Chung Dương gửi liên tục rất nhiều tin nhắn.
“Bé cưng, em đang ở đâu? Mau nghe điện thoại.”
“Bé cưng, anh rất lo lắng cho em, mau nghe điện thoại đi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không nhận điện thoại?”
“…..”
Tả Á vừa khóc vừa đọc, trong lòng đau đớn không thôi, người qua đường đứng lại xem càng lúc càng đông, có một bác lớn tuổi tốt bụng hỏi cô bị làm
sao, xảy ra chuyện gì, thậm chí có người gọi điện thoại báo cảnh sát, mà Tả Á lại hồn nhiên không biết.
Cho đến khi có một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô, cô mới giật mình hoàn
hồn, lo sợ không yên nhìn đến gương mặt nóng nảy tức giận của Chung
Dương. Trong tiếng còi cảnh sát chói tai, dường như Chung Dương đang nói cảm ơn với người nào đó, sau đó bế Tả Á đi chân không đặt vào trong xe.
Chân Tả Á bị đông lạnh làm Chung Dương rất đỗi đau lòng, vội cởi khóa áo
Jacket, đem chân Tả Á đặt vào trong ngực sưởi ấm, đưa tay lau nước mắt
lạnh lẽo trên mặt cô, lại ôm lấy cô, “Tiểu Á, em sao vậy, nói cho anh
biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thân thể Tả Á đang phát run, cũng không còn khóc nữa, chỉ tái mặt run lẩy
bẩy ở trong ngực Chung Dương. Thấy Tả Á ngơ ngác như bị mất hồn, giầy
cũng không mang, chẳng lẽ gặp phải lưu manh? Nhưng cô lại không nói lời
nào, anh hôn lên mặt cô một cái nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, không sao rồi,
chúng ta về nhà.”
Chung Dương buông Tả Á ra, khởi động cho xe chạy về hướng ngôi biệt thự nhà anh.
Đến nhà, Chung Dương bế Tả Á vào phòng, không nói một lời đem Tả Á đặt lên
giường, rồi sau đó đắp lên cho cô cái chăn thật dày, tiếp theo anh cũng
nằm xuống bên cạnh cô, “Tả Á, em sao vậy, sao không nói chuyện, ai bắt
nạt em, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không tha cho người đó, kẻ cả người trong nhà em cũng thế.”
Ánh mắt Tả Á giật giật nhìn gương mặt tuấn tú lo lắng của Chung Dương,
giọng nói bởi vì khóc quá nhiều nên hơi khàn, há miệng muốn nói nhưng
cuối cùng lại nói không ra lời, chỉ ôm chặt lấy Chung Dương, nước mắt
thấm ướt cả ngực anh.
“Ngoan, đừng khóc, nói cho chồng nghe xem, em bị làm sao?” Chung Dương kiên
nhẫn dỗ dành, tay vuốt vuốt lên tóc cô, không biết cô đã ở ngoài trời
lạnh bao lâu mà cả người lại đông lạnh thế này, lại kéo cở thể lạnh lẽo
của cô vào lòng ôm thật chặt: “Anh đi pha nước cho em tắm, tắm nước nóng xong sẽ thấy ấm hơn.”
Tả Á không trả lời, Chung Dương đứng dậy đi vào phòng tắm, đổ đầy nước ấm
cho Tả Á đi tắm, thầm nghĩ Tả Á nhất định vừa mệt vừa đói, sau đó gọi đồ ăn mua ngoài. Nghĩ tới Tả Á đi chân trần khóc thất thểu một mình ngoài
đường, nghĩ tới bộ dáng bi đau đớn khổ sở ấy của cô, tim anh tê rần đau
nhói. Đợi cô tắm rửa, ăn một uống xong sẽ hỏi thử xem rốt cuộc cô bị làm sao.
Tả Á tắm rất nhanh, mặc quần áo của Chung Dương đi ra, quần áo rất rộng
mặc trên người cô có chút buồn cười, Chung Dương đi tới, ôm vai dìu cô
đi tới phòng ăn, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thơ thẫn của cô, khẽ
cau mày nhỏ giọng nói: “Ăn trước chú gì đi, đói bụng rồi đúng không?”
Chung Dương bảo Tả Á ngồi xuống, đẩy thức ăn tới trước mặt cô, rồi đặt đũa vào tay cô nói, “Mau ăn đi!”
Tả Á không có khẩu vị, đờ đẫn gắp lên một miếng sườn rán, cho vào miệng,
lại đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội bỏ lại đôi đũa nhanh chóng chạy đến hướng phòng vệ sinh. Chung Dương bị dọa sợ vội vàng chạy theo, nhưng Tả Á đã khóa trái cửa ở bên trong.
“Tiểu Á, em làm sao vậy, khó chịu ở đâu?” Anh sốt ruột đứng ở bên ngoài nói
vọng vào, không hiểu tại sao Tả Á khác thường như vậy, lo lắng gãi gãi
đầu, “Tiểu Á, mau ra đây, chúng ta đi bệnh viện nha?”
Tả Á nôn thốc nôn tháo một hồi, lại chẳng nôn ra được thứ gì, ngẩng đầu
nhìn khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, tóc tai lộn xộn của bản thân
mình ở trong gương, cô mở khóa vòi nước vốc nước lia lịa lên mặt.
Sao lại có phản ứng nhanh như vậy, mới vừa biết được mang thai liền có phản ứng ngay ư? Trước đó không biết, không phải vẫn bình thường đấy sao? Tả Á không nhịn được lại rơi nước mắt, Chung Dương ở bên ngoài lo lắng gọi cô, cô lại tạt dòng nước lạnh lẽo lên mặt vài cái, để cho đầu óc mình
tỉnh táo mới xoay người mở cửa ra.
Thấy sắc mặt khó coi của Tả Á khiến cho lòng Chung Dương hoảng sợ không yên, vội vươn tay sờ đầu cô, “Anh đưa em đi bệnh viện!”
Tả Á lắc đầu, khổ sở nhìn Chung Dương nghẹn giọng nói: “Chung Dương…..Chúng ta hủy đám cưới đi!”
Mặt Chung Dương liền biến sắc, tay nắm chặt bả vai Tả Á, nhìn cô chằm chằm
hơi tức giận nói: “Em nói cái gì? Tả Á, em đang nói gì hả?”
Vành mắt Tả Á đỏ hoe nhìn Chung Dương, “Chúng ta hủy đám cưới, hủy đám cưới
đi, Chung Dương, em nói đủ rõ ràng chưa, là hủy đám cưới đó…..!”
Chân mày Chung Dương nhíu xoắn lại vào nhau, anh bị lời nói của Tả Á làm
thương tâm quá mức, cũng nhịn không được nữa dùng sức bóp chặt bả vai Tả Á, rống lên nói: “Nói cho anh biết tại sao, đã xảy ra chuyện gì, tại
sao đột nhiên muốn hủy bỏ đám cưới, có chuyện gì không thể nói ra để
cùng nhau giải quyết hay sao?”
Giờ phút này trong đầu Tả Á rất hỗn loạn, tâm cũng khổ sở mâu thuẫn, chết
trân đứng ở nơi đó ngắm nhìn người đàn ông cô yêu thương ở trước mắt, cô rất muốn cùng anh nắm tay bên nhau cả đời, nhưng bản thân đã sai một
ly, đi một dặm rồi, cô lắc lắc đầu khó khăn nói: “Không có gì…..Chỉ là
đột nhiên em nhận thấy mình không muốn kết hôn, không muốn lấy anh bởi
vì em phát hiện em không yêu anh.”
Từng câu từng chữ đau đớn như xé lòng hai người, Chung Dương nở nụ cười khó
hiểu nói, “Tả Á, đùa như vậy vui lắm ư, em nghĩ nói vậy anh sẽ tin sao,
ngoan, đừng bướng nữa, hãy nói thật cho anh biết, rốt cuộc hôm nay em
làm sao vậy?”
Lòng tốt của Chung Dương, sự tin tưởng của Chung Dương càng khiến cho Tả Á
không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa, cô đưa tay hất mạnh cánh tay Chung
Dương ra quát lên: “Bởi vì em không yêu anh nữa, không yêu nữa, cho nên
mới không muốn kết hôn.” Làm sao cô có thể mở miệng nói cho Chung Dương
biết mình đang mang thai con của người đàn ông khác, cô không thể nào mở miêng nói ra được, thật sự không mở lời được.
“Em không yêu anh?” Chung Dương khổ sở hỏi, tròng mắt đen nổi giận bừng
bừng nhìn Tả Á, không biết tại sao đột nhiên cô lại như thế, anh tuyệt
đối không tin lời cô nói, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh dằn
xuống cơn giận, dịu giọng nói: “Tả Á, anh tự nhận thấy bản thân không
làm gì có lỗi với em, em đừng nghịch nữa, hai ngày nữa là tới lễ cưới
rồi, chúng ta nhất định phải kết hôn, có biết không? Ngoại trừ làm cô
dâu của anh, em không có lựa chọn nào khác! Kể cả phải trói em lại, anh cũng phải trói bắt em tới dự hôn lễ.”
Tả Á ngơ ngác nhìn Chung Dương. Chung Dương mỉm cười đưa tay ôm lấy cô,
“Đừng hoài nghi anh, anh nói được thì sẽ làm được, cuộc đời này em là
của anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn khỏi
anh.”
Tả Á khổ sở nhắm hai mắt lại, nỗi đau nó cứ lan tràn khắp cơ thể, nước mắt cũng không tự chủ được lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào nói: “Chung
Dương, em đã có thai…..Em đã có thai rồi…..”
Em đã có thai…..Em đã có thai rồi…..
Lời Tả Á nói cứ bay bổng như không có thật, nhưng lại giống như sấm sét
đánh thẳng vào đầu Chung Dương khiế cho đầu óc anh trắng xóa trống rỗng.