Tả Á nói Kiều Trạch bắt nạt người, Kiều Trạch chỉ lặng im, cuối cùng rời
đi mà không nói một lời nào. Tả Á hiểu rõ, cô không muốn lấy Kiều Trạch, sao mình có thể lấy anh ta được cơ chứ?
Nhưng người nhà cứ lần lượt gọi điện thoại tới, đều khuyên cô đừng nên cố
chấp, hãy tranh thủ thời gian đi đăng ký đặng còn cử hành hôn lễ.
Ba, mẹ, chị, thậm chí ông nội cũng gọi điện thoại tới, họ đều quan tâm đến
chuyện này, việc cưới hỏi của cô và Chung Dương sở dĩ có thể được người
nhà họ Chung ủng hộ là bởi vì ông nội ra mặt. Nhưng kết quả cuối cùng
lại thành ra như vậy, Tả Á cảm thấy thẹn với ông nội tuổi đã cao mà vẫn
còn phải lo lắng cho mình.
Mẹ và chị thì nói, không phải đã nói đứa bé cũng có rồi hay sao, nên vì đứa bé mà suy nghĩ đến việc mau lấy Kiều Trạch.
Tả Á rất phiền não, rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ hôn nhân của mình, cuộc đời
của mình chẵng lẻ phải buông xui chấp nhận chỉ vì một đứa bé mà mình
không hề mong muốn có sao?
Trong khi Tả Á vẫn còn hoang mang nghĩ tới không biết mình nên làm cái gì thì người trong nhà đã bàn bạc xong hôn lễ của cô, và nói cho cô biết rất
rõ ràng, không lấy….Không được.
Đột nhiên Tả Á rất tức giận đối với việc người nhà ép buộc việc cô làm
chuyện mà bản thân không hề muốn làm, rất mâu thuẫn, rất phẫn nộ.
Nhớ tới lúc Kiều Trạch nói muốn đi đăng ký kết hôn thì mấy ngày sau anh lại đến cửa tìm cô một lần nữa. Một thân tây trang thẳng tắp ôm sát thân
hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ đặc biệt cố chấp.
“Anh đến làm gì?” Cô chẳng nể mặt hỏi, nếu như có thể cô không hề muốn nói
với anh ta dù chỉ một câu, chỉ là khóa nhà cô hình như không phòng được
anh ta.
“Đi đăng ký!” Ngắn ngọn nói xong, anh trực tiếp kéo cô đi xuống dưới lầu,
cô giãy giụa thì bị hai cánh tay anh chụp tới kéo vô người bế cô lên đi
xuống dưới.
Tả Á không giãy giụa nữa, bởi vì cô biết có giãy giụa cũng vô ích, anh
chính là người như vậy, ngang ngược, kiên quyết, một khi quyết định
chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi. Anh nói muốn kết hôn thì nhất định
phải kết hôn.
Tả Á bị bế đi xuống lầu mới nhìn thấy ba mẹ ngồi trong xe của Kiều Trạch,
Tả Á bị Kiều Trạch tận tâm nhét vào trong xe ngồi cùng một chỗ với mẹ,
còn Kiều Trạch thì khởi động xe.
Tả Á nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói chỉ yên lặng nhìn phương hướng xa lạ.
Đến khi xe dừng lại, cô mới nhìn thấy cục dân chính. Kiều Trạch ép buộc cô
tới đăng ký. Sắc mặt Tả Á có chút khó coi, căm hận lại chán ghét nhìn
sang Kiều Trạch.
Lúc này Điền Văn Lệ mở miệng, giọng nói mềm mỏng hiếm khi có được, “Đi đi,
cùng Kiều Trạch đi lấy giấy đăng ký đi, đừng ương bướng nữa.”
Kiều Trạch xuống xe mở cửa xe tại vị trí chỗ ngồi của Tả Á, đưa tay kéo Tả Á xuống xe, tròng mắt đen nhìn lướt qua bộ mặt tức giận Tả Á, cuối cùng
lôi cô sải bước đi đến cục dân chính.
Tả Á bị kéo mạnh đi vào, có người nhiệt tình chào đón, cúi người chào hỏi
Kiều Trạch, sau đó nói: “Mời tới bên này, mời tới bên này!”
Cô phát hiện thì ra tất cả đều đã sớm chuẩn bị sẵn hết rồi, có người cầm
máy ảnh đi theo chụp hình cho bọn họ, sau đó nhận lấy giấy đăng ký … Tất cả đã điền xong chỉ chờ cô ký tên.
Kiều Trạch ký tên trước, cuối cùng đặt bút vào trong tay Tả Á, Tả Á nắm cây
bút mà tưởng chừng như đang nắm cổ Kiều Trạch, rất muốn lập tức bóp chết tên đàn ông không biết nói lý lẽ này.
Kiều Trạch thấy Tả Á chậm chạp không chịu ký tên, tự tay anh nắm bả vai cô,
tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô có chút tức giận rồi lại có chút thờ ơ nói, “Ký tên!”
Anh ta ra lệnh cho mình, dựa vào cái gì chứ? Tả Á quẳng cây bút xuống, Kiều Trạch lại đứng dậy một tay ấn chặt cô lại, sau đó đứng sau lưng cô, vây cô lại giữa cái bàn và lồng ngực mình, rồi sau đó ngang ngược cưỡng chế bắt Tả Á phải cầm bút lên ký tên.
Một cái tay khác của Tả Á đẩy tay Kiều Trạch, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt
lãnh đạm của Kiều Trạch gần trong gang tấc, lạnh lùng nói: “Tự tôi ký!”
Kiều Trạch hơi híp mắt lại, nhưng cũng buông tay Tả Á ra, Tả Á cắn môi chần
chờ hồi lâu, cuối cùng cũng ký tên mình lên tờ giấy kết hôn.
Sắc mặt Tả Á trắng bệch, tức giận tay khẽ run, nhìn chữ kí xiêu xiêu vẹo
vẹo trên giấy đăng ký cùng nét chữ rồng bay phượng múa cường tráng mạnh
mẽ của Kiều Trạch, tâm, càng thêm hận Kiều Trạch .
Kiều Trạch cầm giấy đăng ký lên rất tự nhiên đưa cho nhân viên làm việc,
nhân viên làm việc dường như cũng rất bình tĩnh, cầm giấy đăng ký đóng
nhẹ con dấu lên, sau đó đem hai quyển sổ hồng đưa cho Kiều Trạch, nói
chúc mừng hạnh phúc.
Cầm hai quyển sổ hồng, Kiều Trạch nói cám ơn với nhân viên làm việc, rồi sau đó dắt Tả Á tay rời đi.
Kết hôn, vậy là kết hôn ư? Tả Á đột nhiên rất muốn cười to, cười vì đây là chuyện hết sức hoang đường, buồn cười và bất đắc dĩ.
Nhưng cô chẳng hề làm gì cả, biểu hiện thật bình tĩnh, tuy nhiên vẻ mặt cô
lại vô cùng nghiêm túc, khiến cho mọi người cảm thấy giờ phút này cô
đang rất tức giận.
Kiều Trạch lái xe chở cả nhà đến nhà hàng dùng cơm, coi như là ăn mừng anh và Tả Á kết hôn.
Mọi người cùng bàn bạc mấy ngày sau sẽ cử hành hôn lễ, nếu không bụng lớn
ra rồi thì sẽ muộn mất, nếu chờ Tả Á sinh con xong rồi mới cử hành hôn
lễ, vậy thì lâu quá, mà Kiều Trạch chỉ ước gì có thể cử hành hôn lễ sớm
một chút, nhất định phải công bố với mọi người, Tả Á chính là vợ của
mình.
Lúc ăn cơm, mọi người thảo luận trong suốt cả quá trình, Tả Á dường như là
người ngoài cuộc, đăng ký kết hôn không có quan hệ gì với cô, hôn lễ lại càng không có quan hệ gì với cô, mặc cho bọn họ thảo luận, cô chỉ cười
cười giễu cợt.
Mọi người ăn cơm xong cũng rời đi, chỉ còn lại Kiều Trạch và Tả Á, Kiều Trạch đặt một phòng ở khách sạn.
Tả Á vẫn ngồi yên lặng không nói một lời, Kiều Trạch nhìn vẻ mặt thẫn thờ
của cô liền ngồi sang bên cạnh cô, đưa tay ôm cô, dường như đang xác
định điều gì, sau một hồi mới nói: “Anh sẽ chờ em…..Tả Á.”
Kiều Trạch không có thời gian khiến cho Tả Á từ từ tha thứ và chấp nhận
mình, chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất cũng là phương pháp hữu hiệu
nhất, nhốt cô lại, để cô trở thành vợ của mình, sau đó sẽ dùng thời gian cả đời để chờ đợi, chờ Tả Á tha thứ và đón nhận mình.
“Tôi muốn nghỉ ngơi!” Tả Á nói xong đẩy nhẹ anh ra sau đó ngã xuống trên giường nhắm nghiền hai mắt.
Cô không ngủ, chỉ là đang suy ngẫm lại.
Tả Á mình tuyệt đối không phó mặc cho vận mệnh định đoạt, không chấp nhận
Kiều Trạch, cuộc đời mình thì phải do chính mình quyết định. Một tờ giấy đăng ký kết hôn là có thể trói buộc mình, khống chế mình sao, thật là
buồn cười!