Yêu Trong Đau Khổ

Chương 45: Q.4 - Chương 45: Hạnh phúc của anh




Sau khi Tả Á tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, đầu óc mờ mịt, không nhịn được đưa tay gõ vào đầu, trong phòng vẫn tối, trời còn chưa sáng hẳn, vừa tỉnh táo lại cô liền phát hiện ra có điều khác lạ.

Hình như đêm hôm qua cô thấy được khuôn mặt của Kiều Trạch, vẻ mặt anh rất tức giận, là anh đã về nhà, hay là cô bị ảo giác? Tả Á rời giường, mang dép vào rồi ra ngoài phòng ngủ.

Bây giờ chắc đẫ là bốn năm giờ sáng rồi, ngoài trời vẫn còn mịt mùng, trong nhà cũng có chút mông lung, tầm mắt Tả Á đảo quanh khắp nơi, chợt nhìn thấy một dáng người cao lớn đang đứng ngoài ban công, thân thể rất cao, thon dài, trong bóng đêm lại mang vẻ vẻ hiu quạnh, Kiều Trạch, là anh ấy, anh ấy đã trở về.

Tả Á do dự đi tới: “Kiều Trạch!” Cô gọi tên anh, muốn hỏi anh tại sao không nghỉ ngơi, muốn xin lỗi anh, là tại cô uống say, cho nên mới không biết anh trở về, hỏi anh có phải anh tức giận vì cô uống rượu?

Cô đang định bước tới gần anh, nhưng anh lại đột nhiên xoay người lại, ánh mắt căm hận nhìn cô, một cánh tay ôm lấy eo cô thật chặt, một tay khác xuyên qua mái tóc cô giữ ở sau gáy cô, khiến cho đầu của cô ngửa ra sau .

Một giây đó Tả Á vô cùng kinh hoảng: “Đau, Kiều Trạch…….anh làm em đau!”

“Đau?” Kiều Trạch rống lên giận dữ: “Cô cũng biết đau sao?”

Trong đôi mắt của anh đều là lửa giận, dường như muốn dùng lửa giận đó thiêu đốt thân thể Tả Á thành tro, trong lòng Tả Á không nhịn được mà run lên, anh bị sao thế, sao lại giận dữ đến thế này, cánh tay của anh sắp bẻ gảy eo cô rồi.

“Anh làm sao vậy? Tại sao lại tức giận?” Tả Á đưa tay chống lên ngực anh, có chút sợ hãi Kiều Trạch lúc này, cô cau mày, khổ sở nói: “Anh buông tay ra đã……..”

Kiều Trạch bởi vì tức giận mà quên mất không khống chế sức lực của mình, càng tức giận, anh lại càng lạnh lùng, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Á, lạnh lùng mà nói: “Trái tim của em là đá tảng, là sắt thép à?”

“Đau quá, Kiều Trạch…….Anh buông em ra đi……..” Tả Á không biết tại sao Kiều Trạch lại tức giận như vậy, cô chỉ cảm thấy eo rất đau, không nhịn được mà kêu lên.

Nhờ ánh trăng mà Kiều Trạch nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt Tả Á, anh đột nhiên buông tay, tay nắm chặt đấm lên tường, rồi xoay người sải bước rời đi.

“Kiều Trạch!” Tả Á hoàn hồn muốn đuổi theo, lại vấp chân vào ghế, không nhịn được rên lên, đau đớn nhíu mày, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, nỗi đau đớn vì mất con đã khiến cho trái tim cô trở nên vô cùng yếu ớt, lúc này sự lạnh lùng, giận dữ đến đáng sợ của Kiều Trạch càng làm trái tim cô thêm tổn thương, cô đã không cảm nhận được gì nữa rồi, chỉ còn cảm thấy đáy lòng rất đau, muốn khóc, muốn nói, Kiều Trạch anh đừng đi, nhưng ‘ầm’ một tiếng, tiếng đóng cửa mạnh mẽ mà dứt khoát vang lên, Tả Á biết Kiều Trạch đã mang theo sự giận dữ mà rời đi rồi.

Tả Á không hiểu được, đã lâu như vậy Kiều Trạch không trở về nhà, sao hôm nay lại đột nhiên trở về, lại còn nổi giận đến như vậy nữa? Trong ấn tượng của cô, trừ lần anh ở trong bệnh viện của thành phố X ra, anh chưa bao giờ mất khống chế như thế này.

Không biết Tả Á sợ hãi run rẩy ngồi ở đó bao lâu, cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, cô mới hoàn hồn lại, trái tim cô nhảy lên một nhịp, cũng không nhịn được mà càng run hơn, là Kiều Trạch trở về sao, cô sợ nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh lắm. Nhưng cô cũng muốn hỏi anh cho rõ, rốt cuộc là tại sao anh tức giận đến vậy.

Tả Á nghĩ vậy, liền đứng dậy, vội vàng đi mở cửa, cô đã quên mất, Kiều Trạch cũng có chìa khóa, không cần phải nhấn chuông cửa.

“Dì Lâm!” Người ở ngoài cửa không phải Kiều Trạch, mà là người giúp việc của cô ngày trước, dì Lâm.

Hai tay dì Lâm ôm cái gì đó, vừa đi vào bên trong, vừa nói: “Cô chủ, lâu rồi tôi không được thấy cô, cậu chủ bảo tôi đến chăm sóc cô, lại đây xem đi, tôi mới mua thức ăn mang đến đấy, đợi tôi một lát, tôi sẽ nấu canh gà cho cô uống.”

“Chăm sóc tôi?” Tại sao đột nhiên anh lại làm vậy? Tả Á nhìn dì Lâm xách nhiều đồ như vậy, đưa tay muốn giúp, dì Lâm lại nói: “Đừng, cô chủ, thân thể của cô hiện tại không thể xách đồ nặng được, phụ nữ mới đẻ non, phải chăm sóc thật tốt, nếu không sẽ rát dễ bị bệnh, mình tôi làm được rồi, cô nghỉ ngơi đi.”

Tả Á kinh ngạc rút tay trở về, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, làm sao dì Lâm biết được chuyện cô đẻ non? “Dì Lâm ……. Làm sao dì biết con……..”

Dì Lâm nói: “À…….Cậu chủ nói cho tôi biết đấy, cậu ấy sợ công việc bận rộn không có thời gian chăm sóc cô, cho nên sáng sớm hôm nay liền gọi điện thoại cho tôi, nói tôi tới đây, cậu ấy thật đúng là người đàn ông tỉ mỉ.”

Làm sao Kiều Trạch biết được cô đẻ non? Vừa rồi anh nổi giận như vậy là vì chuyện cô làm mất con của hai người sao? Cô chợt nhớ tới lời nói của Kiều Trạch, anh nói trái tim cô là đá tảng, là sắt đá sao. Không lẽ anh cho là……cho là cô không cần con nên….? Nghĩ tới đây lòng của Tả Á càng thêm hoảng hốt, khó chịu vô cùng: “Kiều Trạch có nói anh ấy đi đâu không?”

Dì Lâm đặt đồ trên tay xuống dưới đất, thay dép, xoay người đóng cửa, lại xách đồ lên, vừa đi vào trong bếp, vừa nói: “Cậu ấy không nói gì. Mới sớm như vậy mà cậu ấy đã đi ra ngoài rồi sao? Sau này, một ngày ba bữa cơm, cứ để tôi làm, có chuyện gì cần cô chủ cứ nói, để tôi làm cho, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Có điều buổi tối tôi phải về chăm sóc cho cháu tôi, không thể ở lại đây được, cho nên tôi cũng không thể chăm sóc cô nhiều được.”

Tả Á nghe dì Lâm thân thiết càu nhàu, cô cũng vội đi tìm điện thoại, cô phải nói cho Kiều Trạch, mọi chuyện không phải như anh nghĩ, không phải cô không cần con, xin anh đừng hiểu lầm cô. Sao cô lại không cần bảo bối của hai người được.

Nhưng, điện thoại Kiều Trạch lại không kết nối, không thể liên lạc được, Tả Á gọi rất nhiều lần, cuối cùng cũng chán nản buông xuôi, mất hồn thẫn thờ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Cô đã từng nói cô không muốn đứa con của anh, cho nên nhất định Kiều Trạch sẽ cho rằng lần này cũng là cô không cần con của anh, bởi vì, cô không yêu anh, hơn nữa, anh cũng không còn yêu cô nữa.

Tả Á vốn đang nóng lòng muốn giải thích cho anh, nghĩ đến đây lòng lại chợt trùng xuống, cô đi tới cửa phòng bếp, nhìn dì Lâm đang nhanh nhẹn đặt đồ ăn vào trong tủ lạnh, cô biết dì Lâm vì nhớ đến ân tình trước kia mới tới đây, không cho cô làm việc, bắt cô nghỉ ngơi, bởi vì hiện tại dì ấy còn phải chăm sóc cho cả đứa cháu mới chào đời nữa, Tả Á khẽ mỉm cười: “Làm phiền dì Lâm rồi.”

“Phiền gì mà phiền, cô chủ đừng khách khí như vậy.” Dì Lâm cất đồ ăn xong, sau đó chạy lại đỡ Tả Á nói: “Cô chủ, đừng đứng mãi như thế, mau về phòng nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Tả Á cười cười: “Con không sao đâu, cũng đã mấy ngày rồi, không có gì đáng ngại nữa cả, con chỉ cần ngồi lên ghế sofa, chờ nồi canh của dì Lâm thôi, đã lâu rồi con không được nếm tay nghề của dì Lâm rồi, thật là thèm quá đi.”

“Được, cô xem tay nghề nấu ăn của dì Lâm có giảm đi không nhé! Vậy thì cô chủ ra ngoài xem ti vi đi, nhưng cũng đừng xem quá lâu, không tốt cho mắt đâu.” Dì Lâm dìu Tả Á đến ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, rồi đi vào phòng ngủ, mang ra cho Tả Á một tấm chăn mỏng, để cho cô đắp lên, rồi vén tay áo lên đi vào bếp, bắt đầu nấu nướng.

Tả Á ngồi trên ghế sofa, lấy chăn bọc quanh chân, rồi mở ti vi lên xem. Ti vi chiếu cái gì cô không biết, ánh mắt luôn không tự chủ được mà nhìn về phía cửa.

Tay nghề của dỉ Lâm vẫn là tốt như xưa, nồi canh thơm ngào ngạt khiến người ta rất muốn ăn, thân thể Tả Á cần phải bồi bổ nhiều, hiện tại cô quá gầy, cũng quá yếu đuối. Tả Á ăn không nhiều lắm, cũng không uống canh nhiều, chỉ có một chén nhỏ, liền không muốn ăn nữa, dì Lâm thấy vậy liền nóng nảy: “Cô chủ không thể như vậy được, ăn như thế này thì thân thể làm sao có chất dinh dưỡng, cậu chủ cũng sẽ rất đau lòng, để tôi lấy thêm cho cô một chén nữa.”

Dì Lâm như nhận được mệnh lệnh nếu như Tả Á không chịu ăn cơm thì đầu của dì sẽ bị Kiều Trạch bẻ đứt ra vậy, cho nên, hôm nay Tả Á ăn đủ ba bữa cơm đều là do dì Lâm ép buộc ăn, ăn rất nhiều.

Sau bữa cơm chiều, dì Lâm thu dọn xong tất cả, cũng quét dọn phòng một lần, rồi mới rời khỏi. Một ngày có dì Lâm căn nhà trở nên thật náo nhiệt, nhưng bây giờ dì ấy đi, căn nhà lại càng thêm lạnh lẽo, cả căn nhà rộng như vậy lạichỉ có mình cô.

Trái tim cô cũng trở nên trống rỗng.

Dì Lâm chăm sóc Tả Á rất cẩn thận, nhưng Tả Á vẫn không mập nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò chỉ lớn cỡ bàn tay, cơ thể gầy gò như thể một trận gió cũng đủ để thổi bay cô đi, có điều, sức khỏe từ sau khi đẻ non cũng dần được khôi phục.

Nửa tháng rồi Kiều Trạch không về nhà, cũng không gọi điện thoại cho cô. Cô và Kiều Trạch luôn như vậy, anh có cuộc sống của anh, mà cô cũng có cuộc sống của riêng mình, mặc dù trên danh nghĩa bọn họ là vợ chồng, nhưng, thật ra thì…….không phải.

Có lẽ con của hai người cũng là một chuyện hạnh phúc, dù sao như thế cũng tốt hơn là phải sống trong một gia đình không có hơi ấm, ba và mẹ không hòa thuận, ba có một phụ nữ khác, gia đình như vậy làm sao có thế mang đến hạnh phúc cho đứa trẻ được. Nhưng, cô vẫn muốn giải thích cho Kiều Trạch biết, không phải là cô không cần con của hai người.

Đã nhiều ngày Tả Á luôn chỉ ở nhà, vừa đúng lúc dì Lâm muốn đi ra ngoài mua đồ, nên Tả Á liền cùng đi. Dì Lâm vốn muốn Tả Á ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lại nghĩ, cả ngày cô không đi đâu cả, ra ngoài đi dạo cũng tốt, thời tiết cũng ấm áp, ra ngoài một chút cũng không sao cả.

Hai người cùng đi vào siêu thị lớn nhất trong thành phố, cách nhà rất xa, phải ngồi xe buýt 20 phút mới tới nơi. Hôm nay không phải chủ nhật, mặc dù có nhiều người, nhưng cũng không quá đông đúc. Tả Á cùng dì Lâm đi lên tầng mua rau quả và trái cây, cũng mua một chút thịt hầm cách thuỷ để tối ăn.

Tả Á và dì Lâm đang cúi đầu chọn táo, lúc cô đưa tay định lấy một quả vừa to vừa đỏ thì có một bàn tay của một người phụ nữ khác cũng vừa chạm tới. Tả Á ngẩng đầu lên nhìn, liền được khuôn mặt quen thuộc, người kia cũng đang nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc.

Cô không cần ngẩng đầu, không cần dời mắt, nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, cánh tay kia của Tình Văn đang ôm lấy cánh tay của một ngưởi đàn ông. Tả Á nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ thoáng giật mình, cũng rụt tay lại, quả táo kia liền rơi vào tay Tình Văn, nhưng đúng lúc cô rút tay về thì lại có một bàn tay nhăn nheo khác cầm lấy quả táo. Tả Á quay đầu nhìn lại, là dì Lâm, dì ấy đang nhìn Tình Văn với anh mắt căm ghét.

“Cậu chủ!” Giọng điệu của dì Lâm có chút ngỡ ngàng, không dám tin, thậm chí còn mang theo chút tức giận, đau lòng cho Tả Á, thân là phụ nữ, bà và Tả Á đang đứng ở đây, làm sao cậu chủ lại có thể dắt tay người phụ nữ khác đi dạo siêu thị được, cậu chủ có người phụ nữ ở bên ngoài sao, dì Lâm không nhịn được mà quay đầu nhìn sắc mặt Tả Á, vè mặt của cô hình như càng thêm tái nhợt. Bà vốn cho là Tả Á thấy thế sẽ phẫn nộ mắng phụ nữ kia, hoặc là đau lòng chất vấn Kiều Trạch, nhưng những gì dì Lâm nhìn thấy chỉ là sắc mặt Tả Á thoáng cái đã khôi phục lại bình thường, sau đó còn cười một cách rất tự nhiên, còn ngốc nghếch chào hỏi Kiều Trạch cùng phụ nữ kia: “Hai người cũng đi mua sắm sao, thật trùng hợp ha ha…….”

“Tinh thần của cô xem ra cũng không tệ nhỉ!” Kiều Trạch hờ hững nói, đôi mắt sâu như xoáy nước híp lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy gò của Tả Á, trên mặt của anh vẫn không chút tình cảm nào, vẫn tự nhiên không chột dạ, giống như chuyện vợ mình nhìn thấy mình đang ở cùng một người phụ nữ khác thì không có gì lạ, không có gì không ổn cả.

Tình Văn lại có vẻ như không muốn nhìn thấy Tả Á, khẽ kéo tay áo Kiều Trạch, nũng nịu nói: “Anh, em mệt rồi, chúng ta về thôi.”

“Có cần tôi đưa về không?” Trong lúc nói ánh mắt Kiều Trạch còn lóe lên tia cay nghiệt, rõ ràng là lời hỏi thăm nhưng không mang theo một chút hơi ấm nào.

Tả Á nhíu mày, khoác tay dì Lâm, lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi còn muốn đi dạo một chút nữa, hai người cứ đi trước đi.”

Kiều Trạch nghe Tả Á nói vậy ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt lại, cười lạnh một tiếng, tròng mắt đen quét qua Tả Á một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cùng Tình Văn xoay người rời đi.

“Cậu chủ……..” Dì Lâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhìn theo bóng dáng Kiều Trạch rời đi, lại nhìn vẻ mặt không có chuyện gì của Tả Á, không sao hiểu được, chẳng lẽ Tả Á không quan tâm chút nào sao, “Cô chủ…… Cô không sao chứ.”

Tả Á hé miệng khẽ cười: “Con không sao, đi thôi, chúng ta đi mua thức ăn, hôm nay ăn lẩu hẳn sẽ ngon lắm đây.”

Tả Á kéo tay dì Lâm đi về phía khu bán rau củ, trên mặt vẫn mang nét cười, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh Kiều Trạch và Tình Văn dắt tay nhau. Một người đàn ông cầm tay một phụ nữ, giữa đoàn người náo nhiệt, bàn xem sẽ ăn cái gì, mua món gì, rồi sau đó về nhà cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cảm giác đó như thế nào, đó chính là cảm giác vợ chồng, cảm giác của gia đình, đó sẽ là một bức tranh vẽ đẹp đến nhường nào?

Kiều Trạch đối với Tình Văn, có lẽ là càng ngày càng có tình cảm.

Bọn họ cũng ngủ cùng nhau sao?

Bọn họ sống với nhau như vợ chồng à?

Trái tim Tả Á chợt nhói đau, giống như bị móng vuốt ác ma hung hăng xé rách, máu từ vết thương không ngừng chảy ra. Cô luôn muốn giải thích rõ cho Kiều Trạch, nói cho anh biết, không phải cô không cần con của hai người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi này, giải thích, cô cảm thấy mình không cần giải thích nữa, đột nhiên cảm thấy chuyện đó đã không còn cần thiết nữa, Kiều Trạch đã tìm được hạnh phúc của anh, lời giải thích của cô còn ý nghĩa gì nữa đây?

Tình Văn và Kiều Trạch ở bên nhau, không phải cô đã biết từ trước rồi ư, cần gì lại phải đi giải thích nữa, thật sự không còn cần thiết nữa rồi, có lẽ, cô và Kiều Trạch cần phải nói chuyện, nói chuyện về cuộc hôn nhân của bọn họ, nên tiếp tục hay kết thúc.

Cuối cùng Tả Á và dì Lâm mua rất nhiều thứ, rất nhiều, rất nhiều. Cô chợt phát hiện hóa ra mình rất có khả năng mua sắm, buổi tối ăn lẩu, cô và dì Lâm cùng ăn, cô ăn rất nhiều, giống như thức ăn là kẻ thù của cô vậy, cô phải tiêu diệt hết kẻ thù, chính là ăn hết chúng, nếu ăn hết được, cô không mập lên cũng khó.

Dì Lâm ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Tả Á giàn giụa nước mắt, liền có chút nghẹn họng: “Cô chủ, sao cô lại khóc?”

Tả Á đang ăn uống hăng say, nghe thấy tiếng nói của dì Lâm, liền đưa tay sờ lên mặt mình, bàn tay lạnh lẽo ướt đẫm nước mắt: “Con khóc sao?” Cô vội rút một chiếc khăn giấy lau mặt, “Tại nóng quá mồ hôi chảy ra thôi, sao tự nhiên con lại khóc được chứ, ha ha…….Dì Lâm, mau ăn đi, lẩu để lâu ăn không ngon đâu.”

Dì Lâm nhìn Tả Á, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu thở dài.

Tả Á lại cười, cuộc đời của cô, đâu phải chỉ có mình cô thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.