Tả Á quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Kiều
Trạch, cô ngẩn người, hoa trong tay chợt rơi vào tay anh, con ngươi luôn lãnh đạm của anh lúc này lại sáng ngời nhìn cô. Cô không nhịn được giãy giụa, muốn tránh khỏi tay anh, Kiều Trạch khẽ cau mày, hình như động
tác của cô khiến chân anh phát đau, Tả Á đành phải thôi không giãy giụa
nữa.
Tả Á cúi đầu nhìn chân anh, tức giận hỏi: “Chân của anh đã đi được rồi sao? Sao lại chạy ra đây làm gì?”
Kiều Trạch nắm lấy bả vai Tả Á, ôm cô vào ngực, cúi đầu nhìn khuôn mặt có
chút lo lắng của cô, tâm trạng không khỏi cảm thấy tốt lên, “Đỡ anh về
nhé!”
Tả Á rốt cuộc không từ chối nữa, dùng bờ vai nhỏ bé cố sức dìu anh về,
nhưng vừa khó khăn đi được hai bước, đã nhìn thấy người phụ nữ có mái
tóc như tảo biển kia chạy đến trước mặt.
Tay cô ta đẩy xe lăn, trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ đều là sốt ruột và lo
lắng, cô ta đẩy xe lăn từ sườn dốc xuống, vội vàng đi đến trước mặt Kiều Trạch, đỡ lấy cánh tay còn lại của anh, lo lắng nói: “Kiều Trạch, chân
anh vẫn chưa thể đi được, làm thế này sẽ bị gãy chân lần nữa đó. Sao lại không biết thương mình như thế.”
Trong lời nói đều là sự quan tâm, hơn nữa với giọng điệu này có thể nhận thấy hai người họ khá thân thiết. Tả Á không nhịn được nhìn về phía người
phụ nữ đang đỡ Kiều Trạch kia, hình như có chút quen, nhưng lại không ra nhớ được đã gặp ở đâu rồi. Nhưng nghe cô ta nói nghiêm trọng như thế,
cô cũng không cố chọc tức Kiều Trạch nữa, vội cùng cô ta hợp lực đỡ Kiều Trạch ngồi lên xe lăn.
Tả Á đang muốn đẩy Kiều Trạch vào trong, người phụ nữ kia lại nói, “Để tôi làm cho, cô không quen đâu!”
Cô không quen? Người phụ nữ này muốn nói cô ta quen làm việc này rồi? Hai
ngày nay là cô chăm sóc Kiều Trạch sao? Tả Á nhíu mày, cười nhạt bảo:
“Được thôi! Cô đẩy anh ấy lên đi, tôi có việc đi trước.”
Nói xong cô định bỏ đi, Kiều Trạch giữ tay cô lại, con ngươi đen sâu không thấy đáy, lạnh giọng nói với Tả Á: “Đẩy anh lên!”
Sắc mặt người phụ nữ kia rõ ràng tái đi, vẻ mặt bị tổn thương, buông lỏng
xe lăn ra, túm lấy mái tóc bên tai, rồi sau đó nở nụ cười xinh đẹp, tỏ ý châm chọc: “Cũng đúng, chị dâu đến rồi, anh Kiều không cần em chăm sóc
nữa. Chị dâu chăm sóc tốt cho anh Kiều nhé, em đi trước, bye bye.”
Người phụ nữ nói xong thì bỏ đi, Tả Á đành phải bước tới, đẩy xe lăn, cố hết
sức đẩy vào trong. Đi thang máy trở lại phòng bệnh, Tả Á thật cẩn thận
đỡ Kiều Trạch nằm lại trên giường, còn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh,
hỏi thăm bệnh tình, nghiêm túc nhớ kỹ những điều cần chú ý. Bận rộn một
hồi cũng đến giờ ăn tối, cô lại đi mua cơm tối, lấy nước để cho anh rửa
tay rửa mặt.
Kiều Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ bận trước bận sau của Tả Á, trái
tim chợt rung động, con ngươi đen theo sát dáng vẻ bận rộn của cô. Sau
khi ăn tối xong Tả Á vốn định đi, nhưng do dự một lúc cuối cùng vẫn ở
lại, Kiều Trạch đi lại bất tiện, đi toilet cũng cần phải có người giúp
một tay.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Kiều Trạch bảo Tả Á ngủ chung giường với anh, nhưng
Tả Á lại chỉ vào chiếc ghế sofa dài đặt bên cạnh đầu giường, lạnh nhạt
nói: “Tôi ngủ ở đây.”
Kiều Trạch nhíu mày không lên tiếng nữa, nằm xuống nghỉ, Tả Á cũng tắt đèn
rồi nằm xuống ghế. Không biết đã ngủ được bao lâu, Tả Á khẽ nghiêng
người, lại chợt ‘phịch’ một tiếng, người rơi xuống đất, không nhịn được
nhỏ giọng rên một tiếng.
“Tả Á!” Trong bóng tối Kiều Trạch gọi cô.
Tả Á vội bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả đi tới cạnh giường anh, “Sao thế? Muốn uống nước hay đi toilet?”
Kiều Trạch lại thừa cơ túm lấy cổ tay Tả Á, dùng sức kéo, Tả Á liền ngã vào
lồng ngực rắn chắc của anh, vội la lên: “Này, anh làm gì thế? Chân hết
đau rồi hả?”
“Giường rất lớn, ngủ cùng đi!” Kiều Trạch kéo Tả Á, ép cô nằm xuống cạnh mình,
Tả Á sợ mình giãy giụa làm đau chân anh, cũng không dám cử động nữa, mơ
màng nằm trong ngực anh rồi an ổn ngủ mất.
Kiều Trạch ôm cơ thể trong ngực, nghe tiếng thở đều đều của cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, sau đó vuốt mái tóc đen của cô, đôi môi mỏng hôn xuống trán cô.
Lòng anh có chút kích động, Tả Á đang quan tâm đến anh ư? Lẽ nào anh đã có
hi vọng, có được hi vọng bước vào trái tim cô? Nghĩ vậy, khóe môi không
nhịn được mà cong lên, con ngươi đen láy lóe sáng trong bóng đêm!
***
Kiều Trạch có Tả Á chăm sóc, dượng Kiều và Điền Văn Lệ có thể bớt lo hơn
rồi. Vốn dĩ Kiều Trạch không muốn cho Tả Á biết chuyện chân anh bị
thương, sợ cô cảm thấy áy náy. Anh cũng sợ cô dù biết cũng không quan
tâm đến anh mà tự làm mình mất mặt.
Ra viện về nhà, vốn anh cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng anh không thể
nào bỏ mặc chuyện công ty được. Kiều Vân đã rút lui, giao lại công ty
cho Kiều Trạch, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều cần anh phụ trách.
Sáng thứ hai sau khi về nhà, Kiều Trạch khập khiễng bước ra khỏi phòng ngủ,
theo tiếng động trong phòng bếp mà đi tới, thấy Tả Á đang mặc chiếc áo
sơ mi trắng rộng thùng thình của anh chuyên tâm làm bữa sáng. Áo dài đến đầu gối cô, nhìn trông rất buồn cười, nhưng cũng gợi cảm đến mê người.
Kiều Trạch lẳng lặng chăm chú nhìn dáng vẻ bận rộn của Tả Á. Người phụ nữ
của anh, vợ của anh, Tiểu Á của anh, đang mặc áo của anh, ở nhà của bọn
họ mà chuẩn bị bữa sáng cho anh. Cảm giác này quả thực rất hạnh phúc.
Kiều Trạch không nhịn được bước tới, vươn tay ôm eo cô từ phía sau, cúi người đặt cằm lên vai cô, “Dì Lâm đâu?”
Tả Á không trả lời, nói: “Sao anh lại ra đây?” Tả Á xoay người đỡ anh về
phía bàn ăn, để anh ngồi xong, lại bảo: “Cơm chín rồi, có thể ăn.”
Nói xong cũng không nhìn Kiều Trạch, đi bưng bữa sáng tới.
Kiều Trạch nhìn qua, bữa ăn sáng có trứng gà, sữa tươi, canh xương còn có cả bánh mì lúa mạch và thêm vài món ăn nữa. Tả Á vẫn không nói gì, đặt
xong bữa sáng lên bàn thì cúi đầu ăn, Kiều Trạch chưa hề ăn một miếng
nào, chỉ nhìn Tả Á.
Tả Á ngẩng đầu cau mày nhìn Kiều Trạch, “Nhìn tôi ăn thì no bụng được à?
Bác sĩ nói anh cần phải bồi bổ nhiều hơn.” Nói xong đặt một quả trứng gà đã bóc vỏ vào bát của Kiều Trạch, “Ăn gì bổ nấy, mau ăn đi!”
Kiều Trạch dùng đũa gắp lấy quả trứng gà, nhếch môi, con ngươi trâm trầm nhìn Tả Á, nói ẩn ý: “Ăn gì bổ nấy sao?”
Tả Á không hiểu ẩn ý của Kiều Trạch, chỉ thản nhiên nói: “Ăn phần của anh đi, nói nhảm nhiều quá.”
Kiều Trạch đặt sữa tươi trước mặt Tả Á, trầm giọng nói: “Uống gì bổ nấy!”
Tả Á không để ý Kiều Trạch, ăn một cái bánh bao, cũng uống sữa tươi, đang
nhai chợt cảm thấy lời nói của Kiều Trạch có chỗ không đúng. Nhìn ly sữa tươi lại cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kiều
Trạch, anh đang lãnh đạm cúi đầu, nghiêm túc ăn trứng gà.
Ăn trứng bổ trứng, uống sữa bổ ngực!
Mặt Tả Á chợt như bốc cháy, đỏ bừng giống như ráng chiều, tức giận ném một
nửa chiếc bánh bao trong tay vào mặt Kiều Trạch, đỏ mặt mắng: “Anh…
anh… lưu manh, trong đầu chỉ toàn chuyện bậy!”
Tả Á nói xong liền bước ra khỏi phòng ăn, đi vào toilet trang điểm, chuẩn
bị đi làm. Sau khi ra ngoài lại thấy Kiều Trạch đang ở phòng khách, đã
thay bộ quần áo rộng rãi trên người, dường như anh đi ra ngoài. Cô thấy
vậy không nhịn được hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch trở nên dịu dàng hơn, trầm giọng nói: “Đi làm! Cùng đi nhé!”
Tả Á không muốn để ý đến anh, tuy nhiên vẫn không nhịn được lên tiếng:
“Nhưng…..Hiện tại anh đang thế này mà vẫn cố đi làm sao? Chân vẫn chưa
khôi phục mà, bác sĩ đã dặn, anh cần nghỉ ngơi, có chuyện gì thì bảo cấp dưới của anh làm…..”
Kiều Trạch nhìn khuôn mặt của Tả Á nhăn lại, dáng vẻ lo lắng, sốt ruột,
trong lòng anh khẽ động, không nhịn được vươn tay kéo tay cô, ôm lấy cô, con ngươi sáng quắc nhìn cô, thận trọng hỏi: “Em đang lo lắng cho anh
sao?”
Tả Á nhất thời cứng họng, kinh ngạc nhìn Kiều Trạch, rồi đột nhiên rời
khỏi lồng ngực của anh, có chút bối rối đáp: “Chân là của anh, muốn làm
gì cũng là chuyện của anh, tôi chỉ không muốn mình áy náy cả đời thôi.
Dù sao chân anh bị thương thành như vậy cũng liên quan trực tiếp đến
tôi.”
Nét mặt Kiều Trạch chợt trở nên cứng ngắc, hóa ra cô nghĩ như thế, cô biết
được tại sao anh bị thương, cho nên bởi vì tự trách và áy náy cô mới hòa nhã với anh hơn một chút, mới bằng lòng chăm sóc anh. Ánh mắt ảm đạm
nhìn Tả Á, anh xoay người khó khăn bước ra cửa. Khoảnh khắc trước khi ra khỏi cửa, anh khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm
lạnh lẽo, “Là anh tự mình đa tình….. Vết thương của anh em không cần
phải áy náy, không phải vì em.” Nói xong mở cửa rời đi.
Hóa ra không phải là anh đã có hi vọng.