“Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương em.” Anh nói xong đột nhiên dịch người về phía sau, đứng ở ngưỡng cửa nhìn cô nói, “Tả Á, thật ra em cũng
không hiểu được con tim mình, em hãy tự hỏi lại lòng mình xem, người em
yêu là ai!”
Tả Á tựa vào tường tức giận nhìn Kiều Trạch, cất tiếng thét to lanh lảnh
nói: “Người tôi yêu là Chung Dương, là Chung Dương. Hơn nữa tôi yêu ai
chẳng có liên quan gì đến anh. Kiều Trạch, nếu như không có đêm hôm ấy
thì chúng ta còn có thể là bạn, hoặc người thân, nhưng bây giờ, chúng ta cái gì cũng không còn. Vì vậy, mong rằng từ nay về sau, xin anh đừng
lảng vãng xuất hiện trước mắt tôi nữa, cũng đừng đến làm phiền tôi.” Tả Á nói xong bỏ đi ra cửa, muốn đi lướt qua Kiều Trạch đưa tay mở cửa thì
đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành một màu đen, thân thể không ổn
định từ từ ngã xuống.
Không biết qua bao lâu, Tả Á mới mơ màng tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ thấy bóng
dáng cao lớn của Kiều Trạch cùng một người đàn ông lớn tuổi mặc áo trắng đứng cùng với nhau, hình như đang trao đổi vấn đề gì đó.
“Bệnh nhân đã mang thai 40 ngày, sở dĩ bị ngất xỉu là do mệt vì kiệt sức, lại thêm tâm trạng xúc động, hoặc do hoàn cảnh xung quanh quá ngột
ngạt….Nhưng hiện đã không có vấn đề gì, tất cả đều rất tốt, sẽ tỉnh lại
ngay thôi…..”
Tả Á chóng mặt lắc lắc đầu, cái gì mang thai, cái gì 40 ngày, đang nói ai
vậy? Còn đang nghi hoặc thì bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Kiều Trạch đã
đi tới, gương mặtlãnh đạm đẹp trai bỗng phóng đại rõ rệt ngay trong tầm
mắt cô.
“Tôi làm sao vậy, tại sao tôi lại ở bệnh viện?” Tả Á rốt cuộc cũng tỉnh táo
lại nhìn quanh bốn phía, trong lòng bắt đầu lo lắng dữ dội, “Tôi…..Tôi
muốn về nhà.”
Nói xong vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị bàn tay Kiều Trạch ấn giữ vai Tả Á lại để cô nằm, “Bây giờ em không thể đi.”
Tả Á cau mày tức giận nhìn Kiều Trạch, “Tại sao, anh dựa vào đâu mà cản
tôi….Tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở bệnh viện, tôi đã không sao rồi!”
Bác sĩ đi tới, là một ông lão lớn tuổi mặt đầy nếp nhăn, rất nghiêm túc
nói: “Cô đã mang thai, bản thân sắp sửa làm mẹ, sao có thể lơ là bất cẩn như vậy được chứ, cô phải ở lại bệnh viện một ngày để quan sát, như vậy sẽ tốt cho cả người mẹ lẫn đứa bé. Anh Kiều, hãy chăm sóc cô bé cho
thật tốt, phụ nữ mang thai tâm tình thường hay cáu gắt như thế.” Bác sĩ
nói xong xoay người đi ra ngoài.
“Tả Á!” Kiều Trạch thâm tình gọi tên cô, đôi mắt luôn thâm trầm, vẻ mặt mặc dù lãnh đạm, nhưng dường như đang ẩn chứa sự xúc động lẫn vui sướng.
Mang thai? Mang thai? Nhất định là đang nói đùa thôi, sao mình có thể mang
thai được kia chứ, mình còn phải lập gia đình, còn gả cho Chung Dương mà mình yêu nhất, sao có thể mang thai được, đã vậy còn mang thai không
phải là con của Chung Dương.
Tả Á chết cứng nằm một chỗ, giống như bị sét đánh trúng, đôi mắt đờ đẫn
nhìn chằm chằm Kiều Trạch, vẻ mặt trong nháy mắt tái nhợt không còn chút máu, lắc đầu hốt hoảng kêu lên: “Không, đây không phải là thật, không
phải, không phải…..!”
Tròng mắt đen của Kiều Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo điều sợ hãi
của Tả Á, đưa tay nắm bả vai cô, “Tả Á…..Lời bác sĩ mới nói, không phải
em cũng nghe thấy sao?”
Lời nói mang thai 40 ngày, mang thai 40 ngày của vị bác sĩ khi nãy lại hiện lên trong đầu Tả Á, câu nói ấy giống như ma chú vang vọng trong đầu cô. Đầu Tả Á ong ong, cảm giác tuyệt vọng như trời đất sụp đổ tới nơi, lo
lắng lắc đầu hoảng sợ nói: “Không, tôi không có, Kiều Trạch, mấy người
gạt tôi, tôi không có mang thai, sao tôi có thể mang thai được, tôi còn
phải đám cướivới Chung Dương nữa, chúng tôi sẽ có những đứa con riêng
của mình, tôi không có mang thai!”
Trong đôi mắt Kiều Trạch đều là vẻ khổ sở, “Bình tĩnh lại đã Tả Á!”
“Tôi không tin, tôi không tin, không đâu, không đâu!” Tả Á mất bình tĩnh kêu gào ầm ĩ, vũng vẫy khỏi bàn tay Kiều Trách, nước mắt đau khổ dàn dụa
tuôn xuống. Tay Kiều Trạch giữ chặt bả vai Tả Á để cho cô dịu bớt cơn
kích động. Tả Á tức giận đánh loạn xạ vào Kiều Trạch, ngay lúc này chỉ
muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, không muốn nhìn thấy con người
này nữa.
Kiều Trạch nhìn Tả Ágần như suy sụp, ôm cô vào lòng siết lấy thật chặt,
không để cho cô lộn xộn. Tả Á liều mạng giãy dụa, vũng vẫy không bao lâu sau đó cong hai tay thành hai quả đấm, đánh liên lục lên lưng Kiều
Trạch, khóc khàn cả giọng, từng giọt nước mắt nóng bỏng từ gương mặt
dính lan sang cổ Kiều Trạch.
Kiều Trạch để mặc cho cô đánh, chỉ biết dùng hết sức ôm lấy cơ thể đang cùng cực thống khổ vào trong lòng. Tả Á khổ sở nghẹn ngào khóc nức nở, vừa
đau lòng vừa hoang mang, cô không biết mình phải làm sao, giống như đang đi trên vách đá, đi tới phía trước thì không có đường, lui về phía sau
thì có sói ác cản đường, cô thật giống như đã đi đến đường cùng.
Mình phải làm sao đối mặt với Chung Dương, làm sao mở miệng nói với Chung
Dương là mình đã có con với Kiều Trạch vào thời điểm cả hai gần sắp kết
hôn. Nhưng sao mình lại có con với Kiều Trạch chứ, Tả Á đau đau xé cõi
lòng bao nhiêu thì càng hận Kiều Trạch bấy nhiêu, hận anh đã hủy đi cuộc đời cô, hủy hoại đi mọi thứ của cô.
Tiếng khóc nhỏ dần, Tả Á cũng bình tĩnh lại, nhưng chỉ ngơ ngác không nói
chuyện. Kiều Trạch lặng nhìn gương mặt trắng bệch muốn nói gì rồi lại
thôi của Tả Á, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh an tĩnh đến khác
thường, yên tĩnh như thời gian đang ngừng hoạt động.
***
Do tâm tình Tả Á hơi bất ổn, sáng hôm sau Kiều Trạch liền đón Tả Á ngơ ngơ ngáo ngáo về lại nhà mình. Tả Á không phản kháng cũng không từ chối, để mặc cho anh bế cô lên lầu.
Nơi này là nơi cô quen thuộc, nơi này đã từng là cảng tránh gió của cô, là
nơi tâm hồn cô có thể tìm được an ủi bình tĩnh, nhưng hiện tại, nơi này
làm sao lại đáng ghét đến vậy? Kỵ Sĩ thấy cô chạy tới, vốn định nhiệt
liệt hoan nghênh nhưng dường như cũng phát hiện không bình thường, liền
quay ngược đầu đi trở về ổ của mình.
Kiều Trạch vào phòng ngủ đặt cô ở trên giường lớn, nhìn cô an tĩnh giống như không khí, nhưng anh cảm được cô rất hận và oán ghét mình. Giữa hai
người chỉ có sự im lặng, Kiều Trạch ngồi xuống cạnh Tả Á làm cho chiếc
giường lún sâu xuống, anh cúi người ôm chặt lấy cô nói, “Tả Á, đừng hận
anh…..”
Thân thể Tả Á chợt cứng ngắc liếc nhìn sang Kiều Trạch nhưng không nói gì,
cũng không giãy giụa, chỉ là cắn môi, ánh mắt cô đơn trống rỗng. Sau một hồi Kiều Trạch mới buông cô ra, xoay người đi ra ngoài làm điểm tâm cho cô. Mà khi anh xoay người thì nước mắt Tả Á tuôn đầy trên mặt, cắn chặt môi không cho mình bật ra tiếng khóc.
Trong đầu cô lúc này chỉ luôn nghĩ phải làm thế nào? Phải nói với Chung
Dương ra sao, nên giải quyết cái sinh mệnh bé nhỏ đột nhiên xuất hiện
này như thế nào? Chung Dương, hôn lễ, đứa bé, Kiều Trạch, giống như bốn
lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim lẫn linh hồn cô.
Lồng ngực như một cái hang động bị phá tung, thật là đau cũng thật là lạnh.
Cô đột nhiên đứng dậy, giầy cũng không mang, điên cuồng mở cửa chạy ra
ngoài. Xuống tới dưới lầu, gió bên ngoài rất lạnh, khiến cho cô không
nhịn được co rúm người lại. Cô chân không chạy trốn ra khỏi khu chung
cư, chân không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy đau lòng.
Cô đứng ở bên lề đường, nhìn dòng xe tới xe lui qua lại mà cảm giác mê
mang khổ sở. Từ sau lưng truyền tới tiếng gọi lo lắng ầm ĩ còn có tiếng
bước chânđuổi theo của Kiều Trạch, Tả Á vội vươn tay cản một chiếc xe
taxi rồi mở cửa lên xe.
Tài xế hỏi: “Thưa cô, đi đâu vậy?”
“Cứ chạy đi ạ!” Cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào.
Bảo xe chạy lung tung không mục đích trên đường, cho tới khi bỏ rơi Kiều
Trạch đang lo lắng bất an ở rất xa, cuối cùng không còn nhìn thấy anh
nữa. Mới cho xe dừng lại ở vùng ngoại ô, Tả Á tiện tay đưa cho tài xế
100 đồng tiền, không đợi thối lại tiền liền bỏ đi như người mất hồn mất
vía.
“Cô à, cô không sao chứ?” Tài xế nhìn vẻ mặt khác thường của Tả Á cũng thấy lo lắng mở miệng hỏi thăm.
Tả Á quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu nói, “Tôi không sao, tôi đang về nhà đây.”
Tả Á nói xong đi như người mất định hướng, mà lúc này điện thoại di động
của cô bỗng vang lên, lấy điện thoại trong túi ra thì thấy là của Kiều
Trạch gọi tới, cô tức giận nhấn tắt cuộc gọi.
Nhìn trên màn hình điện thoại rất nhiều cuộc điện thoại gọi nhỡ, đa số đều
là Chung Dương gọi tới. Lòng Tả Á co rút đau đớn, từ từ trượt người ngồi bệch xuống đất, coi như chốn không người bật khóc lớn tức tưởi, Chung
Dương, Chung Dương, em xin lỗi, em xin lỗi!