Ba người cứ giằng co như thế cho tới khi
thầy chủ nhiệm lớp đi ra. Chung Tĩnh thấy Tả Á có vẻ như rất không vừa ý với người chú này, nghĩ là cô sợ bị la mắng, vừa thấy chủ nhiệm lớp
đứng lại ở bên cạnh họ, Chung Tĩnh liền theo phản xạ muốn chuồn êm, cùng chủ nhiệm lớp chào hỏi rồi lại cùng Tả Á nói bye bye sau đó bỏ đi.
Chủ nhiệm lớp nhân cơ hội dừng lại dạy dỗ
thêm mấy câu, căn dặn Chung Dương phải nói chuyện lại với ba mẹ Tả Á,
đứa nhỏ này quá ngỗ nghich rồi, phải quản lý giáo dục lại cho tốt sau
đó mới bỏ đi. Lúc này, cổng trường học còn lại chỉ có cô và Chung Dương
còn có chiếc Land Rover màu đen kia nữa.
Ánh mắt Chung Dương thâm thúy nhìn chằm
chằm Tả Á, tay vẫn còn đang nắm chặt cổ tay Tả Á, “Em muốn tự mình lên
xe, hay là đợi tôi động thủ?”
“Nè, anh đừng tự động chủ trương mọi
chuyện như thế, tôi và anh không có quen biết, anh đừng giở trò lưu manh đó!” Tả Á gỡ bàn tay Chung Dương ra, tuy nhiên dù có làm thế nào cũng
không gỡ ra được.
Chung Dương nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mới
vừa rồi ai gọi tôi là chú hả, sao chỉ mới đảo mắt một chút đã không quen biết nhau rồi vậy?”
Tả Á ngưng lại động tác gỡ tay, hai mắt mở thật to nhìn người thanh niên rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng ăn đòn ở trước mặt hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào, sao anh lại biết tôi học ở
đây?”
Chung Dương cười với vẻ lưu manh, “Ở cái
thành phố nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này, nếu muốn tìm một
người cũng không phải điều khó khăn gì.”
“Nói đi, anh muốn sao?” Tả Á mệt mỏi nói, “Tôi còn phải về nhà!”
Chung Dương lại nói: “Tôi nên gọi em là Bối Bối hay là Tả Á? Tôi thật sự không thích bị người ta lừa tôi!”
Trong lòng Tả Á thầm tức giận, không thích bị một người xa lạ biết quá rõ về mình như thế. Tại sao anh ta phải
điều tra mình chứ, biết mình tên gì, học ở đâu, loại cảm giác này giống
như bị lột sạch bắt đứng ở trên đường lớn vậy, không nhịn được trợn mắt
liếc nhìn Chung Dương có chút tức giận nói: “Tôi cũng không thích người
khác điều tra về mình. Tôi lừa anh thì sao, anh muốn đem tôi làm thành
bánh sủi cảo để ăn à.”
Tay Chung Dương dùng sức ghịt một cái,
thân thể Tả Á không tự chủ được ngã về phía trước mấy bước, thiếu chút
nữa đã đâm sầm vào ngực anh, hơi thở tràn đầy nhựa sống thuộc về đàn ông đánh thẳng vào giác quan của Tả Á, không hiểu sao tim lại chợt hoảng
hốt không nhịn được quát: “Anh làm gì thế?”
Chung Dương cười lạnh, hai mắt u ám nhìn
cô nói, “Không ngờ em còn nhẫn tâm hơn cả tôi đấy, được, coi như chịu
thua em vậy, chuyện đổ máu gì đó thì tôi không làm được, hay là vầy đi,
cùng tôi đi ăn một bữa cơm thì chuyện này coi như kết thúc.” Nói xong
cũng mặc mệ Tả Á có đồng ý hay không, mở cửa xe nhét cô vào rồi sau đó
mình cũng lên xe, Tả Á bò dậy muốn mở cửa xuống xe lại bị Chung Dương
kéo trở lại. Anh cho xe nổ máy, chiếc xe ngay tức khác lao thẳng về phía trước.
“Ai muốn dùng cơm với anh!” Tả Á tức giận
đưa chân đạp thẳng vào bụng Chung Dương, nhưng Chung Dương đã nhanh
chóng vươn tay ra bắt lấy cổ chân cô, một tay để ở vô lăng, chiếc xe
bỗng chốc mất khống chế lảo đảo, Chung Dương thở hổn hển nói: “Mẹ kiếp,
không muốn sống nữa à, ăn có bữa cơm có cần phải muốn chết không?”
Mặt Tả Á đỏ lên như bị lửa thiêu, hô lớn: “Anh buông tay coi, bỏ tôi ra!”
Chung Dương quay đầu lại nhìn thì thấy
“cảnh xuân tươi đẹp” dưới váy Tả Á, lại nhìn tới vẻ mặt đỏ au cực kỳ
đáng yêu của cô, nhưng cũng chưa chịu buông chân cô ra, cảm giác tiếp
xúc với làn da mịn màng của Tả Á lưu luyến trong lòng bàn tay khiến trái tim Chung Dương rộn ràng xao xuyến.
Tả Á xấu hổ kéo lại vạt váy của mình ngồi lại đàng hoàng, tim nhảy loạn thình thịch tưởng chừng như muốn nhảy bật ra ngoài.
Chung Dương không nhịn được cười, ánh mắt
vẫn nhìn tới con đường ở phía trước, không kiềm được muốn trêu cô, “Nè,
xấu hổ à, không sao đâu, dù có đá thêm mấy cái nữa anh đây cũng vẫn có
thể chịu được!”
“Anh…..Đồ trơ trẽn!” Tả Á đỏ bừng cả khuôn mặt, buồn bực mắng một câu lại đưa chân ra muốn đạp thêm một cái nữa
nhưng nghĩ tới tình huống mới vừa mất mặt ấy thì nhanh chóng rụt chân
ngồi lại ngay ngắn, quẫy đầu sang một bên ngó ra ngoài cửa sổ.
Chung Dương nhìn hàng lông mi thật dài
chớp chớp cùng với gương mặt hồng hồng của Tả Á, cái miệng nhỏ nhắn hơi
vểnh lên nhìn thật mê người. Dáng vẻ yên tĩnh lúc này y hệt như một con
búp bê ngoan ngoãn, còn bộ dáng khi nãy thì chính là một con mèo hoang.
“Dừng xe, tôi muốn về nhà!” Tả Á nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tức giận nói.
Sự vui vẻ ở trên mặt Chung Dương liền biến mất, anh cau mày nói: “Cùng nhau ăn bữa cơm rồi tôi sẽ đưa em về, có
cần cau có như vậy không?”
Tả Á nói: “Hôm nay là sinh nhật ba tôi!”
Chung Dương không nói không rằng cho xe quay đầu ngược lại, sau đó dừng lại ở chỗ đậu xe bên ven đường, “Xuống xe!”
Tả Á liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không
do dự, lúc đang muốn xuống xe thì Chung Dương lại bắt lấy tay cô, “Chủ
nhật gặp nhau ở quán cà phê Tình Thiên.”
Nói xong thả tay Tả Á ra, còn Tả Á thì mở
cửa xuống xe. Chung Dương nổ máy xe, ngay sau đó chiếc xe biến mất trong dòng xe cuồn cuộn đông nghịt.
Quán cà phê ‘Tình Thiên’ là nơi lần đầu
tiên cô gặp Chung Dương, là nơi biết được tin anh Chu và chị đang yêu
nhau, cũng chính là nơi từng làm trái tim cô bị tổn thương.
Tả Á không có tinh thần mà đón xe buýt trở về nhà, lúc vừa mở cửa thì nhìn thấy chị và anh Chu đang ôm nhau, trông thấy cô về hai người vội vàng buông nhau ra. Chị thì có vẻ ngượng ngùng xấu hổ, anh Chu lại có chút mất tự nhiên, còn trong lòng Tả Á lại âm ỉ
đau nhói.
Chị Tả Á cố che giấu xấu hổ bước lên nhận
lấy túi xách cho Tả Á, dịu dàng nói: “Em à, sao hôm nay em về muộn vậy,
chị có chừa cơm và thức ăn lại cho em rồi, vẫn còn nóng đó.”
“À, em cùng bạn học ở lại làm một số bài
tập, em đi ăn cơm đây!” Tả Á nói xong cắn chặt môi đổi sang dép lê đi
tới nhà bếp, trái tim khó chịu như bị ai đó bóm thật chặt.
***
Tả Á quyết định ở lại ký túc xá trong
trường học, tuy nghĩ như vậy nhưng cũng phải thương lượng lại với chị
nữa. Ba mẹ ly hôn, mỗi người cũng đều có gia đình riêng của mình, đó là
lý do mà cô và chị phải mua căn nhà này để ở, vốn dĩ cô và chị ở chung
với nhưng hiện tại chị đã có anh Chu chăm sóc rồi, cô thấy mình giống
như có chút dư thừa vậy.
Trong khi đợi chị đồng ý, Tả Á đã cùng
trường học làm xong những thủ tục ở trọ lại ký túc xá, hôm chủ nhật gọi
Chung Tĩnh đến cùng giúp khuân vác đồ. Chỗ ở quả thực rất ít người, chỉ
có ba nữ sinh, chỗ ngủ của Tả Á là ở tầng dưới.
Tả Á vô cùng mệt mỏi nằm xụi lơ trên
giường nhỏ, trong lòng cũng có chút vui thích giống như kể từ nay có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Chung Tĩnh rất hâm mộ cuộc sống ở trọ này,
thế nhưng cô bị gia đình quản thúc rất nghiêm, kiên quyết không cho phép cô ra ngoài ở trọ.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tả Á
vang lên inh ỏi, cô liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy là số của Chung Dương thì chân mày cau lại, không nhận bấm luôn từ chối, sau một hồi giằng co người gọi người tắt, Chung Dương phát qua một cái tin nhắn: Đi ra
ngoài, tôi không vào túc xá được.
Uy hiếp, uy hiếp đến trắng trợn, Tả Á
không nhịn được ngồi bật dậy. Anh ta có Thiên Lý Nhãn hay là Thuận Phong Nhĩ ư, mình đã dọn đến túc xá mà anh ta cũng biết.
Chung Tĩnh nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Tả Á mà không nhịn được hỏi: “Sao vậy Tả Á?”
Tả Á buồn rầu vỗ vỗ trán nói: “Không có gì, đi, có người mời đi ăn cơm!”
“Thiệt hả, ai vậy?” Chung Tĩnh vừa vui vẻ
hỏi xong lại ỉu xìu nói, “Không được, mình phải về nhà, nếu không mẹ già của mình sẽ dùng chổi chà để hỏi thăm sức khỏe mình đấy!”
Chung Tĩnh đi về nhà trước, Tả Á nói một
tiếng với hai cô bạn gái còn lại xong liền đi ra ngoài, cô cần phải nói
rõ cho Chung Dương hiểu từ nay về sau đừng có quấy rầy cô như vậy nữa.
Ra khỏi cổng trường liền trông thấy Chung Dương ngồi ở trong xe, sắc mặt có chút tối tăm, trên môi đang ngậm một điếu thuốc, dáng vẻ hút thuốc
cũng rất cool nhưng nhân phẩm thì thật là đáng trách.
Cô đi về phía trước mấy bước, nhưng đột
nhiên thấy Chung Dương mở cửa xe bước xuống, sắc mặt nặng nề đi nhanh về phía cô, hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy khắp người anh chứa đầy sự thù
địch. Tả Á cho rằng Chung Dương sẽ sử dụng bạo lực với mình vì vậy quay
đầu muốn chạy, lại thấy một con chó to đang bổ nhào chạy tới trước mặt
mình, Tả Á hoảng sợ la hét ỏm tỏi. Giữa lúc đang hoảng loạn thì cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của Chung Dương kéo cánh tay cô về che chắn ở phía sau mình, kế tiếp nhấc chân đá một cước vào bụng con chó. Con chó to ấy bị đạu rên la ăng ẳng nhưng không bỏ chạy mà ngược giống như bị điên
nhảy bổ về phía Chung Dương, Tả Á kinh hãi hô to lên: “Cẩn thận!”
Nhưng chó to đã vồ lên người Chung Dương,
muốn đá cũng không còn kịp nữa, thời điểm khi thấy nó sắp sửa cắn mình,
trước tình thế cấp bách Chung Dương đã đưa tay chặn bóp lại miệng con
chó dại, dùng hết sức tóm lấy nó không buông tay. Chó to như điên dại
nhào tới, đau đớn kêu gào nhưng vẫn không từ bỏ ý định tấn công người,
hiển nhiên là một con chó điên, Chung Dương hung ác quát to về phía Tả
Á: “Lên xe!”
Sắc mặt Tả Á bị dọa sợ trắng bệch, nhìn
răng nanh của con chó kia, chỉ cần Chung Dương vừa buông tay là nó sẽ
không hề đắn đó mà cắn lại anh, cô vội vàng bấm 110, gào to lên ở trước
cổng trường trung học XX đã xảy ra thảm án.
Thời điểm cảnh sát chạy đến thì trông thấy thảm án đó chính là một người một chó đang giằng co, còn có một học
sinh đứng ở cạnh bên không biết phải làm sao. Trong tốp cảnh sát có
người kêu lên, “Là cậu Chung!”
Mấy cảnh sát còn lại không dám lơ là, rất
nhanh liền chế phục được ‘kẻ phạm tội’ mà Tả Á đã báo án, một người lớn
tuổi nhất trong số cảnh sát đó tiến lên quan tâm hỏi Chung Dương, “Cậu
Chung, cậu không sao chứ?”
Nhưng Chung Dương chỉ lắc lắc đầu, sau đó
đi tới gần Tả Á, đưa tay vỗ vỗ vào mặt cô, “Này, nhóc con, em không sao
chứ, bị dọa sợ rồi hả?”
Tả Á hoàn hồn, nhìn cánh tay Chung Dương
đang chảy máu mà hoảng hốt hô lên: “Tay anh chảy máu kìa, phải….Phải
nhanh đi chích ngừa đi!”
Cảnh sát kia vội nói: “Tiểu Lưu, tay cậu Chung bị thương rồi, cậu mau lái xe đưa cậu Chung tới bệnh viện đi.”
Chung Dương kéo theo Tả Á cùng lên xe, lần này Tả Á không còn phản kháng nữa mà ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Chung
Dương. Mới vừa rồi thật sự là cô đã bị dọa sợ không nhẹ.