Chung Dương nện một đấm lên tường, lòng vừa đau vừa tức, rối loạn và phiền
não, thật sự rất muốn trút giận. Người con gái mình yêu mang thai con
của thằng đàn ông khác, hơn nữa còn ngay lúc cả hai sắp kết hôn, tại sao lại như thế, tại sao chứ?
Mình nên làm gì đây? Nói không hề gì, con của em cũng chính là của anh,
chúng ta cùng nhau nuôi. Hay là nói, bỏ nó đi rồi chúng ta tiếp tục kết
hôn. Dường như hai việc này anh đều không làm được, ít nhất lúc này
không biết nên nói gì, đầu óc rối loạn như tơ vò.
Tả Á ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn tay Chung Dương bị rách da chảy máu, thế nhưng anh lại hồn nhiên không biết, anh đang rất khổ sở, rất mâu thuẫn, cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Anh quay đầu nhìn, hai mắt ửng hồng, vẫn là dáng vẻ khổ sở, đau lòng nặng
giọng nói: “Tả Á…..Anh không biết anh nên làm thế nào, em nói cho anh
biết anh nên làm thế nào đi?”
Đúng vậy, đây là một con đường rất phức tạp rất khó để lựa chọn, bắt Chung
Dương phải lựa chọn thật là làm khó cho anh biết bao, đau đớn biết bao.
Giữ lại đứa bé, hai người lấy nhau rồi cùng nhau nuôi, bảo mình phá
thai, sao Chung Dương có thể mở lời nói ra được, mà bản thân cô cũng
không biết nên làm sao.
Nhìn ánh mắt ửng hồng có đau đớn vô tận cùng mâu thuẫn đó của anh, trên mặt
chứa đầy nước mắt mặn đắng, trên tay đang chảy máu. Cô rất muốn ôm lấy
anh, băng bó vết thương cho anh, hôn lên những giọt lệ trên mặt và nói
cho anh biết, không nên khóc vì cô, nhưng cô chẳng hề làm gì cả, chỉ
nhìn dòng nước mắt chảy từ khuôn mặt tuấn mỹ xuống đến chiếc cằm cương
nghị.
Theo mỗi lần hô hấp trái tim Tả Á lạiđau nhức vô biên, nước mắt khổ sở tuôn
xuống mà cũng chẳng hay biết, cô nghẹn giọng nói: “Chúng ta…..Hủy đám
cưới trước…..Chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại.”
Chung Dương đưa tay đem Tả Á ôm vào trong ngực, hai người bị khổ sở hành hạ
ôm nhau, cũng không còn cảm thấy an toàn cùng uất ức, muốn an ủi lẫn
nhau, lại phát hiện là dựa vào càng gần tâm lại càng đau. Nước mắt hòa
lẫn vào nhau cùng nhỏ dính lên người giống như rắc muối ăn lên miệng vết thương đang máu chảy đầm đìa. Đau lòng cũng xuyên thấu qua thân thể
truyền đến cho nhau, nỗi đau như thẩm thấu vào tận trong xương.
Tả Á đưa tay Chung Dương đẩy ra, đưa tay vuốt gương mặt anh, gạt nhẹ nước
mắt, miễn cưỡng cười mà còn khó coi hơn khóc, “Chung Dương, em thích anh cười, hứa với em không được khóc nữa…..Cứ coi như em là sao chổi chuyên gây chuyện, luôn bắt anh phải dọn dẹp cục diện hỗn loạn do em gây ra.
Lần này, hãy để em tự giải quyết, Chung Dương, em về nhà trước, chúng ta đều cần bình tĩnh suy nghĩ lại….!”
Tả Á kiên cường chống đỡ nói xong xoay người đi ra cửa, Chung Dương cứng
ngắc đứng ở nơi đó, muốn mở miệng giữ Tả Á, nhưng là, lại không phát ra
được âm thanh nào, yên lặng một chút, yên lặng một chút sẽ tốt hơn sao?
Nhìn Tả Á mở cửa cố gắng kiên cường đi ra ngoài, thấy cô biến mất trong tầm
mắt của mình, lòng Chung Dương đột nhiên bắt đầu sợ hãi, lo lắng, anh
biết, lần này nếu như anh không bước qua được thời điểm quyết định quan
trọng này, anh sẽ mất đi Tả Á, khổ sở nhắm mắt lại, chán nản mệt mỏi đi
đến trước sofa ngã phịch ngồi xuống.
***
Hôn lễ hủy bỏ, trái tim Tả Á lại tan nát một lần nữa, người nhà đều nói cô
điên rồi, nhưng khi nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của cô cũng chỉ trách
mắng mấy câu, sau đó phải đích thân đi nói tiếng xin lỗi cùng bạn bè
thân thích, báo hủy bỏ lễ cưới.
Nhà họ Chung đối với Chung Dương đột nhiên bỏ dở hôn lễ cũng cảm thấy kỳ
quái, hỏi mãi mà Chung Dương vẫn không nói gì, chỉ đâm đầu uống rượu
liên miên. Suy sụp tinh thần không muốn gặp bất kỳ ai. Cuối cùng, lễ
cưới mà mọi người vô cùng mong đợi cứ thế im hơi lặng tiếng bỏ qua. Tin
tức truyền thông đều đang khai thác tìm hiểu xem ởđằng sau chuyện này có nội tình gì.
Mỗi ngày Tả Á đều tự giam mình trong ổ nhỏ của mình, đau khổ và bàng hoàng
trong lòng cũng dần bình phục. Lễ cưới đã hủy, như vậy có nghĩa là cô và Chung Dương cũng hoàn toàn kết thúc.
Nhưng lúc đau lòng, cô liền kiếm việc để làm, lau sàn nhà không biết bao
nhiêu lần, quần áo giặt không biết bao nhiêu lần, cảm thất mình nhất
định phải làm gì đó, như vậy mới không bị ngã quỵ.
Cô không bỏ được Chung Dương, thật không bỏ được, nhưng ăn nằm với một
người đàn ông khác, còn ngoài ý muốn mang thai con của người ta, đã như
vậy thì làm sao còn có thể ở bên cạnh Chung Dương được nữa, cho dù có
đến với nhau đi chăng nữa, đây cũng chính là nút thắt cho cả hai.
Cô chưa có từng nghĩ tới sẽ sinh con cho Kiều Trạch, cũng chưa từng nghĩ
tới sẽ có quan hệ gì với Kiều Trạch. Cái phôi thai trong bụng này mình
có cần nó hay không? Những lúc mâu thuẫn, toàn thân sẽ vô lực nằm xụi lơ trên mặt đất mở to hai mắt nhìn trần nhà. Mà đầu óc cũng trống rỗng
không biết nên làm sao?
Kiều Trạch ngồi trong một chiếc xe màu đen dưới lầu nhà Tả Á, trước mặt anh
là một mô hình thu nhỏ của máy theo dõi, bên trong tất cả đều là hình
ảnh Tả Á, anh biết cô không muốn nhìn thấy anh, chỉ có thể quan tâm cô
bằng cách này, sợ cô sẽ không chống đỡ nổi.
Nhìn Tả Á quét dọn vệ sinh mọi nơi, nhìn bộ dáng mê man khổ sở của cô, nhìn
cô ngẩn người, nhìn cô từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ
đến phòng khách, nhìn cô ăn được một chút đồ lại không nhịn được khóc
thút thít, rồi tự mình ngồi co rúc trong khuỷu tay của mình, bất lực mà
khổ sở. Cô không ngủ không nghỉ chỉ mãi quét dọn vệ sinh, mỗi lần cô
hành hạ mình như vậy, tim của anh cũng đau nhói theo, anh biết tất cả
đều tại mình, nhưng anh không có cách nào để nói xin lỗi, bởi vì xin lỗi cũng vô dụng.
Cô lại bắt đầu máy móc quét dọn vệ sinh, cô đã hai ngày không chợp mắt.
Kiều Trạch không nhịn được nữa mở cửa xe đi lên lầu, anh lấy chìa khóa
nhà mở cửa, sau đó đi vào ôm lấy Tả Á đang giặt quần áo đứng dậy, đau
lòng nói: “Tả Á, đừng giặt nữa, sạch lắm rồi, đã sạch lắm rồi.”
Tả Á mờ mịt nhìn bàn tay mình, lại nhìn đống quần áo còn ở trong chậu, lẩm bẩm nói: “Mình lại giặt quần áo sao? Hình như đã giặt rồi mà…..Sao anh
lại tới đây, tại sao anh lại xuất hiện, tôi không muốn nhìn thấy anh,
anh đi ra ngoài, đi ra ngoài đi!” Tả Á vùng vẫy, căm hận nhìn Kiều
Trạch.
Kiều Trạch ôm chặt lấy Tả Á, trên gương mặt lãnh đạm vô vàn đau đớn khổ sở,
anh tự tay bế cô lên một chân đá tung cửa phòng ngủ ra, đặt cô lên
giường, “Tả Á, nhắm mắt lại, em cần nghỉ ngơi.”
Tả Á đã giãy giụa hết sức, chỉ có thể nằm im như thế, dù sao thì Kiều
Trạch cũng không thể làm gì được mình, cô đã mất đi Chung Dương, không
có hôn lễ, cái có chính là một bào thai mà mình sẽ không yêu và một Kiều Trạch luôn oán hận.
Cô hoảng hốt nhìn Kiều Trạch, “Kiều Trạch, anh nói đi, tại sao chúng ta
phải xảy ra chuyện đó, tại sao tôi phải mang thai con của anh chứ, anh
nói đi, tại sao? Không phải tôi vốn nên được ở bên cạnh Chung Dương sao? Nhưng tại làm sao phải biến thành ra nông nỗi này. Nếu như có cỗ máy
thời gian thì quá tốt, tôi nhất định sẽ không uống rượu, sẽ không gây gổ với Chung Dương, sẽ không cho anh cơ hội, Kiều Trạch, tại sao, tại sao, tại sao chứ…..”
Nói xong cô nhắm hai mắt lại, không biết là ngủ, hay là không muốn nhìn
thấy anh, Kiều Trạch đưa tay nắm tay Tả Á, bàn tay vốn dĩ trắng mịn lúc
này đã bong da, sưng đỏ, lòng anh đau đớn như ai cào ai xé, nhìn cô nhắm chặt hai mắt, anh khàn giọng nói: “Bởi vì…..Anh chính là kiếp nạn của
em, mà kiếp nạn em không tránh nổi chính là anh…..”