Tả Á bảo dì Lâm trưa mỗi ngày đều phải hầm canh, làm vài món ăn bổ dưỡng
giúp vết thương mau lành, sau đó bảo Từ Bân lái xe mang đến công ty cho
Kiều Trạch.
Mỗi buổi tối, Kiều Trạch xử lý một vài công việc ở phòng khách xong mới đi
ngủ, khi đó Tả Á đã ngủ rồi. Hai người mỗi tối cùng ngủ trên một giường
nhưng lại rất ít khi trò chuyện cùng nhau, có thể nói là đồng sàng dị
mộng.
Anh thường nằm xuống cạnh cô, ngắm nhìn cô, rồi sau đó ôm chặt cơ thể mềm
mại kia vào lòng. Chỉ có lúc này cô mới không đối chọi gay gắt với anh,
nghe lời rúc vào lồng ngực anh ngủ một cách yên bình.
Chân của Kiều Trạch đang dần dần hồi phục, cuộc sống của hai người vẫn như
trước đây, Tả Á vẫn chen chúc trên xe buýt để đi làm, nhìn từng khuôn
mặt khác nhau, nét mặt khác nhau.
Chủ nhật, Chung Tĩnh hẹn Tả Á ra ngoài dạo phố, hai người đi đến con phố
phồn hoa nhất thành phố, Tả Á không nhịn được lại nhớ đến Chung Dương,
nơi này có biết bao nhiêu hồi ức của hai người, nhưng bây giờ hồi ức
cũng chỉ là hồi ức mà thôi…..
Sau khi hai người vào siêu thị, đều tự đi mua quần áo cho mình. Chung Tĩnh
chạy tới quầy chuyên bán đồ lót nam, nghiêm túc chọn, cái nào mặc thấy
thoải mái, hình dáng cái nào đẹp…
Chung Tĩnh quay đầu nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Tả Á, cười nói: “Mình nói
này Tiểu Á, cậu đỏ mặt cái gì chứ? Trông cứ như ăn trộm ấy!”
Tả Á cau mày, “Trịnh Lỗi nhà cậu không tự đi mua những thứ này sao?”
Chung Tĩnh nhìn Tả Á từ trên xuống dưới, đẩy cô một cái, “Mình nói này, kết
hôn lâu như vậy, ngay cả một cái quần lót cậu cũng chưa từng mua cho
Kiều Trạch à?”
Tả Á nhỏ giọng nói: “Anh ấy luôn tự làm chuyện của mình…..”
Chung Tĩnh xem thường, “Mình nói cậu đấy, phải có chút tự giác khi làm vợ
người đi chứ. Dù thế nào đấy cũng là chồng cậu mà. Với lại, hiện tại
chân anh ấy như vậy, sao có thể ra ngoài dạo phố được, loại đồ riêng tư
này cậu còn mong đợi anh ấy sẽ sai bảo thư ký đi mua hả? Cậu có não hay
không đấy? Hôm nay cùng mua với tớ đi, mau!”
Tả Á cứ như thế bị Chung Tĩnh lôi kéo, chọn qua loa vài cái quần lót của
nam và quần áo mặc vào mùa thu, mua cả một đống, cà thẻ trả tiền xong
hai người mới ra khỏi siêu thị. Điện thoại Tả Á đột nhiên vang lên, vừa
nhìn thấy mẹ mình gọi cô vội bắt máy.
“Mẹ ạ!”
“Tiểu Á, con đang ở đâu đấy?”
“Dạ…..Con đi với Tiểu Tĩnh.”
“Chân Kiều Trạch vẫn chưa đi tái khám, con đi cùng nó đi, kiểm tra xem tình
hình hồi phục thế nào. Nhớ đừng chậm trễ đấy! Chẳng biết nó đang bận gì
nữa, nhưng bận rộn thế nào thì thân thể vẫn là quan trọng nhất. Giờ con
đến công ty, bảo nó đi tái khám đi, chủ nhật còn không nghỉ ngơi, bảo đi tái khám thì chỉ nói biết rồi…..”
“Vâng, vâng, mẹ à, con biết rồi, con sẽ đi tìm anh ấy, rồi đưa đến bệnh viện
tái khám, mẹ đừng kích động. Anh… anh ấy dạo này rất bận. Con cúp trước
đây.”
“Khám xong thì đến đây ăn tối!”
“Vâng, mẹ.”
Tả Á nói chuyện điện thoại với mẹ xong rồi nói với Chung Tĩnh: “Xin lỗi
Tiểu Tĩnh, Thái hậu nhà mình ra lệnh rồi, mình đi trước nhé, hôm khác
lại gặp!”
“Được, cậu đi đi!”
Sau khi hai người tạm biệt, Tả Á gọi xe đến công ty Kiều Trạch. Trong tay
còn cầm rất nhiều đồ, Tả Á lười đi lên, nhưng cầm cả đống đồ trên tay
thế này rất bất tiện, cô buộc lòng phải lên tầng 28.
Đi tới trước cửa, Tả Á đang định gõ cửa thì cửa lại đột nhiên mở ra, Tả Á lại nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc tảo biển nọ.
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Chị dâu!”
“Chào cô!” Tả Á chào hỏi đơn giản, không biết vì sao, cô không có thiện cảm
với người phụ nữ trước mắt này, đang muốn nghiêng người bước vào, chân
bị vướng vào thứ gì đó, cả người nhào thẳng về phía trước, Tả Á đau đớn
kêu lên một tiếng, túi lớn túi nhỏ trong tay cũng văng hết ra ngoài,
chiếc hộp chứa đồ lót nam cũng rớt khỏi túi, rơi rải rác trên đất, trên
mặt hộp là hình người đàn ông cởi trần mặc quần lót, khiến mặt Tả Á đỏ
bừng lên.
“Chị dâu, chị không sao chứ?” Người phụ nữ cúi người định đỡ Tả Á, nhưng Tả Á lại nhanh chóng đứng lên, không nhìn người phụ nữ kia, cúi đầu xoa đầu
gối bị đập xuống, cau mày nói: “Tôi không sao.”
“Vậy em ra ngoài trước!” Người nọ nói xong duyên dáng đi mất, mái tóc dài nhẹ nhàng bay bay.
Tả Á định nhặt những chiếc quần lót kia lên, lại cảm thấy rất không sao
làm được, do dự chốc lát cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, luống cuống tay
chân mà nhặt lên. Khi tay cô vươn đến chiếc hộp cuối cùng, một bàn tay
màu đồng cổ liền đưa tới, nhặt lên, đặt vào túi xách cho cô.
Tả Á ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen nhánh của Kiều Trạch, chợt cảm
thấy hơi mất tự nhiên, gương mặt khẽ nóng. Kiều Trạch thuận thế kéo cô
ngồi lên chiếc sofa đen dài, nâng chân cô lên đặt trên đùi mình, vén váy kiểm tra, thấy đầu gối bị bầm một vùng, chân mày nhíu lại , “Đau
không?” Đôi tay ấm áp ráp nhám của anh nhẹ nhàng xoa cho cô.
“Không sao.” Tả Á kéo váy xuống, dời chân khỏi đùi Kiều Trạch, “Kiều Trạch,
chiều nay anh rảnh không, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem chân anh
đã hồi phục chưa.”
Con ngươi của Kiều Trạch chợt lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Đi thôi!”
Tả Á đứng dậy định đi thì Kiều Trạch lại chỉ túi đồ trên ghế sofa nói: “Em quên mang đồ.”
“Những thứ này cầm đến bệnh viện không tiện, dù sao cũng mua cho anh mà, để lại đây cũng được.”
Kiều Trạch nhíu mày, “Mua cho anh ư?”
“Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”
Kiều Trạch nhìn những thứ đồ đó, trong lòng chợt có cảm giác khác thường.
Đây là lần đầu tiên Tả Á mua đồ cho anh, hơn nữa còn là những thứ đồ thế này. Anh không nhịn được nhếch môi lên. Anh cầm những túi đồ trên ghế
sofa lên, nhét vào tay Tả Á lần nữa, trầm giọng nói: “Người cần kiểm tra là anh, đi thôi!” Nói xong kéo tay Tả Á ra ngoài.
Từ Bân lái xe đưa hai người đến bệnh viện. Lúc vào tái khám, Tả Á vốn định theo vào, nhưng lại bị Kiều Trạch ra lệnh chờ bên ngoài, lại phát hiện
ra trong tay cô vẫn đang cầm những thứ mua cho Kiều Trạch. Mua những món đồ riêng tư thế này, cô cứ có cảm giác như đang làm chuyện gì mờ ám
vậy.
Tả Á xách đồ ngồi trong hành lang chờ Kiều Trạch, cô có chút buồn chán, lơ đãng ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ đầu
hành lang kia tới. Lòng cô thoáng hồi hộp, máu toàn thân như bị đông
cứng lại, tim đập mạnh dữ dội, từ trên ghế ngồi đứng phắt dậy, mắt nhìn
chằm chằm phía trước, chân cũng không tự chủ được mà đi lại.
Mắt cô tìm kiếm bóng dáng kia, nhìn anh bước ra khỏi bệnh viện, đi đến chỗ đậu xe, lên xe, khởi động, từ từ đi tới trước mắt cô.
Sau giây phút đờ đẫn, Tả Á như phát điên, vội vàng đuổi theo. Cô chạy rất
nhanh, từng món đồ trong tay lần lượt rơi xuống đất, nhưng cô vẫn hoàn
toàn không hay biết gì. Nhìn chiếc xe dần đi xa, Tả Á rốt cuộc không
đuổi theo nữa, bước chân loạng choạng dừng lại. Cô thẫn thờ đứng ở nơi
đó, lòng đau đớn đến không thở nổi, mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi.
Rất lâu sau đó…..
“Tiểu Á…..!”
Một tiếng gọi trầm thấp từ xa vang lên phía sau Tả Á, phảng phất như vượt
qua không gian, xuyên qua hai năm, trở lại ngày trước. Giọng nói quen
thuộc kia khiến cho lòng người đau đớn, khiến cô nhớ nhung đến sắp phát
điên.
Người đàn ông cô nhớ nhung gần hai năm, người cô yêu đang ở phía sau cô,
nhưng giây phút này cô lại không có can đảm để quay đầu. Cánh tay cô bị
người cầm lấy, thân thể dần dần bị xoay lại, khuôn mặt anh tuấn, con
ngươi sâu lắng của Chung Dương đập vào mắt cô.
Lòng bàn tay quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, giọng nói quen thuộc, khuôn
mặt quen thuộc. Tim như ngừng đập, mặt tái nhợt không có chút máu, chỉ
có nước mắt chua xót và đau đớn thấm ướt gương mặt.
Chung Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt trước mặt, trái tim
thắt lại đau đớn, hốc mắt đỏ lên, lấp lánh lệ. Nước mắt tràn đầy trong
mắt hai người chứa đựng nỗi nhớ nhung đau đớn mà cay đắng, đau lòng xen
lẫn hạnh phúc, còn có sự tang thương của vật đổi sao dời.
Tất cả đã qua nháy mắt ùa về trong suy nghĩ. Chăm chú nhìn nhau, tựa như có ngàn lời muốn nói, lại không nói lên lời. Thời gian như dừng lại vào
giây phút này, không còn thứ gì khác nữa.
Sau khi tái khám xong, Kiều Trạch không tìm thấy Tả Á, ra ngoài thì lại
nhìn thấy những món đồ cô mua cho anh rơi rải rác trên mặt đất, lòng anh thoáng sợ hãi, vội vàng theo dấu vết mà tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc
cũng nhìn thấy bóng dáng của Tả Á, nhưng trái tim anh lại như nghẹn lại.
Anh nhìn thấy khuôn mặt của Tả Á ướt đẫm lệ, trong ánh mắt cô đều là nỗi
nhớ nhung và đau đớn ngắm nhìn khuôn mặt Chung Dương. Cô chỉ cần khẽ
nghiêng đầu là có thể nhìn thấy anh, nhưng trong mắt cô lúc này chỉ có
Chung Dương, trên mặt cô là nước mắt chỉ khóc vì Chung Dương.
Kiều Trạch đột nhiên cảm thấy chân mình rất đau, đau đến thấu vào xương tủy, lan khắp toàn thân, chạy thẳng vào tim. Bóng dáng cao lớn của anh bất
động giữa biển người, lẻ loi, cô độc, ngập tràn nỗi đau vô tận.