng làm đàn ông sao?
Cạn lời rồi. Diệu Anh không biết phải trả lời như thế nào nữa, cô
bước qua người Duy Bảo, đi mất. Ánh mắt Duy Bảo nhìn theo Diệu Anh đa
phần sầu não, cậu biết trước lần này theo đuổi Diệu Anh kết quả sẽ không mấy khả quan. Tình cảm của Diệu Anh dành cho Duy Bảo dừng lại ở mức nào cậu hiểu rất rõ, nhưng cậu vẫn hi vọng theo thời gian những cố gắng của cậu sẽ để lại dấu ấn trong lòng Diệu Anh. Có lẽ một ngày nào đó, trong
mắt Diệu Anh sẽ có hình bóng của Duy Bảo.
– Nhìn theo cô ấy như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy.
Không biết từ lúc nào Hải Đăng đã đứng trước mặt Duy Bảo, ánh mắt lộ
rõ vẻ không chút thiện ý. Cậu theo Diệu Anh đến đây thì bắt gặp cô cùng
Duy Bảo đang nói chuyện, Hải Đăng vừa định xen ngang đã thấy Diệu Anh bỏ đi trước. Xem ra Duy Bảo không thuận lợi trong việc chiếm lấy tình cảm
của Diệu Anh rồi.
– Tại sao phải hiểu lầm? Rõ ràng tôi thích Diệu Anh.
Hải Đăng nhíu chặt mày, cậu không nghĩ Duy Bảo có thể đứng trước mặt Hải Đăng thừa nhận thẳng thắn như vậy.
– Chẳng lẽ cậu muốn cả trường này biết cậu thích Diệu Anh?
Xung quanh chỗ Hải Đăng và Duy Bảo đứng có rất nhiều người, không
biết lời của Duy Bảo lúc nãy đã lọt vào tai ai rồi. Có khi tin đồn mới
lại xuất hiện nữa thì mệt lắm.
– Có gì không được? Chẳng lẽ cậu muốn cả trường này biết hai chúng ta cùng thích một cô gái?
Một lời của Duy Bảo chọc đúng vào điểm yếu của Hải Đăng. Bởi vì Hải
Đăng rất quan tâm đến suy nghĩ của Diệu Anh, chỉ cần Diệu Anh ghét, Hải
Đăng cũng sẽ không thích. Diệu Anh không muốn có tin đồn liên quan đến
cô, chắc chắn Hải Đăng sẽ không để mọi người biết Duy Bảo và Hải Đăng
cùng thích Diệu Anh.
Hai nam sinh nổi bật nhất trường đối mắt nhìn nhau, người ngoài nhìn
thoáng qua đã biết giữa hai người có ý đối địch. Vóc dáng của Hải Đăng
và Duy Bảo tương đương bằng nhau nên khi hai người họ đứng chung một chỗ không tránh khỏi bị người khác đem ra so sánh. Có người nói Hải Đăng
trông được hơn Duy Bảo rất nhiều, nhưng có người lại nói Duy Bảo thân
thiện hơn Hải Đăng, vẻ ngoài của Hải Đăng khó gần quá. Lại có người khác nói Hải Đăng là mẫu soái ca lạnh lùng, như thế mới hấp dẫn.
Những lời bàn tán của mọi người hiển nhiên không thể lọt vào tai của
Hải Đăng và Duy Bảo. Trong đầu của họ chỉ nghĩ về Diệu Anh và đối
phương, những chuyện khác giây phút này đều trở nên không quan trọng.
– Tôi nghĩ cậu nên bỏ cuộc đi, Diệu Anh sẽ không thích cậu đâu.
Nói ra những lời đó chứng tỏ Hải Đăng đã đánh cược cả niềm tin của
cậu vào Diệu Anh. Hải Đăng làm gì nắm bắt được trái tim của Diệu Anh mà
chắc chắn cô sẽ không lay động trước Duy Bảo chứ? Nhưng cậu tin, Diệu
Anh sẽ không thế đâu, cô sẽ không có tình cảm gì hơn mức bạn bè với Duy
Bảo. Nếu có Diệu Anh đã không bỏ mặc Duy Bảo mà chạy đến nhà Hải Đăng
giữa cơn mưa tầm tã như vậy.
– Cậu có tư cách gì nói tôi như thế? Nếu người vừa nói câu đó là Diệu Anh tôi sẽ bỏ cuộc, nhưng rất tiếc, cô ấy không nói như vậy.
Hai bàn tay Hải Đăng nắm lại thật chặt, sau đó ” Hừ ” một tiếng rồi
bỏ đi. Duy Bảo cũng không nán lại lâu mà về lớp luôn. Hơn ai hết Duy Bảo biết rõ Hải Đăng hoàn toàn có thể nói cậu bỏ cuộc. Bởi vì cậu ta có
được thứ quan trọng nhất để giải quyết tất cả vấn đề, Hải Đăng chiếm
được trái tim của Diệu Anh. Trong trái tim của Diệu Anh có hình bóng của Hải Đăng, ngay từ khi bắt đầu Duy Bảo đã định sẵn thua Hải Đăng một
khoảng cách xa. Cậu phải làm thế nào để đẩy lùi hình bóng của Hải Đăng
trong lòng Diệu Anh, và Duy Bảo sẽ thay thế vị trí đó.
Nhưng liệu việc đó có dễ không? Duy Bảo có khả năng làm điều đó chứ?
Chen chúc cả nửa ngày trời Diệu Anh mới mua được chai nước suối, cô
cảm thấy càng ngày nữ sinh trong trường càng ghét Diệu Anh ra mặt. Rõ
ràng Diệu Anh là người đến trước, vậy mà mấy bạn học nữ đến sau cứ xô
qua đẩy lại cuối cùng Diệu Anh bị cho ra rìa luôn. Thật là bất công!
– Diệu Anh, tao với mày nói chuyện chút đi.
Vừa mới uống được ngụm nước Quỳnh Giao đã xuất hiện trước mặt Diệu
Anh, vẻ mặt trông rất chi là không vui. Diệu Anh đã lờ mờ đoán được lí
do vì sao Quỳnh Giao như vậy nên rất nhanh cô đã gật đầu, theo sau Quỳnh Giao rời khỏi căn tin.
– Chuyện lúc nãy ở trong lớp là thế nào? Mày sợ không ai biết đến tin đồn của hai người sao? Mày muốn chứng minh điều gì? Rằng hai người thật sự là một cặp?
Trái với sự kích động của Quỳnh Giao, Diệu Anh rất bình tĩnh, cô uống hết gần nửa chai nước mới trả lời.
– Sao vậy? Mày không thấy lớp chúng ta rất ồn sao? Tao và Hải Đăng làm vậy chỉ muốn đuổi những thành phần tạo tiếng ồn đi thôi.
– Hết cách rồi sao?
Quỳnh Giao trợn ngược mắt nhìn Diệu Anh, sao cô có thể nói ra mấy lời đó không chút ngượng miệng như vậy. Rõ ràng cách đây mấy ngày Diệu Anh
còn nói giữa cô và Hải Đăng không có gì, sao bây giờ lại…
– Biết sao được? Tao thấy ý của Hải Đăng cũng hay nên làm theo thôi.
– Nói đi, mày thích Hải Đăng rồi có phải không?
(Còn tiếp)