Lời nói của Tả Á khiến vẻ mặt vốn luôn lãnh đạm của Kiều Trạch thoáng hiện
lên vẻ đau đớn, mắt đen híp lại, nhíu mày, đau lòng nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng nói: “Em muốn ly hôn? Được thôi!”
Em muốn ly hôn, được thôi? Chỉ đơn giản như vậy ư? Tả Á nhìn Kiều Trạch,
trong con ngươi đen lạnh lẽo kia không thấy được bất kỳ cảm xúc nào,
nhưng, cô lại cảm thấy Kiều Trạch hình như đang toan tính gì đó. Trong
lúc cô đang còn nghi ngờ, Kiều Trạch lại nói: “Nhưng mà anh có điều
kiện.”
Tả Á cảnh giác giữ im lặng. Cô biết Kiều Trạch không phải là người dễ nói
chuyện, cũng không tốt bụng như thế, cô chỉ nói sai một câu nhất định sẽ rơi vào bẫy của anh.
Khuôn mặt anh áp sát mặt cô, đôi môi mỏng thì thầm bên tai cô: “Trừ phi…..em giúp anh sinh con.”
Sinh con? Quả nhiên, anh ta là tên vô lại, khốn kiếp, làm sao có chuyện lại
dễ dàng đồng ý ly hôn như thế chứ. Tả Á vùng vẫy, muốn thoát khỏi lòng
anh, nhưng lại càng bị anh ôn chặt lấy, con ngươi lãnh đạm nhìn cô, bên
môi nhàn nhạt cười lạnh, “Sao? Không muốn à?”
Tả Á căm giận nhìn vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi lãnh đạm của Kiều Trạch, cau mày nói: “Anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Kiều Trạch buông cô ra, bàn tay ấm áp từ cánh tay cô, lướt sang xương quai
xanh, bờ ngực mềm mại, rồi xuống tới eo, ôm thật chặt lấy, “Không sinh
con? Vậy em không muốn ly hôn nữa sao?”
Bàn tay Kiều Trạch ấm áp có lực, thân thể anh cao lớn cường tráng, dùng sức ép người Tả Á, khiến cô không thể vùng vẫy thoát ra được, nhưng cũng
tránh đè đau cô. Ngón tay thành thạo kéo quần cô xuống, “Anh nghĩ anh
hiểu sai rồi…. Em muốn có con…..”
Tay Tả Á liên tục đánh lên người anh, đẩy anh ra, nhưng đẩy thế nào cũng
không được, tức giận mắng: “Anh…..anh là đồ vô lại, lưu manh, già mồm
lẻo khẩu…..”
Đôi môi mỏng của Kiều Trạch chuẩn xác mà ngang ngược hôn lên chiếc miệng
nhỏ đang lảm nhảm của Tả Á, khiến cho cô không nói được thành lời, chỉ
có thể phát ra những tiếng rời rạc không rõ, đây chính là biện pháp để
kết thúc cuộc tranh cãi tốt nhất của anh.
Anh dùng nụ hôn và dục vọng của mình để cô hòa tan trong lòng anh, để thân
thể mềm mại của cô không tự chủ được mà run rẩy. Thân dưới của anh lúc
nông lúc sâu ra vào thân thể cô, đánh chiếm lý trí của cô. Khi không giữ được lý trí, cô sẽ dùng đôi mắt mê ly nhìn anh, hai gò má ửng hồng,
không hề lạnh lùng, không hề xa cách, không hề đối chọi gay gắt nữa. Tựa như lúc này người cô yêu là anh, tựa như…..Nhưng chỉ là tựa như mà
thôi.
Giống như bây giờ vậy, sự vùng vẫy, chống đối của cô dưới nụ hôn của anh, dần dần biến mất, hòa tan, trầm luân trong sự say đắm do anh bày ra.
Anh ngang ngược cưỡng ép, anh đòi hỏi cô đến cạn kiệt sức lực, sau cơn kích tình, anh ôm thật chặt cô vào lòng, cô vô lực mà ngã vào lòng anh, ngủ
mê man, không còn sức lực để suy nghĩ đến vấn đề phiền não nào nữa.
Kiều Trạch nhìn người đang ngủ trong ngực mình, trái tim lãnh đạm dần dần
gợn sóng, mỗi khi nhớ tới Tả Á muốn ở riêng hay ly hôn, tim anh lại đau
nhói từng cơn, cứ như mỗi lần hô hấp là mỗi lần nhức nhối, cánh tay ôm
Tả Á càng thêm siết chặt.
Anh nhủ thầm trong lòng: cơ hội chỉ có một lần, Tả Á, nếu em đã bỏ lỡ, anh
nhất định sẽ không buông tay, cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì, anh vẫn
sẽ buộc em ở bên cạnh anh, cho đến khi em yêu anh.
Kiều Trạch đang suy nghĩ, điện thoại Tả Á đặt trong túi để ở góc giường chợt vang lên, Kiều Trạch liếc mắt nhìn Tả Á đang ngủ, cầm túi xách của Tả Á lên, móc điện thoại ra, chỉ thấy trên màn ảnh lóe lên hai chữ: Chung
Dương.
Lòng Kiều Trạch đột nhiên thắt lại, con ngươi đen lạnh lẽo đến đáng sợ, anh nhận điện thoại.
“Tiểu Á!” Tiếng nói trầm thấp va sang sảng của Chung Dương vang lên, hai từ ‘Tiểu Á’ mang theo sự cưng chiều và tình yêu vô bờ.
Khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Trạch không một tia cảm xúc, con ngươi lạnh lẽo
đáng sợ, anh khựng một chút, rồi lạnh lùng nói: “Sợ rằng bây giờ cô ấy
không thể nhận điện thoại của anh được.”
Bên đầu kia, nét mặt Chung Dương chợt cứng lại, sau đấy lại khẽ cười một
cái, “Xin hỏi anh là ai? Làm ơn gọi Tiểu Á nghe điện thoại.”
“Tôi là chồng của Tiểu Á ! Anh là ai?” Nếu như ánh mắt có thể giết người
xuyên qua điện thoại, thế thì ánh mắt lúc này của Kiều Trạch cũng đủ
khiến Chung Dương chết một cách tàn khốc.
Chung Dương vừa nghe Kiều Trạch nói một chữ “chồng”, nháy mắt trái tim đau
đớn vô cùng, chồng của Tiểu Á vốn nên là anh! Anh cố đè nén sự căm phẫn
và đau khổ trong lòng, giọng vẫn mang ý cười: “Chào anh Kiều, tôi
là…..người yêu của Tiểu Á.”
Người yêu? Người yêu của Tiểu Á? Bàn tay của Kiều Trạch suýt chút nữa bóp nát điện thoại của cô, anh cố giữ bình tĩnh mới có thể không làm mất khí
thế trước mặt Chung Dương mà ném điện thoại đi, anh lạnh lùng nói: “Cô
ấy đang ngủ, không thể nhận điện thoại của anh được.”
“Cô ấy bị mệt sao?” Chung Dương khó nén được quan tâm.
Kiều Trạch cười lạnh, thật bình tĩnh đáp: “Cô ấy rất khỏe, chỉ là…..tại tôi
làm cô ấy mệt quá thôi!” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Chung Dương nhìn điện thoại di động, nghĩ đến lời nói của Kiều Trạch, trong
lòng khó chịu, nhấc chân đá vào bàn xả giận, di động cũng bị anh ném
xuống đất, vỡ tan tành.
Tả Á ngủ rất sâu, tối hôm trước cô vốn không ngủ nhiều, dù lúc sáng có ngủ đến tận trưa nhưng cũng không bù lại được, cộng thêm Kiều Trạch đòi
hỏi, khi cô tỉnh lại, trời đã gần tối. Mở mắt ra đã thấy ngay khuôn mặt
thanh thản của Kiều Trạch. Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh, tóc đen được
chải gọn gàng đang ngồi bên cạnh cô, con ngươi đen thấp thoáng điều gì,
nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất.
Tả Á nhướng mí mắt không muốn nói chuyện, cô hoàn toàn không biết chuyện
Kiều Trạch và Chung Dương ngầm đấu qua điện thoại, cô chỉ chán nản nhớ
lại cuộc cãi vã của hai người trước đấy, dù là cuộc cãi vã nào đến cuối
cùng anh cũng dùng phương thức này để kết thúc.
Thói quen thật sự rất đáng sợ, cãi vả rồi ân ái, dường như đã thành cách sống của hai người.
Tả Á xoay người muốn tiếp tục bám giường, Kiều Trạch lại vén chăn lên, làm lộ ra cơ thể trần trụi của cô, Tả Á vội túm trở chăn về, không vui
trừng anh.
Con ngươi của Kiều Trạch càng thêm âm trầm, liếc cô một cái, đứng lên nói: “Mau dậy thay đồ.”
Tả Á quấn chăn xuống giường, phần dưới thân hơi tê rát, hung hăng lườm
Kiều Trạch, vừa vào phòng tắm vừa hỏi: “Muốn làm gì thì tự anh làm đi,
tôi không rảnh.”
Khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Trạch chẳng hề gợn sóng, chỉ lạnh lùng nói: “Hẹn ông nội và ba mẹ ăn cơm.”
Tả Á đang mở cửa phòng tắm liền dừng lại, cuối cùng vừa buông tay vừa nhấc chân, chăn liền rơi xuống đất, cô vội lách người vào phòng tắm.
Kiều Trạch đi tới nhặt chăn lên, xoay người ném lên giường, anh biết, cô sẽ đi.
Tả Á tắm xong bước ra ngoài, tóc vẫn còn ướt, cô ngồi trước gương trang điểm, dùng máy sấy hong khô tóc mình.
Kiều Trạch từ ngoài đi vào, cầm một bộ quần áo trong tay, đặt lên giường,
sau đó bước đến cạnh cô, nhận lấy máy sấy tóc trong tay cô, giúp cô sấy
khô tóc.
Ngón tay của anh thon dài, xương cốt đều đặn, xuyên qua ngàn vạn sợi tóc,
lại giống như xuyên vào lòng cô, khiến trái tim cô rối loạn, gợi lên cảm xúc gì đó không thể rõ.
Sấy tóc cô khô, Kiều Trạch đặt máy sấy xuống , đôi tay thon dài nắm lấy bả
vai cô, con ngươi đen nhìn cô qua gương, tay hướng về phía trước, từ
xương quai xanh mò xuống bộ ngực mềm mại của cô, nắm lấy, chỉ dừng lại
một chút liền đẩy kéo khăn tắm đang bao bọc cơ thể cô xuống, lộ ra vẻ
đẹp của cô.
Cô muốn cản lại, nhưng anh không cho, con ngươi đen sáng quắc nhìn cô
trong gương. Tả Á đỏ mặt, đang muốn nổi cáu, Kiều Trạch đã vươn đầu hôn
lên mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Thay quần áo đi, đừng để mọi người chờ lâu.”
Kiều Trạch nói xong thì rời khỏi phòng ngủ, Tả Á vội vàng đứng dậy, hít sâu
một hơi, ngực phập phồng dữ dội, mặt nóng bừng, tay chân luống cuống mặc quần áo vào, quay đầu lại thì bắt gặp chính mình trong gương, cô giật
mình, đây là cô ư, hoàn toàn là một thiếu nữ thẹn thùng.
Thì ra là Kiều Trạch lãnh đạm nhưng lại rất biết tán tỉnh, Tả Á lấy son môi ra vẽ một cái mặt hề thật to trên gương, lúc này mới xoay người đi ra.
Bữa cơm tối ở nhà Kiều Vân, ông nội Tả Lập Quần, mẹ Điền Văn Lệ, dượng
Kiều, Tả Á và Kiều Trạch ngồi quay quần một nơi, rất náo nhiệt.
Tả Á và Kiều Trạch không hòa hợp từ mặt lẫn tâm, Kiều Trạch vẫn trước sau
săn sóc cô như bình thường, gắp thức ăn cho Tả Á, thậm chí còn bóc sẵn
vỏ tôm đặt vào trong bát cho cô, cá cũng lấy hết xương rồi mới gắp cho
cô.
Người trong nhà cũng đã quen với hành động như thế của Kiều Trạch, lúc mới
đầu Tả Á còn có chút không quen, nhưng dần dần cũng quen thói, không
muốn đùn đẩy, làm mình làm mẩy trước mặt người lớn trong nhà..
Hôm nay, ông nội đột nhiên lại lên tiếng, mặc dù đang khuyên dạy nhưng
giọng điệu của Tả Lập Quần vẫn đầy từ ái và ý cười, trêu chọc: “Kiều
Trạch, Tiểu Á không còn là đứa bé nữa, con đừng chiều hư nó.”
Kiều Trạch chỉ thản nhiên đáp: “Vỏ tôm quá cứng.”
Tả Á không nói gì, cũng không muốn làm mọi người mất hứng, chỉ tập trung ăn tôm, cúi đầu không nói.
Điền Văn Lệ lại nói: “Kiều Trạch, em cũng ba mươi rồi, còn Tiểu Á, con cũng
không còn nhỏ nữa, định lúc nào mới có con đây. Sinh sớm đi để mẹ còn có thể giúp bọn con chăm sóc, con không giống chị, có mẹ chồng giúp đỡ,
Kiều Trạch lại từ nhỏ đã không có mẹ. Có một số việc, bây giờ mẹ còn có
thể giúp được, để muộn thêm mấy năm, chỉ sợ muốn giúp cũng không còn
sức.”
Tả Á nghe lời mẹ mình nói, bị nghẹn, ho kịch liệt, Kiều Trạch vội bưng
nước để cô uống, tay vỗ vỗ lên lưng cô, cho đến khi Tả Á không còn ho
nữa, anh mới ôm vai cô, nói rõ ràng từng chữ: “Con đã thương lượng với
Tiểu Á, định năm nay sẽ sinh con.”
Kiều Vân vui mừng, trong mắt ánh lên sự vui mừng và chờ mong, cười híp mắt
nhìn Tả Á: “Cũng đến lúc rồi, hai người kết hôn cũng đã hai năm, Kiều
Trạch cũng không trẻ nữa, có một đứa trẻ cũng tốt, thật tốt quá!”
Điền Văn Lệ cũng nói: “Tốt, tốt lắm! Vừa đúng lúc Tiểu Á vẫn chưa đi làm, có thể an tâm chuẩn bị sinh con. Kiều Trạch, em phải chú ý nhiều hơn,
không được uống rượu, không được hút thuốc lá, như vậy mới tốt cho đứa
bé.”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tả Lập Quần đều là hạnh phúc: “Tiểu Á, ông nội vẫn chờ ôm cháu đây.”
Tả Á muốn mở miệng giải thích, Kiều Trạch lại gắp một con tôm to nhét vào
miệng cô, bình tĩnh tự nhiên đáp: “Ông nội yên tâm, con và Tiểu Á sẽ
không để ông thất vọng.”
Tả Lập Quần gật đầu liên tục:“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lão già này sẽ cố chờ hai cháu.”
Điền Văn Lệ cười dặn dò: “Tiểu Á, con cũng phải chú ý, không nên thức đêm nữa, cũng không nên uống rượu, giữ sức khỏe cho tốt.”
Tả Á rất muốn hét lớn một tiếng, cô không muốn có con, không muốn có con
với Kiều Trạch. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của dượng Kiều, vẻ
mặt dỗ dành và mong đợi của ông nội, vẻ mặt hạnh phúc của mẹ, lời của Tả Á lại nghẹn lại trong cổ họng, chân dẫm thật mạnh lên chân Kiều Trạch
để xả giận.
Mặt Kiều Trạch vẫn không đổi sắc, tự nhiên dùng bữa, Tả Á nhìn dáng vẻ hời hợt của anh, nhấc chân dùng sức đạp xuống.
Dượng Kiều lại đau đớn hét lên: “Á, chân của tôi!”
Sau bữa cơm chiều, lúc Kiều Trạch ôm cô rời đi, mặt cô vẫn còn đỏ bừng,
trong mắt đều là áy náy, bị giày cao gót ra sức đạp xuống, không đau mới là lạ .
Sao lại đạp trúng dượng Kiều chứ? Tả Á nghĩ tới đã cảm thấy mất mặt.
Trên đường về nhà Tả Á vẫn không nói gì, cô tức giận phùng má bĩu môi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rõ ràng đang tức Kiều Trạch.
Sao cô ngốc thế, không nhìn ra cái bẫy Kiều Trạch bày ra chờ cô nhảy xuống
chứ? Không thể tin được! Sao đột nhiên mọi người trong gia đình lại muốn ăn cơm cùng nhau, còn mời cả ông nội tới nữa? Cái gì mà đã thương lượng xong với cô việc sinh con ? Cô vốn không hề đồng ý mà, rõ ràng là Kiều
Trạch dùng người nhà để tạo áp lực cho cô.
Mà người trong nhà đều thế cả. Nhất là dượng Kiều, dượng không có con, cô
và Kiều Trạch như con của dượng vậy, dượng rất mong đợi Kiều Trạch mau
có con, giống như rất mong đợi vào việc được ôm cháu vậy.
Mà mẹ muốn cô mau sinh con, phần lớn là vì mong muốn của dượng Kiều thôi,
dù sao, chị cô đã có con, cô có sinh hay không với mẹ đều không quan
trọng.
Hai năm qua, mẹ đã thay đổi cái nhìn với cô, cũng không hỏi cô những điều
chán ghét kia nữa, đến giờ vẫn rất quan tâm và yêu thương cô.
Mẹ đang thay đổi, để đáp lại, cô cũng đang nỗ lực đền ơn mẹ và người nhà,
cô không muốn giống như lần trước nữa, chọc mẹ giận đến ngất đi, từ giây phút ấy cô đã tự nhủ với lòng mình phải quý trọng người thân bên cạnh,
cô sợ cảm giác thiếu chút nữa đã mất đi, rất kinh khủng, rất khó chịu…..
Từ nhỏ cô không được người khác yêu thương. Chính vì không được yêu nên cô cũng học được cách lạnh lùng, không quan tâm người bên cạnh, như vậy cô sẽ không bị thương tổn nữa. Nhưng hai năm nay, cô đã học được cách yêu, học được cách cho đi, dĩ nhiên người cô muốn yêu, người cô muốn cho đi, không bao gồm cả Kiều Trạch.
Có lẽ cô vẫn oán hận Kiều Trạch, có lẽ bởi vì Kiều Trạch luôn cho đi, mà cô thì đã quen như thế.
Cô hưởng thụ sự quan tâm của anh, tình yêu của anh, cũng chấp nhận sự ngang ngược và ép buộc của anh gây thương tổn cho mình.
Tả Á rầu rĩ, giận dữ mà nghĩ, lại đột nhiên nhớ ra, hôm nay vừa tỉnh dậy
cô đã về nhà mẹ ăn cơm, nên còn chưa uống thuốc tránh thai, lòng không
khỏi luống cuống.
“Dừng xe!” Cô liền hét lên, Kiều Trạch vẫn cầm tay lái, chạy xe như cũ, chỉ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tả Á vốn muốn bảo Kiều Trạch dừng xe để cô đi mua thuốc tránh thai, nhưng
cô cũng biết tính của Kiều Trạch, nếu anh đã muốn có con, chắc chắn sẽ
không cho cô uống thuốc tránh thai nữa. Hơn nữa cô nghĩ gì, Kiều Trạch
còn hiểu rõ hơn cả cô. Cô lập tức nhịn lại, lạnh lùng đáp: “Không có
gì!”
Con ngươi đen của Kiều Trạch nhìn đường phía trước, môi mỏng mím chặt, không hỏi gì nữa, chỉ chốc lát đã về đến nhà.
Tả Á không để lộ cảm xúc, có chút uể oải đi vào phòng tắm, cô biết thói
quen của Kiều Trạch, chuyện đầu tiên anh làm khi về nhà hầu như đều là
tắm.
Trong phòng khách có hai phòng tắm, trong phòng tắm cũng có một buồng tắm nhỏ khác, nhưng lần này lúc Tả Á vào phòng tắm, Kiều Trạch cũng theo vào,
Tả Á cau mày, cảnh giác nhìn Kiều Trạch, không vui hỏi: “Anh làm gì
thế?”
Kiều Trạch liếc cô một cái, không chút cảm xúc nói: “Tắm.”
Tả Á vừa tức vừa giận, dậm chân nói: “Anh tắm ở đây, tôi đến phòng kia tắm.”
Kiều Trạch lại túm lấy eo cô, ngăn cô rời đi, nhấc tay, khiêng cô vào buồng tắm.
Tả Á chán nản đánh vai Kiều Trạch, kêu thả cô xuống, nhưng Kiều Trạch vẫn làm lơ, ném cô vào bồn nước.
Kế hoạch thừa dịp Kiều Trạch tắm mà đi mua thuốc tránh thai của Tả Á hoàn
toàn thất bại, anh cố ý, hoàn toàn là cố ý, không cho cô cơ hội.
Cùng chung sống với một người đàn ông ngang ngược cố chấp sẽ dần dần mất đi
năng lực tự chủ, mất đi tự do và mất cả chính mình. Huống chi còn là
sống cùng một người đàn ông thông minh, đầu óc ngốc nghếch của cô muốn
đấu trí với anh cuối cùng chỉ thu về chữ mệt.
Tả Á vốn bị Kiều Trạch ép tắm chung, nhưng rốt cuộc lại biến thành một
trận kích tình, cuối cùng Tả Á được Kiều Trạch quấn khăn tắm, ôm ra.
Cô đã mệt đến bước không nỗi, cũng không còn sức để tranh chấp điều gì với Kiều Trạch nữa, da thịt lộ ra ngoài của cô đều đỏ hồng, mà trên cánh
tay Kiều Trạch lại có một dấu răng rõ ràng.
Hai người ngã xuống giường ngủ, Tả Á ngủ rồi tỉnh, trong lòng có tâm sự nên luôn ngủ không yên. Trong bóng tối cô nghe được tiếng hít thở đều đặn
của Kiều Trạch, anh đã ngủ, từ tiếng hô hấp có thể biết được, trên người của anh có mùi hương bạc hà dễ chịu, hơi thở cương nghị mạnh mẽ đầy nam tính vây chặt lấy cô.
Tả Á cẩn thận rời khỏi ngực anh, cố gắng không đánh thức anh dậy, sau đấy
rón rén bước xuống giường, xác định anh không tỉnh lại, lúc này mới đi
về phía cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài. Cô thở ra một hơi
thật dài, thì ra nãy giờ mình vẫn luôn nín thở, không dám thở mạnh, chỉ
sợ Kiều Trạch phát hiện.
Cảm giác này giống như mình là kẻ trộm vậy. Cô bước đến cửa lấy quần áo và
mũ treo trện kệ rồi mặc áo khoác vào, tìm ít tiền lẻ, mở cửa ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh, Tả Á không nhịn được siết chặt áo khoác, bước chân vội vàng rời khỏi chung cư.
Tả Á theo ánh đèn mờ nhạt ra khỏi chung cư, vừa quẹo phải, đang chuẩn bị
đi đến tiệm 24 giờ mua thuốc, đột nhiên nghe được có người gọi cô từ
phía sau: “Tiểu Á!”
Tả Á liền dừng lại. Cô cho rằng mình nghe nhầm nên không quay đầu, tiếp
tục đi tiếp, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau,
mang theo sự cô đơn và đau đớn nhàn nhạt, thậm chí còn xen lẫn một tia
vui mừng.
Tả Á từ từ quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh đèn, một người đàn ông đang
đứng trước chiếc xe hơi màu đen. Đèn đường dìu dịu chiếu vào khuôn mặt
anh tuấn của anh, rọi ra một vầng sáng vàng nhạt, con ngươi thâm thúy
dưới ánh đèn càng thêm sâu thẳm, đầy mê người, có điều đáy mắt lại có vẻ u buồn và đớn đau vô tận.
“Chung Dương?” Tả Á thấy rõ khuôn mặt người nọ không nhịn được mà nỉ non tên anh, ánh mắt cũng bị anh hấp dẫn.
Chân không khỏi tự chủ bước về phía anh hai bước, tầm mắt nhìn thấy tàn
thuốc rơi đầy dưới chân anh. Anh đứng ở đây bao lâu rồi, đã hút bao
nhiêu thuốc rồi?
Chung Dương nhìn Tả Á, thấy bên trong cô mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm, bên ngoài
khoác một chiếc áo dài đến đầu gối, anh dập tắt điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay, hỏi: “Muộn thế này rồi sao em còn ra ngoài?”
Tả Á kinh ngạc đứng sững tại chỗ, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Muộn
thế này rồi sao anh lại ở đây?” Anh đến đây đợi cô ư? Sao anh lại biết
cô ở đây?
Chung Dương nhìn Tả Á, nghĩ đến những lời trong điện thoại của Kiều Trạch hôm nay, tim anh chợt nhói đau, nghĩ đến người phụ mình yêu lại bị người
đàn ông khác chiếm được, anh hận không thể quay ngược thời gian, anh
nhất định sẽ không lùi bước nữa, sẽ không để mình bỏ lỡ Tả Á như thế này nữa.
Anh bước tới, không đè nén cảm xúc của mình nữa, một tay ôm lấy Tả Á, tất
cả buồn phiền và đau khổ tích tụ trong lòng hóa thành một cái ôm, giọng
nói trầm thấp khàn khàn thì thầm bên tai cô: “Anh chỉ muốn gặp em…..ôm
em một cái!”
Tả Á cứng đờ trong ngực Chung Dương, ngực của anh có chút lạnh lẽo mang theo mùi vị gió đêm, mang theo nỗi đau vô cùng.
Đứng dưới lầu nhà người phụ nữ mình yêu, nghĩ đến người mình yêu đang nằm
trong lòng người đàn ông khác, cảm giác đau đớn này, chỉ có Chung Dương
biết được, giống như uống phải một ly thuốc đắng, cũng giống như bị dao
cắt trái tim ra thành từng mảnh.
Tả Á lúng túng hỏi: “Sao anh biết em ở nơi đây?”
Chung Dương ôm Tả Á thật chặt, không nói gì, anh làm sao lại không biết được, anh biết tất cả về cô, chỉ là anh không thể quay lại.