Hai người rón rén lách qua văn phòng
chạy xuống lầu đi tới bãi đậu xe. Xe của chủ nhiệm lớp là một chiếc
Motorcycle hiệu XX rất có phong cách, Tả Á và Chung Tĩnh liếc mắt một
cái liền tìm thấy được mục tiêu.
Chung Tĩnh trông chừng nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không quên thúc giục Tả Á nhanh nhanh lên. Tả Á rất bình tĩnh dùng com-pa chích cho nó kêu xì xì đến mấy lần, thật ra thì trong
lòng cũng có chút…..Dẫu sao làm ba cái loại chuyện xấu này đương nhiên
là sẽ bị chột dạ rồi chứ sao. Hăng hái đâm xì hết bánh xe, việc lớn đã
thành công, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, thần không biết quỷ không
hay quay trở lại lớp.
Sau khi quay lại lớp học, các bạn học rất phối hợp không nói năng gì, chỉ ném cho Tả Á và Chung Tĩnh ánh mắt
sùng bái. Tất cả mọi người đều đang chờ mong chứng kiến hình ảnh chủ
nhiệm lớp thở hổn hà hổn hển cởi chiếc Motorcycle bị xì lốp.
Lớp tự học không còn ai có tâm tình
để học nữa, ráng chịu đựng đợi cho thời gian qua mau. Rốt cuộc cũng đến
giờ tan học, trong khoảnh khắc chuông tan học vừa vang lên, mọi người
không hẹn mà cùng nhau ào ào vọt tới bên bệ cửa sổ, háo hức nhìn chằm
chằm mọi động tĩnh ở phía dưới. Giữa những bóng dáng của vô số học sinh, rốt cuộc đã nhìn thấy chủ nhiệm lớp đi về hướng bãi đậu xe. Trống thấy
thầy ấy đẩy ra chiếc Motorcycle rồi thành thạo nổ máy, sau đó…..Nghênh
ngang phóng xe đi, lưu lại một luồng khói mịt mù, chuyện này là sao đây?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó tập thể nhìn tới Tả Á và Chung Tĩnh. Tả Á và Chung Tĩnh cũng nghẹn
ngào không hiểu, bánh xe của chủ nhiệm lớp lợi hại đến thế ư, bị xì lốp
mà vẫn có thể ung dung tự nhiên phóng đi? Còn đang nghi hoặc rối ren,
thì lúc này bọn họ lại trông thấy thầy dạy môn sinh vật kính yêu ì à ì
ạch đẩy chiếc Motorcycle ra khỏi bãi đậu xe. Nổ máy xong chiếc xe xiêu
xiêu vẹo vẹo chạy chưa được bao xa thì dừng lại. Bánh sau xe hình như là bị xì lốp.
Tả Á và Chung Tĩnh có linh cảm không
hay, hai người chột dạ liếc mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ đã đâm bánh xe của
thầy sinh vật – người thầy mà cũng chính là thần tượng ở trong lòng mọi
người. Quả nhiên, thầy sinh vật xuống xe, vẻ mặt gian nan kiểm tra lốp
xe, thì ra là bánh xe bị xẹp……Ngay tức khắc, tiếng đóng cửa sổ ầm ầm
vang lên, tất cả bạn học đều cất tiếng cười to.
Chủ nhiệm lớp huênh hoang bỏ đi, còn
thầy sinh vật vô tội thì ở lại vá vỏ xe. Ông trời có thể chứng minh, bọn họ không phải muốn đâm thủng bánh xe của thầy sinh vật. Mặt mày Tả Á và Chung Tĩnh ỉu xìu thất vọng. Sao có thể đâm nhầm vậy được chứ? Đã quên
mất, Motorcycle của chủ nhiệm lớp và thầy sinh vật có kiểu dáng khá
giống nhau.
Đã thất bại!
***
Chuyện này sang ngày hôm sau coi như
xong, nhưng không biết ai lại đi mách lẻo với thầy chủ nhiệm. Buổi chiều vừa tan học Tả Á và Chung Tĩnh bị mời đến phòng bộ môn. Chủ nhiệm lớp
trịnh trọng nghiêm mặt răn dạy các cô, hành vi phạm lỗi này của các cô
đã tạo nên ảnh hưởng rất xấu, lần này tuyệt không thể tha thứ bỏ qua,
nghiêm nghị yêu cầu hai người thông báo với phụ huynh.
Tả Á cau mày, hạ giọng nói: “Ba mẹ em đang ở nước ngoài ạ!”
“Thưa thầy, bọn em tuyệt đối không
tái phạm nữa đâu, đã thực sự biết lỗi của mình rồi ạ.” Sự biết lỗi mà
Chung Tĩnh đang nói đến chính là đã sai lầm đâm thủng nhầm bánh xe. Rõ
ràng nếu biết lỗi vẫn còn chưa đủ tội.
Chủ nhiệm lớp nhất quyết kiên định,
tuyệt đối không cho các cô xảo biện, “Tôi thấy các em đã không biết hối
cãi, đâm thủng bánh xe của thầy giáo bây giờ còn bày trò nói láo. Không
gọi phụ huynh thì hai em hãy ở lại đây mà đợi, không cho phép về nhà!”
Tả Á và Chung Tĩnh lo lắng liếc mắt
nhìn nhau, hậu quả gọi phụ huynh đến rất nghiêm trọng, đang lúc rầu rỉ
thì điện thoại di động của Tả Á vang lên, cô nhìn nhìn chủ nhiệm lớp sau đó không nghe mà dập luôn máy, nào ngờ tiếng chuông lại kiên trì tiếp
tục vang lên lần nữa.
Chủ nhiệm lớp xanh mặt quát: “Nghe đi!”
“A lô!” Tả Á chỉ đành phải nghe điện thoại.
“A lô, ai vậy?”
“Chung Dương!”
“……” Sao là anh ta? Tim Tả Á chợt rối loạn, không hiểu tại sao mỗi khi mình nghe đến cái tên này tim sẽ không tự chủ được mà hoảng loạn lên.
“Ra ngoài đi, tôi đợi ở cửa!” Giọng điệu ra lệnh tuy đơn giản nhưng không kém phần ngang ngược.
“Cửa?” Tả Á trong nhất thời không hiểu anh ta nói ở cửa là có ý gì.
“Đón em tan học!”
Tả Á cau mày, sao anh ta biết mình
học ở đây, đang lúc nghi hoặc thì nhìn thấy bộ mặt xanh mét của chủ
nhiệm lớp, tim rối loạn lập tức nói với Chung Dương ở đầu điện thoại bên kia: “Dạ, chú, chú đến thật may quá, ba mẹ cháu không có ở đây, mà giờ
chủ nhiệm lớp của cháu có vài lời muốn trao đổi với người nhà, chú hiểu
không ạ?”
“……..”
“Phòng bộ môn ở lầu năm!” Tả Á nói xong dập điện thoại cái cạch, lòng thấp thỏm không yên chờ ‘chú’ của mình giá lâm.
Chung Dương đi tới, dáng dong dỏng
cao chừng 1m80, điệu bộ đi dứng mạnh mẽ hiên ngang. Diện mạo cực kỳ tuấn mỹ nhưng có vẻ lạnh lùng còn mang theo chút lười biếng uể oải, thậm chí còn có phần hơi lưu manh nữa. Ngay lúc này, ánh mắt của ba người ở
phòng bộ môn không cưỡng lại được hoàn toàn bị hấp dẫn, đến cả bản thân
thầy chủ nhiệm là phái nam mà cũng bị một người đàn ông như vậy làm cho
ngơ ngẩn, “Xin chào, anh là….?”
Tả Á vừa nhìn thấy Chung Dương liền
kêu lên gọi anh: “Chu…..Chú!” Làm ơn đừng có làm bể mánh nha, trong lòng Tả Á âm thầm cầu nguyện.
Ánh mắt tối sẫm của Chung Dương tối
liếc nhìn sang Tả Á, sau đó bắt tay với chủ nhiệm lớp, “Là thầy giáo đây sao, chào thầy, tôi là…..Là chú của con bé!”
Chủ nhiệm lớp khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, khách sáo nói: “Anh Tả, mời ngồi!”
Chung Dương không ngồi xuống mà ngược lại đưa tay chỉ tới Tả Á, “Con bé gây ra chuyện gì vậy?”
Thầy vừa nghe hỏi liền rất oán giận
đem sự tích bất lương của Tả Á kể lại rành rẽ cho Chung Dương nghe, kể
xong còn yêu cầu Chung Dương cùng gia đình cần nên răn dạy lại cho tốt.
Đôi mắt xếch quyến rũ của Chung Dương sâu sắc nhìn tới Tả Á, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh ấy có vẻ điềm đạm
ít nói, lông mi thật dài như một con búp bê, dù nhìn thế nào cũng không
thể nhận ra là một nữ sinh biết quậy phá gây chuyện, nhưng anh có thể
nhìn thấy được thần sắc đối nghịch từ trong ánh mắt của cô, chỉ hơi lóe
sáng nhưng tưởng chừng như có thể dễ dàng bắt được lòng người, Chung
Dương im lặng một chút sau đó mới dùng giọng điệu không vui răn dạy:
“Giỏi rồi, sao hả? Dám đâm thủng cả lốp xe của thầy nữa?”
Chủ nhiệm lớp vội phụ họa nói: “Phải
đấy, học sinh thời buổi nay thật sự là càng ngày càng hư hỏng đến không
thể tưởng được, không còn biết Tôn Sư Trọng Đạo là cái gì, thật là không còn lời nào để nói, lại còn là nữ sinh ấy mà, thật sự là rất quá đáng,
chuyện này nhất định phải nghiêm túc xử lý, việc này cũng đã tạo thành
ảnh hưởng xấu cho trường học!”
Chung Dương vuốt vuốt mi tâm, duỗi ra cánh tay dài, bàn tay ấm áp thon dài một phát tóm lấy cần cổ của Tả Á,
bộ dạng như bậc cha chú lớn lối khiển trách: “Cháu cũng thật là không
hiểu chuyện đó, học hành không lo ngược lại đi học ba cái chuyện đâm
thủng bánh xe làm chi, bảo chú làm sao ăn nói với ba mẹ cháu đây hả? Thu dọn đồ đạc nghỉ học, theo chú về nhà! !”
Nghỉ học? Chủ nhiệm lớp bỗng chốc
sững người, há hốc mồm nói không ra lời. Đôi mắt trợn tròn ngơ ngác nhìn tới Chung Dương, thân thể mập mạp hoàn toàn hóa đá luôn rồi…..
Chung Dương lại tiếp tục nói với
Chung Tĩnh: “Còn cháu nữa, cũng mau thu xếp nghỉ học đi, đừng gây thêm
phiền hà cho thầy cô nữa!”
Chủ nhiệm lớp lại tiếp tục hóa đá, đây không phải là mục đích của ông, ông chỉ muốn…..Làm cái gì đó, để sau này…..
Chung Tĩnh và Tả Á cố nén cười đến sắp nội thương.
Vốn nghĩ rằng trận phê phán khiển
trách này sẽ kéo dài đằng đẵng, nhưng Chung Dương lại chỉ dùng không tới mười phút đã giải quyết xong, kết quả cuối cùng là Chung Tĩnh cũng may
mắn thoát nạn, chuyện này cũng sẽ không truy cứu nữa. Điều quan trọng
gọi phụ huynh tới dù sao cũng không phải là muốn học sinh bị nghỉ học.
Chung Dương vừa mở miệng liền đòi cho nghỉ học đã dọa chủ nhiệm lớp
hoảng sợ, cuối cùng đành phải ngượng ngùng dặn dò Chung Dương cần nên
giáo dục răn đe lại con em cho tốt, sách hay là phải đọc, điều hay là
cần nên học hỏi.
“Tả Á, ở đâu ra chú đẹp trai như vậy?” Ra khỏi phòng dạy học, Chung Tĩnh nhỏ giọng nói thầm bên tai Tả Á.
Tả Á nhìn nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn
rỏi đi ở phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu mày nhăn nhó khổ sở cũng
nhỏ giọng nói: “Nhặt được ở trên đường đấy, tặng cậu đó chịu không?”
Chung Tĩnh đập cho Tả Á một phát, “Thôi đi, đùa gì thế?”
Ra khỏi trường học, Chung Dương đi tới xe mình đang đậu ở ven đường, anh xoay người lại nói với Tả Á: “Lên xe, tôi đưa em về!”
“Không cần!” Tả Á liền lên tiếng cự
tuyệt, kéo theo Chung Tĩnh muốn đi, nhưng Chung Dương đã nhanh tay tóm
lấy cổ tay cô cười lạnh nói: “Đừng bướng bỉnh không nghe lời, nói thế
nào tôi cũng là ‘chú’ của em đấy!”