Đầu mùa hè, thời tiết ấm áp hơn, nỗi đau cũng vơi bớt, thân thể Tả Á cũng
dần dần khôi phục, dì Lâm cũng không tiếp tục mỗi ngày bôn ba tới chăm
sóc cô nữa. Thời gian này là mẹ đến chăm sóc cho cô, khi vừa nghe tin cô sảy thai, mặt mẹ liền tối sầm lại.
Điền Văn Lệ vốn nghĩ rằng sự xuất hiện của đứa bé nói không chừng có thể cải thiện mối quan hệ đang căng thẳng giữa Tả Á và Kiều Trạch, không ngờ,
cuối cùng đứa bé lại mất đi. Hẳn là bây giờ Tả Á đang vô cùng khổ sở,
đứa bé là nỗi đau sâu thẳm trong trái tim cô, không chạm vào thì không
sao, nhưng một khi chạm đến, lập tức lại đau đớn vô cùng.
Điền Văn Lệ vì sợ Tả Á đau buồn mà ở cùng với cô mấy ngày nay, mà những ngày này, Kiều Trạch lại không hề về nhà thăm cô lấy một lần, thì ra hôn
nhân của hai người đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Kiều Trạch yêu Tả Á một cách chân thành, Điền Văn Lệ cũng biết, chuyện xảy
ra ngày hôm nay, mặc dù bà không thể nào trách cứ được Kiều Trạch cái
gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa, bà
cũng mơ hồ biết rằng, hình như Kiều Trạch đang cùng sống chung với Tình
Văn.
Tả Á là con gái của bà. Từ nhỏ, bà đã không thể mang đến cho Tả Á sự ấm
áp, cho đến khi cô lớn, bà mới dần dần thương yêu cô. Hiện tại Tả Á lại
phải trải qua nhiều chuyện như vậy, chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng lại không thể nói ra, vẫn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân không còn ý nghĩa
này.
Tiếp tục, hay nên kết thúc, Điền Văn Lệ lo lắng sốt ruột thay Tả Á, bà nghĩ, nhất định bà phải nói chuyện rõ ràng với Kiều Trạch mới được.
Tả Á cũng đã trở lại Cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, cô cũng nói với mẹ mình chuyện của Tiểu Duyên, đứa bé ấy còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều khổ sở.
Điền Văn Lệ biết, Tả Á không có cách nào thoát khỏi nỗi khổ sở trong
lòng vì mất đi con, tình mẫu tử của cô dường như đã chuyển sang cho đứa
trẻ kia.
Hôm nay Tả Á không đến Cô Nhi Viện, mà ở nhà cùng Điền Văn Lệ, hưởng thụ
bầu không khí ấm áp của hai mẹ con. Hai người đang tựa sát vào nhau xem
ti vi, điện thoại lại đột ngột vang lên, Tả Á từ trên ghế salon đứng dậy cầm lấy điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa bắt máy liền nghe được
tiếng gọi non nớt.
“Mẹ……chụt…..mẹ……”
“Tiểu Duyên!” Tả Á nghe thấy tiếng trẻ non nớt lại mang theo chút ấm ức đang
gọi cô, không khỏi cất cao giọng gọi đứa bé, “Là Tiểu Duyên sao?”
Tả Á lại không nghe tiếng Tiểu Duyên nói chuyện, mà lại nghe chỉ nghe thấy tiếng hôn gió phát ra từ bên kia, Tả Á không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng, nước mắt như lại dâng lên trong mắt.
“Xin chào, cô là Tả Á?” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một
giọng nói trung niên của người nào đó, Tả Á vội nói: “Xin chào, tôi là
Tả Á đây ạ.”
“Tôi là viện trưởng cô nhi viện nơi Tiểu Duyên sống, Tiểu Duyên đang hồi
phục rất tốt, tôi thay mặt toàn bộ tu sĩ và các bạn nhỏ ở Cô Nhi Viện,
cám ơn cô đã giúp đỡ Tiểu Duyên, ngày mai Tiểu Duyên sẽ xuất viện.”
“Tốt quá rồi.” Tả Á có chút không được tự nhiên, bị người khác cảm ơn long
trọng như vậy cô thật sự cảm thấy không quen, vội nói, “Viện trưởng, bà
quá khách khí rồi, Tiểu Duyên cũng nên cảm ơn Viện Trưởng và những người đã quan tâm đến nó, hi vọng thằng bé có thể có một cuộc sống thoải
mái.”
Tả Á hỏi thăm tình trạng Tiểu Duyên một chút, sau khi nói vài câu khách
khí, chào tạm biệt Tiểu Duyên xong cúp điện thoại. Điền Văn Lệ vỗ vỗ bả
vai Tả Á : “Đứa nhỏ đó phúc lớn mạng lớn, tương lai nhất định sẽ không
thua kém ai, con không cần phải quá lo lắng.”
Tả Á gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, con vẫn muốn đến gặp thằng bé, mong muốn này rất mãnh liệt.”
“Mẹ không phản đối, có điều, lúc lày thân thể của con không tốt, hơn nữa,
con đi một mình mẹ cũng không yên tâm.” Điền Văn Lệ thử hỏi, “Nếu không
thì gọi Kiều Trạch cùng đi với con, con thấy thế nào?”
Nét mặt Tả Á chợt cứng lại, vội vàng trả lời lấy lệ: “Đến lúc đi hãy nói.”
Điền Văn Lệ đi rồi, căn nhà lại vắng vẻ trở lại, mục tiêu sống của Tả Á bắt
đầu chuyển sang công việc, đến Cô Nhi Viện chăm sóc những đứa bé, cô
cũng tìm một công việc văn phòng. Mỗi ngày đều tận dụng tất cả thời
gian, không để cho mình có thời gian rảnh rỗi.
Có điều, mỗi tối, cô đều về nhà đúng giờ, mặc cho các đồng nghiệp có nói
thế nào, cô đều kiên trì giữ vững thói quen đó của mình. Có người đồng
nghiệp giễu cợt cô là sợ ông xã nổi giận, cô cũng chỉ cười trừ, rồi chào tạm biệt, gọi xe về nhà.
Cuộc sống của cô chỉ có một mình với những căn phòng rộng rãi trống rỗng. Đi làm một mình, tan ca một mình, về nhà một mình, nấu cơm một mình, ăn
cơm một mình, ngủ cũng chỉ có một mình, làm tất cả mọi việc đều chỉ có
một mình.
Hôm nay là thứ Bảy, là ngày mà Tả Á đến cô nhi viện, nhưng tới giờ ăn trưa
cô lại nhận được điện thoại của mẹ, kêu cô buổi tối về nhà sớm để ăn
cơm, cô nói buổi chiều cô còn có việc phải làm, sợ rằng không thể về nhà sớm được, cho nên hôm nay không tới nữa, để ngày mai cô qua, nhưng mẹ
cô nói lại: “Hôm nay là sinh nhật Kiều Trạch, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, con đến đây đi, lâu rồi hai đứa không gặp nhau mà, phải
không?”
Tay Tả Á không nhịn được mà khẽ run một cái, muốn nói cái gì đó nhưng mẹ cô lại cúp luôn điện thoại đi. Hai mươi mốt tháng sáu dương lịch là sinh
nhật của Kiều Trạch, hình như cô chưa bao giờ biết sinh nhật Kiều Trạch thế nào, cô không khỏi có chút thở dài thất vọng.
Thời gian sống với nhau lâu như vậy nhưng hình như hai người chưa từng tổ
chức sinh nhật cho Kiều Trạch, mà Kiều Trạch cũng chưa từng nói ra, anh
không phải là người quá chú trọng đến những việc thế này. Mà cô, lại
chưa từng quan tâm tới anh, cho nên, Kiều Trạch giống như không có ngày
sinh nhật vậy.
Lần này, mẹ và dượng Kiều tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch, là họ có dụng
ý, có lẽ là muốn tác hợp cho cô và Kiều Trạch, nhưng, chuyện này không
đơn giản như vậy. Tả Á do dự hồi lâu, vội vàng ăn vài miếng cho xong,
sau đó đành xin lỗi viện trưởng, xin phép nghỉ sớm.
Ra khỏi Cô Nhi Viện, Tả Á liền đi đến khu thương mại, sinh nhật thì phải
tặng quà cho người ta, nhưng, phải tặng cái gì mới được đây? Tả Á đi dạo trong khu thương mại hồi lâu, tính tặng cho anh cái gì tinh xảo một
chút, nhưng cô lại không chọn được cái gì cả.
Kiều Trạch thích cái gì, cô đều không biết.
Tả Á chán nản đi vào một cửa hàng đồ sứ, không chút tập trung mà đi dạo
vòng quanh, tầm mắt đột nhiên bị một cặp ly sứ hấp dẫn, cô không nhịn
được mà đưa tay cầm lên xem xét cái ly cẩn thận.
Tặng cái ly này cho anh có được không?
Cuối cùng thì Tả Á cũng quyết định mua cái ly, sau khi trả tiền xong, nói
nhân viên bán hàng gói lại, nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi, cô
cầm cái hộp đựng ly được gói lại kỹ càng rồi đi ra ngoài gọi xe đi đến
chỗ mẹ.
Nhưng đến chỗ mẹ, Tả Á ngạc nhiên nhìn thấy một người khách không ngờ đến,
còn chưa kịp nói gì, người kia vừa nhìn thấy Tả Á liền lập tức chạy tới
ôm Tả Á đến nghẹt thở.
“Mạch Tử, cậu định mưu sát mình đấy à?” Tả Á nói giỡn, cũng đưa tay ra ôm lấy Mạch Tử, “Cậu đi một mình thôi à ? A Long không tới sao? Đến đây lúc
nào thế ? Cũng không nói cho tớ biết một tiếng.”
“Đây không phải là muốn cho cậu bất ngờ sao ? Mẹ tớ cũng tới, A Long cũng tới nữa.”
Đang nói thì A Long cũng từ phòng ngủ đi ra, vừa tách cánh tay đang ôm chặt
Tả Á của Mạnh Tử ra, vừa nhẹ giọng khiển trách: “Mạch Tử, em có thể đừng ôm người khác trừ anh ra có được không ?”
Tả Á không nhịn được cười giỡn nói: “Mạch Tử, chuyện gì xảy ra thế ? Từ
lúc nào A Long đã biến thành gã chổng hay ghen rồi, dấm của phụ nữ mà
cũng ăn!”
“Cứ mặc kệ anh ấy đi.” Khuôn mặt Mạch Tử tràn đầy hạnh phúc, cô không thèm
để ý tới lời uy hiếp của A Long, kéo Tả Á vào trong, « Được rồi, mọi
người đến đông đủ cả rồi, chúng ta cũng mau đi thôi, mọi người đều đang
chờ cậu đó.”
Gương mặt Tả Á có chút buồn bực : “Đi đâu? Mẹ tớ và dượng Kiều đâu?” Không
phải bọn họ tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch ở nhà sao?
“Khó khăn lắm tớ mới tới đây được một chuyến, sao lại có thể ở nhà chịu buồn bực được, mẹ tớ và cậu mợ đã đi chơi riêng rồi, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta chơi phần của chúng ta.” Mạch Tử nói xong liền lôi Tả Á và A Long đi ra ngoài.
A Long lái xe, Tả Á và Mạch Tử ngồi ở phía sau, hai người tám chuyện gì
đó, đã lâu không gặp, chuyện để nói không bao giờ hết cả, Tả Á hỏi Mạch
Tử đang đi đâu, Mạch Tử chỉ là thừa nước đục thả câu nói, đến nơi cậu sẽ biết. Tả Á mơ hồ suy nghĩ, nếu cô bị Mạnh Tử đem bán thì không biết sẽ
bị bán bao nhiêu lần nữa, cô vẫn không khôn ngoan như vậy.
Xe dừng lại ở một khách sạn cao cấp, Mạch Tử kéo tay Tả Á đi thẳng vào
trong khách sạn, rồi đi thang máy lên lầu, đi tới một căn phòng của
khách sạn KTV, A Long vẫn đi theo sau như một vệ sĩ hộ tống hai người.
Mạch Tử đẩy cửa phòng ra, Tả Á chợt ngẩn ra, trong phòng có rất nhiều người, hơn nữa đều là những người cô quen, Tả Á theo bản năng lùi lại bước,
những Mạnh Tử lại túm lấy cô lôi vào trong. Căn phòng vốn đang rất náo
nhiệt, chợt tiếng nhạc bị tắt đi, không còn âm thanh nào, tầm mắt của
mọi người cũng rơi lên người cô, lúc này cô trở thành một vị khách không được hoan nghênh.
Tầm mắt Tả Á vô ý nhìn về phía Kiều Trạch, anh đang yên lặng ngồi trên
chiếc ghế sofa màu đen ở chính giữa, đôi mắt đen của anh trong bóng tối
trở nên bén nhọn khác thường, như đang suy nghĩ mà nhìn cô.
“Xin lỗi, đã tới muộn.” Mạch Tử lên tiếng chào hỏi, phá vỡ bầu không khí kì
lạ này, rồi kéo Tả Á len vào trong đám đông đến bên cạnh Tình Văn và
Kiều Trạch, ngồi xuống, rồi sau đó khoác cánh tay của Kiều Trạch nói :
“Cậu nhỏ à, sinh nhật vui vẻ nhé, đưa cháu thân yêu này từ xa đến để
chúc mừng cậu đó”
Kiều Trạch chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, coi như trả lời.
Mạch Tử đặt quà tặng đã chuẩn bị từ trước lên trên bàn, lại hỏi Tả Á, “Ai,
Tiểu Á, quà của cậu đâu, không phải cậu cũng mang quà tới sao?” Mạch Tử
chỉ là tùy tiện nói thôi, cũng hi vọng là Tả Á đã có chuẩn bị rồi, cô
đưa tay lấy túi xách của Tả Á, Tả Á vội vàng giữ túi xách của mình lại.
, “A, để tớ tự lấy.”
Tả Á mở túi xách ra, lấy hộp quà đã được gói bọc cẩn thận ra, đặt cạnh hộp quà của Mạch Tử. Kiều Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nhưng
không nói gì cả. Mạch Tử thấy vậy liền nhét hộp quà của Tả Á vào tay
Kiều Trạch: “Ai, quà mợ nhỏ mua đó, cậu mau nhận đi.”
Mợ nhỏ?
Khuôn mặt Tả Á chợt đen lại, đây là lần đầu tiên Mạch Tử xưng hô như vậy với
cô, khiến cô có chút không được tự nhiên, cô và Mạch Tử là bạn học, cùng tuổi với nhau, vẫn luôn gọi tên nhau, nay đột nhiên cô ấy gọi cô là mợ
nhỏ, mí mắt Tả Á liền co giật.
Sau một hồi yên ắng, đám người trong phòng lại tiếp tuc cuộc vui của mình,
phụ nữ thì tiếp tục hát hò, đàn ông thì tiếp tục chơi bài, còn chơi cả
trò xúc xắc nữa. Những người này, trừ Từ Bân, Đường Lăng, Trương Chính,
là những người Tả Á biết, còn những ngưởi còn lại Tả Á chưa từng gặp
qua.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người chơi đùa náo nhiệt, đây là thế giới
của Kiều Trạch. Tả Á giống như người bị cô lập, không có cách nào hoà
nhập vào thế giới này, Kiều Trạch vẫn lạnh lùng như vậy khiến cô không
biết phải làm thế nào, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi ngạt thở này.
Mạch Tử đứng dậy túm lấy Tình Văn, cô và Tình Văn tuy không tính là thân
thuộc, những cũng không coi là xa lạ, dù sao khi Kiều Vân còn quản lí
công ty cô cũng từng là nhân viên ở đó rồi, “Tình Văn, chúng ta khiêu vũ đi.”
“Phần hông của cô ấy bị, không thể khiêu vũ được.” Âm thanh lạnh lùng của
Kiều Trạch ở nơi ầm ĩ này, trong hoàn cảnh này lại rõ ràng khác thường,
truyền vào lỗ tai Tả Á, Mạch Tử và Tình Văn. Mạch Tử nhíu nhíu mày, lại
túm lấy Tả Á, “Tiểu Á, cậu nhảy với tớ.”
“Nhảy cái gì mà nhảy?” Kiều Trạch và A Long đồng thời mở miệng, Kiều Trạch là lạnh lẽo nặng nề, A Long dâng cao âm điệu, vẻ mặt Mạch Tử vô tội nói:
“Em và Tiểu Á muốn nhảy một điệu này.”
Kề người khiêu vũ, Kiều Trạch, A Long, Tả Á và Mạch Tử đồng thời nhớ lại
đoạn video ngắn kia, trước đây Tả Á đã từng bị Kiều Trạch dùng đoạnn
video này uy hiếp.
“Không cho phép nhảy.” Kiều Trạch không hề thương lượng ra lệnh.
Tả Á biết Mạch Tử là vì tốt cho cô, hoặc là vì tốt cho Kiều Trạch, muốn
mượn cơ hội này để cải thiện mối quan hệ giữa cô và Kiều Trạch. Mọi
người bên cạnh đều ở đây vì cô mà cố gắng tạo cơ hội, nhưng, người không biết tận dụng cơ hội lại chính là cô.
Kiều Trạch đã quá tuyệt vọng đối với cô, mà cô, cũng đã không còn muốn đề
cập tới tình cảm của mình nữa rồi, giờ phút này cô thật sự cảm thấy rất
khó chịu, luống cuống đứng dậy, lắc đầu : “Mạch Tử, mọi người cứ chơi
tiếp đi, tớ cảm thấy có chút không thoải mái, đi trước nha.”
Nói xong liền đưa tay cầm lấy túi xách đặt trên ghế sofa, bên trong là quà
cô mua cho Kiều Trạch, vừa định đi, tay lại bị một lực mạnh mẽ kéo lại,
Tả Á cúi đầu chỉ thấy một tay Kiều Trạch đang cầm ly rượu thưởng thức,
một tay khác lại nắm chặt cổ tay cô, thân thể cao lớn lười biếng tựa vào ghế sofa, tay dùng sức kéo lại, khiến cô lại một lần nữa cô ngã ngồi
xuống ghế sofa.
“Đã đến rồi, sao lại vội đi như vậy.” Đôi mắt đen của anh mang theo tia khó hiểu nhìn cô, môi mỏng khẽ nâng lên, âm thanh lạnh lẽo xuyên qua không
gian huyên náo truyền vào tai cô.
Từ lúc nào mà cô đã trở nên nhút nhát như vậy, dè chừng mọi thứ, luốn
cuống luống y như đứa ngốc vậy, là bởi vì thái độ của Kiều Trạch, hay là do phải đối mặt với Tình Văn, cô cũng không biết nữa.
Lực nắm trên tay chợt nhẹ đi, Kiều Trạch buông lỏng tay cô ra, cô không bỏ
đi nữa, mà cứ ngồi ở đó như vậy. Sắc nặt xán xịt, Tình Văn đã bị Mạch Tử kéo đi đánh bài, nhưng Tình Văn lại nhất định lôi Kiều Trạch đi theo
làm quân sư, Kiều Trạch đặt ly rượu xuống, đứng dậy rời đi, trên ghế
sofa chỉ còn mỗi mình Tả Á.
Cô không phải là người không chơi đùa cùng mọi người, chẳng qua là do cô
có muốn hay không thôi, với không khí hiện tại, cô chơi không nổi, nhìn
Kiều Trạch đứng ở sau lưng Tình Văn, nghiêng người dạy cô ta cách đánh
bài, ở góc nhìn này của cô, cánh tay Kiều Trạch đang đặt lên bả vai của
Tình Văn, một cái ôm thân mật.
Tả Á im lặng ngồi nơi này, có cảm giác như mình như một món đồ chơi bị vứt bỏ.
Cảm giác không khí nơi này thật nhơ bẩn khiến người ta không thể thở nổi,
lồng ngực bị đè nén đến sắp nổ tung, Tả Á đứng dậy ra khỏi phòng, xuyên
qua ánh sáng mờ mịt của hành lang, đi tới khúc quanh gần cửa sổ, hít
thật sâu thật nhiều bầu không khí trong lành bên ngoài, nhưng tại sao
lại vẫn cảm thấy khó thở như vậy
Cô đột nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng cô không có mang thuốc theo. Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên hút thuốc lá, bị sặc khói ho khan mãi không thôi,
còn chảy cả nước mắt nữa, cảm giác đó thật sự không hề dễ chịu chút nào, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy thích làn khói đó.
Cửa phòng phía sau bật mở, có người đang đi ra, Tả Á nhìn thấy một người
đàn ông, một người đàn ông xa lạ, dưới ánh đèn lờ mờ, cô không thấy rõ
khuôn mặt của anh ta, cũng không muốn xem hình dạng người đàn ông đó thế nào, chỉ là mở miệng hỏi: “Anh à, có thể cho tôi một điếu thuốc được
không?
“Sao?”
Người đàn ông dường như có chút sửng sốt, ngay sau đó không nói một lời liền
lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho cô, thậm chí
còn rất lịch sự châm thuốc cho cô nữa, Tả Á hít một hơi, lại sặc chảy
đến nước mắt.
“Cám ơn!” Tả Á nói cám ơn, rồi xoay người sang chỗ khác, lúc vừa định rít
một hơi thuốc lá nữa, tay cô đột nhiên bị người khác nắm chặt, điếu
thuốc cũng bị giật ra khỏi tay cô, Tả Á quay đầu lại chợt thấy khuôn mặt lạnh giá của Kiều Trạch.
Điếu thuốc bị anh ném xuống đất, dập tắt, cánh tay của anh ôm lấy hông của
cô, ngón tay của anh xuyên qua mái tóc của cô, đôi môi mỏng của anh mang theo sự trừng phạt, hung hăng hôn lên môi cô, ngang ngược mà hôn, mang
theo mùi rượu nhàn nhạt, bao phủ lấy cô.
“Kiều….ưmh……” Cô muốn nói, không muốn, nhưng miệng cô bị nụ hôn ngang ngược mà mạnh
mẽ của Kiều Trạch chặn lại, hô hấp cũng bị Kiều Trạch cướp đi, thân thể
bị anh chèn ép, thân thể lảo đảo bị dẫn tới nơi nào đó.
Đến tận khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, Tả Á mới hoàn hồn, mở đôi
mắt mờ mịt ra, chợt nhận ra mình đã bị Kiều Trạch đưa cho tới một căn
phòng.
Thân thể cao lớn của Kiều Trạch ép cô ngã xuống một chiếc giường mềm mại mà
xa lạ, thân thể bị anh đè xuống, tay của anh thô lỗ mà vội vàng dao động trên người cô, nụ hôn của anh từ môi của cô một đường đi xuống phía
dưới, nóng bỏng, cuồng dã.
Tả Á trợn to mắt nhìn lên trần nhà sang trọng, tuy cô đắm chìm trong nụ
hôn của Kiều Trạch thế nhưng nhớ tới lúc Kiều Trạch và Tình Văn ở trong
siêu thị nắm tay nhau, tràn đầy tình cảm, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, Kiều Trạch cũng từng hôn Tình Văn như vậy, cũng từng mạnh mẽ
quấn lấy Tình Văn như vậy. Thân thể đang bị Kiều Trạch đốt nóng đột
nhiên nguội lạnh, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bả vai của Kiều Trạch,
khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, hoàn hồn lại, ánh mắt đối diện với
đôi mắt đen của Kiều Trạch, anh đã nhận ra cô đang mất hồn.
Ngón tay thon dài của Kiều Trạch chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái
nhợt của Tả Á, ngón tay ấm áp mang theo cảm giác thô ráp, đôi mắt đen
hình như mang theo một chút tức giận, nhìn cô chằm chằm, trầm giọng chất vấn: “Đang suy nghĩ gì? Sao lại mất hồn như vậy ?”
Tả Á đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng của anh, sự đụng chạm của cô khiến trong mắt Kiều Trạch lóe lên cái gì đó. Tả Á ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, anh đang tức giận bởi vì cô không chuyên tâm
sao ? Tả Á tự nói với mình, đừng nhớ nữa, đừng nhớ nữa, mặc kệ Tình Văn, đừng nhớ tới nữa.
Sinh nhật của anh, anh được vui vẻ là tốt rồi : “Sinh nhật vui vẻ.” Cô nói
thật nhỏ, lấy hết dũng khí hôn lên đôi môi mỏng của anh, lòng bàn tay
ướt đẫm mồ hôi.
Lần đầu tiên Tả Á chúc anh sinh nhật vui vẻ, lần đầu tiên cô chủ động hôn
anh, trong lòng Kiều Trạch giống như có pháo hoa đang nổ tung, làm cho
anh tạm thời quên mất mình đang phải tỏ ra lạnh lùng với cô, quên tất cả nỗi buồn và sự thống hận. Môi của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự quyến rũ đến mê người.
Chỉ một nụ hôn cũng đã đủ để anh mất khống chế.
Giờ phút này, cô như một con thỏ nhỏ thấp thỏm lo sợ nằm trong lồng ngực
của anh. Anh bất chấp tất cả hôn cô, bàn tay cuồng loạn cởi quần áo của
nhau, đã lâu rồi anh không chạm đến cô như vậy, chỉ có dục vọng, không
có tình yêu, chỉ có trăng hoa, anh muốn cô chỉ là bản tính đơn thuần mà
thôi.
Anh thuần thục tách hai chân của cô ra, phần thân dưới đột nhiên hạ thấp xuống, xông vào.
Cô khẽ rên lên một tiếng, anh trầm giọng thở dốc, mang theo sự thỏa mãn,
thân thể chinh phục cô, làm cô nở rộ, quên đi sự vô tình của cô, quên đi con người máu lạnh, ít nhất thân thể của cô vẫn còn nóng, vẫn có thể
sưởi ấm nỗi lạnh giá trong anh.
Một khắc cuối cùng, lửa nóng của anh phun trào vào bên trong cơ thể cô.
Kiều Trạch vẫn giống như trước, sau khi hoan ái xong liền đi tắm, rửa đi mùi hương của cô. Tiếng nước chảy trong phòng tắm giống như từng nhát dao
đâm mạnh vào lòng của Tả Á. Cô lấy chăn quấn lấy thân, ngây người ngồi
trên giường. Trống rỗng, cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cô.
Điện thoại Kiều Trạch đột ngột vang lên, một tiếng lại một tiếng mãi không
chịu dứt. Kiều Trạch quấn khăn tắm từ trong phòng tắm ra ngoài, đi tới
trước giường, nhặt quần áo đang nằm tán loạn trên đất lên, lấy điện
thoại từ trong túi ra. Tả Á không biết ai nói ở đầu bên kia, nhưng cô có thể đoán được.
Cô biết là Tình Văn gọi cho anh, cũng không thể không nghe thấy tiếng Kiều Trạch đáp : “Biết rồi, anh sẽ lập tức đến đó.”
Cúp điện thoại, Kiều Trạch đứng trước mặt Tả Á nhanh chóng mặc quần áo
chỉnh tề vào, sau đó liền nhấc chân hướng đi về phía cửa. Nhưng vừa đi
được hai bước lại dừng lại, xoay người đi trở lại chỗ Tả Á, cúi người
xuống hôn lên má cô, lạnh lùng ra lệnh: “Không được hút thuốc lá nữa,
tôi không thích quan hệ với người phụ nữ đầy mùi thuốc lá.”
Trái tim Tả Á như nghẹn lại, chẳng qua chỉ là một cuộc hoan ái, ai quyến luyến vì ai chứ.
Sau khi Kiều Trạch rời đi, Tả Á cũng đi tắm rửa, mặc quần áo vào rồi đi ra, cô và Kiều Trạch, chỉ còn lại quan hệ xác thịt, chỉ sex không yêu, chỉ
sex không yêu, bây giờ cô ngày càng giống một tình nhân, ha ha, Tả Á
cười ngây ngốc.
Tả Á không trở về căn phòng kia nữa, mà đi thẳng ra khỏi khách sạn, vừa
đúng lúc Mạch Tử và A Long đi ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô. Mạnh Tử
khoác cánh tay của cô, cùng đi ra ngoài. Tả Á cũng nghe được tiếng nói
huyên náo truyền tới, cô biết đám người Kiều Trạch cũng đang đi ra.
Một nhóm người ra khỏi khách sạn, Tình Văn đang định lên xe của Kiều Trạch, Mạch Tử lại đột nhiên nói: “Cậu nhỏ à, cậu uống rượu rồi thì không thể
lái xe về được đâu, để con bảo A Long lái xe đưa cậu và mợ nhỏ về nhà.
Tình Văn, cô nói Từ Bân chở cô về nhé, anh ta không uống rượu đâu.”
Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Tả Á một cái, sự trầm mặc, vẻ mặt không
sao cả của cô dường như chọc giận Kiều Trạch, anh mở cửa xe, ngồi vào
trong, rồi gọi Tình Văn: “Lên xe!”
Tình Văn lên xe, mới vừa ngồi xuống liền oán giận nói: “Thứ gì vậy, cấn chết em rồi.”
“Ném đi!” Âm thanh lạnh lẽo của Kiều Trạch từ bên trong buồng xe truyền ra,
tiếp theo một hộp quà nhỏ hình chữ nhật bị ném ra ngoài cửa xe, thoáng
cái rơi vào trong bụi cỏ.
Tả Á thấy rõ, đó chính là hộp quà cô mua cho Kiều Trạch, cứ như vậy mà bị
người ta ném đi, trái tim không khỏi cảm thấy buồn bực khó chịu. Gương
mặt Mạch Tử cũng tràn đầy giận dữ và không cam lòng. Cô nhìn Tả Á trầm
mặc không biết tranh thủ cơ hội, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tả Á ơi Tả Á, chính mắt mình nhìn thấy người đàn ông của mình đi với người
phụ nữ khác lại không làm gì cả, cậu thực sự không quan tâm đến Kiều
Trạch chút nào sao.
Hai người trong cuộc này giống như hai con lừa lì lợm, một người ở hướng
đông, một người đi hướng tây, những người ngoài cuộc như cô liều mạng vì hai người bọn họ, rốt cuộc cũng chỉ uổng công. Mạch Tử đột nhiên có
chút nhụt chí, cô là người hiểu rõ tình cảm Kiều Trạch dành cho Tả Á,
chứng kiến Kiều Trạch từng bước từng bước trải qua cùng Tả Á.
Chảy nhiều nước mắt như vậy mới đến được với nhau, nhưng, khi được ở bên nhau sao lại trở thành không yêu nhau nữa rồi?
Cho dù Tả Á yêu Kiều Trạch nhất định sẽ không thể nào không quan tâm đến
chuyện Kiều Trạch quan hệ với Tình Văn như vậy được, nếu như A Long có
quan hệ với người phụ nữ khác như vậy, cô nghĩ mình cũng sẽ không cần
người đàn ông này nữa, cho nên, đối với một Kiều Trạch như vậy, có lẽ Tả Á cũng cảm thấy mình không cần phải cố gắng nữa.
Người Tả Á yêu không nhất định phải là Kiều Trạch.
Tâm trạng Mạch Tử có chút chán nản, nhủ thấm trong lòng, mợ lớn à (Điền Văn Lệ), con cũng không giúp được gì đâu, chuyện tình cảm hãy để cho bọn họ tự giải quyết đi, ai, thật không biết hai người này đã làm gì để mọi
chuyện thành ra thế này.
Một nhóm người, cứ như vậy mà giải tán.
A Long và Mạch Tử lái xe đưa Tả Á về nhà, sau đó trở về nhà Kiều Vân báo
cáo lại tình hình. Không ai biết được, tại nơi để xe của nhà hàng có một chiếc xe đột nhiên phóng nhanh tới, một người đàn ông cao lớn bước
xuống xe, đi tới bụi cỏ, cúi người nhặt thứ gì đó lên, cầm trong tay.
Sau đó liền đi về phía ánh sáng nơi cửa chính của nhà hàng.