Cứ như vậy lễ cưới của Tả Á được chuẩn bị tiến hành, Kiều Trạch thuê lại
sân đánh Golf, dự định cử hành hôn lễ ở sân đánh Golf. Cô trước sau duy
trì im lặng giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến mình, tất
cả hôn lễ đều do một tay Kiều Trạch lo liệu.
Tả Á cũng không báo cho ai biết tình hình thực tế về buổi lễ kết hôn, một
thân một mình trở lại thành phố A, không trở về ổ nhỏ của mình, mà ngồi
xe taxi đi đến khu nhà của Chung Dương trong thành phố.
Cô đứng ở góc khu nhà dưới một gốc cây ngô đồng, lẳng lặng nhìn ô cửa sổ
phòng của Chung Dương, trong đầu nhớ lại từng việc từng việc khi cô và
Chung Dương ở bên nhau.
Cô đi thang máy lên lầu, cô không biết mình tới đây làm gì, cũng không
phải cô muốn gặp Chung Dương, chỉ là dường như không quản được bước chân cùng trái tim mình, có một luồng lực dẫn dắt cô đi.
Đưa tay muốn nhấn chuông cửa, nhưng tay lại đột nhiên dừng giữa không
trung, do dự hồi lâu cô vẫn nhấn chuông cửa nhưng không có ai trả lời.
Có lẽ anh không có ở đây, Tả Á mở túi xách tìm chìa khóa, chậm rãi mở cửa
ra. Tất cả mọi thứ nơi đây vẫn còn nguyên vẹn, quen thuộc làm cho người
ta đau lòng, chẳng qua không còn sạch sẽ như ngày xưa nữa, quần áo, giầy của Chung Dương và cả chai rượu đều bị vứt bừa bãi, trong phòng nồng
nặc mùi khói thuốc lá.
Trái tim Tả Á co rút đau đớn, quay đầu nhìn thấy trên tường phòng khách treo tấm hình cô và Chung Dương, hai người kề sát mặt nhau cùng cười rạng
rỡ.
Bỗng chốc nước mắt Tả Á rơi xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ, tay bụm miệng không để cho mình khóc lên thành tiếng.
…..
Chung Dương trở về có chút mệt mỏi, anh mở cửa đi vào, đóng cửa lại ngơ ngác ở trước cửa hồi lâu, hình như hôm nay trong phòng có hơi người, nhưng
trong lòng kịch liệt phản đối.
Anh kéo cà vạt xuống tiện tay vứt lên trên sofa, cau mày đi tới phòng tắm,
dùng nước lạnh lẽo gột rửa kỳ cọ thân thể, kích thích thần kinh của
mình.
Anh không biết giờ phút này Tả Á đang từ trong phòng thay đồ lặng lẽ ra
ngoài, đứng ở bên ngoài phòng tắm kìm nén nước mắt nhìn hồi lâu.
Chung Dương tắm xong ra ngoài, thân thể to lớn mệt mỏi ngã xuống ghế sofa,
dường như rời xa Tả Á anh không còn sức sống nữa, mỗi ngày đều có cảm
giác mệt mỏi.
Đưa tay vuốt lông mày, đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt rơi vào chùm chìa khóa sáng ngời trên bàn trà.
Đột nhiên cả người anh bật dậy giống như lò xo, đồng thời cầm chìa khóa
lên, trên mặt móc chìa khóa có lồng hình anh và Tả Á chụp chung, là chìa khóa của Tả Á, cô đã tới, cô đã tới.
“Tả Á!” Chung Dương hô to, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Tả Á ở trong
phòng, thế nhưng, trong phòng trừ anh ra không có người nào nữa, dường
như chỉ còn thấy hơi thở nhàn nhạt Tả Á lưu lại, anh mặc áo choàng tắm,
mở cửa chạy ra ngoài, vội vàng đi thang máy đuổi tới lầu dưới.
Nhưng mà, không có Tả Á, không có Tả Á, cô đã nghĩ gì, mang chìa khóa trả lại cho anh, tức là hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Tim Chung Dương như như bị đục khoét đau đớn.
Anh đột nhiên xót xa ân hận, sao mình có thể bỏ mặc không dòm ngó tới Tả Á
như vậy, để cô một mình đối mặt với mọi đau khổ như thế.
Không phải mình yêu cô ấy sao, nên cùng cô ấy đối mặt để giải quyết mọi khó
khăn sao, mình do dự cái gì, lấn cấn cái gì. Không phải mình muốn cưới
Tả Á sao? Khỉ thật, mình chần chờ cái gì chứ?
Trong lòng anh đang reo hò âm ỉ, Tả Á chờ anh! Chờ anh, hãy chờ anh.
***
Chung Dương đi tới trường học tìm Tả Á, nhưng không tìm được cô, gọi điện
thoại di động cho cô cũng không có ai nghe. Gọi tới túc xá hỏi ra mới
biết Tả Á đã thuê một phòng ở gần đó. Anh năn nỉ mấy bạn học chung Tả Á
nói cho anh biết địa chỉ, nhưng người ở đầu điện thoại bên kia phán một
câu đánh cho anh rơi thẳng xuống địa ngục.
“Chung Dương, tôi nghĩ hay là anh đừng nên tìm Tả Á nữa, cậu ấy kết hôn rồi,
nếu anh đã lựa chọn từ bỏ thì đừng đến quấy rầy cậu ấy nữa.”
Điện thoại trong tay Chung Dương rơi cái bộp xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, trái tim tưởng chừng như đã ngừng đập.
Tả Á kết hôn? Tả Á kết hôn? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sao Tả Á có thể kết hôn? Thân hình cao lớn của Chung Dương trong lúc nhất thời lung lay bất ổn, đưa tay chống lên sườn xe.
Anh thấy hơi hoa mắt lắc lắc đầu, cúi đầu thấy điện thoại rơi trên mặt đất, anh vội vàng nhặt lên nhấn thử mấy cái thấy chưa bị hư tiếp tục gọi vào ký túc xá của Tả Á.
“Nói cho tôi biết chổ ở của cô ấy đi? Tôi muốn gặp cô ấy! Tôi muốn gặp cô
ấy!” Anh như điên loạn rống lên, cả gân xanh cũng hiện đầy ra.
***
Chung Dương biết được địa chỉ của Tả Á, là một khu chung cư cũ kỹ u ám, Chung Dương bước thấp bước cao lần tìm đến của nhà Tả Á.
Cửa cầu thang ánh đèn sáng trưng, một hồi lâu cửa được mở ra, Tả Á với bóng dáng gầy yếu xuất hiện trước mặt anh, Chung Dương ôm chằm ngay Tả Á,
lớn tiếng nói: “Tả Á, nói cho anh biết, em kết hôn không phải là sự
thật, không phải là sự thật đi?”
Tả Á mất hồn đứng tại chỗ, cứng còng để mặc Chung Dương ôm vào lòng, trái
tim co rút đau đớn liên hồi, bàn tay níu chặt lấy quần áo Chung Dương,
như muốn mượn việc này để xoa dịu bớt nỗi đau của mình.
“Tiểu Á, em nói đi, nói cho anh biết, kết hôn không phải là sự thật. Tiểu Á,
người mà em phải lấy chính là anh, chúng ta sẽ đám cưới, chúng ta sẽ
cùng nhau nuôi đứa con trong bụng em, anh sẽ yêu thương nó như con của
mình, anh không do dự nữa đâu, Tả Á, em hãy tha thứ cho sự phân vân của anh…..”
Tả Á mượn ánh đèn nhìn ngắm gương mặt điển trai của Chung Dương, thấy được rõ rệt vẻ khổ sở của anh, cô đột nhiên cảm thấy ghét việc Kiều Trạch đã tự tung tự tác sửa sang lại hết tất cả ngọn đèn ở từng bậc cầu thang,
để cho cô nhìn thấy nỗi khổ sở của Chung Dương.
Cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình từ cuống họng căng lên đau đớn, khó
khắn nói: “Chung Dương, chúng ta đã lỡ rồi, lỡ thật rồi, anh….Anh về đi, không phải lỗi của anh, không phải thiệt đó…Cho nên khỏi cần bảo em tha thứ gì cả….”
Tim Chung Dương đao xé như bị dao cắt, nhưng vẫn ôm hy vọng mong manh, đẩy
cho Tả Á cách xa ra một chút, tròng mắt đen thâm thúy nhìn xoáy vào mắt
cô, “Tả Á, anh muốn chính miệng em nói, em không có kết hôn, có phải vậy hay không?”
Tả Á tái mặt khổ sở nói: “Em đã…Kết hôn! Em xin lỗi, em xin lỗi!”
Lòng Chung Dương đau nhói, ôm chặt lấy Tả Á nghẹn khóc, như một đứa trẻ bị uất nghẹn rồi chợt khóc òa lên.
Nước mắt nóng bỏng từ gò má cương nghị tuấn mỹ của anh từng giọt từng giọt
thấm đẫm vào mặt Tả Á, rên rỉ khóc như con thú nhỏ bị thương.
Tả Á cắn môi, đau lòng khó nén nổi, đưa tay vuốt ve mặt Chung Dương, nức
nở nói: “Chung Dương, đừng như vậy, là Tiểu Á không tốt, lúc nào cũng
làm cho anh đau lòng, từ nay về sau anh phải tự chăm sóc bản thân cho
tốt, tìm một cô gái tốt kết hôn, hãy quên Tiểu Á đi…..Quên em đi…..”
Chung Dương hối hận như muốn chết đi, bảo bối của mình, người con gái mà mình thương yêu nhất nay sắp trở thành vợ của người khác.
Ai mình cũng không cần, mình chỉ cần Tả Á bảo bối của mình thôi, vậy tại
sao, tại sao mình phải phân vân, tại sao không chịu kiên trì đến cùng.
Trái tim trống rỗng, như không hề báo động trước mà rạn nứt ra, máu tươi
chảy đầm đìa đau đớn, mình đã thực sự đánh mất bảo bối của mình rồi….