Yêu Trong Đau Khổ

Chương 11: Q.3 - Chương 11: Tôi muốn ở riêng




Kiều Trạch đông cứng ngồi trong xe, con ngươi đen chăm chú nhìn về cửa chung cư, anh không biết đây là lần thứ mấy Tả Á và Chung Dương gặp mặt, lần thứ mấy họ ước hẹn.

Nếu tối nay Tả Á để Chung Dương ở qua đêm, như vậy chứng tỏ cuộc hôn nhân của bọn anh trong mắt Tả Á chẳng là gì cả, chẳng có chút ý nghĩa nào. Mặc dù hai người quen biết nhau đã nhiều năm như thế, dù anh luôn cố gắng bước vào lòng cô, nhưng đến bây giờ anh vẫn không có chút vị trí nào trong lòng Tả Á cả. Nếu đã vậy, anh sẽ buông tay, đem sự hồn nhiên, hạnh phúc, đem sự vui vẻ và nụ cười của cô trả lại cho cô.

Thế nhưng, chỉ cần thấy được trong lòng Tả Á có một tí ti sự tồn tại của anh, thì anh….. Kiều Trạch đang suy nghĩ, chợt thấy một bóng người từ trong đi ra, đứng lại dưới lầu, quay đầu nhìn lên căn hộ của Tả Á, vẫy vẫy tay, sau đó lái xe rời đi.

Chung Dương đi, đi rồi! Thân thể cứng ngắc của Kiều Trạch đột nhiên buông lỏng, cả người ngã về sau, móc thuốc lá từ trong túi ra, đốt lửa, hút rồi ho sằng sặc.

Chẳng phải anh đã bước vào lòng cô rồi đấy thôi, cho dù chỉ là một chút…..

**

Tả Á cả đêm không về nhà, cô qua đêm trong hang ổ bé nhỏ của mình, nghĩ đến lời nói của Chung Dương, lòng cô lại rối loạn.

Cô yêu Chung Dương, một tình yêu không thể phủ nhận, mối tình đầu hồn nhiên đẹp đẽ bị buộc phải đứt gánh giữa đường, đó chính là nỗi đau, nỗi tiếc nuối lớn nhất của cô.

Thế nhưng, nếu trở về ở bên Chung Dương nghĩa là cô phải ly hôn với Kiều Trạch. Nếu một người ngang ngược, bá đạo như Kiều Trạch mà đồng ý kí đơn ly hôn với cô thì anh đã không phải là Kiều Trạch nữa rồi.

Nếu như không phải khi đó Chung Dương đính hôn, bỏ ra nước ngoài khiến cô trái tim chết lặng, cùng với mẹ đột nhiên bị bệnh, cô cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế. Hơn nữa, nếu bây giờ muốn ly hôn với Kiều Trạch, ngoài sự đồng của Kiều Trạch ra, e rằng muốn ra tòa ly hôn còn gặp phải rất nhiều khó khăn nữa.

Suy nghĩ của cô rối bời, chỉ muốn một mình yên lặng, thế nên cô chỉ gửi một tin nhắn cho Kiều Trạch báo đêm nay cô không về nhà. Mà Kiều Trạch lại hiếm khi không ngang ngược ép cô trở về như vậy, trong lòng Tả Á cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô vốn định sống cuộc sống như hiện tại, không có Chung Dương, ở chung với ai thì sao chứ, nếu Kiều Trạch đã cướp đi tất cả của cô, cô sẽ đáp lại anh sự thờ ơ, lạnh lùng.

Nhưng, bây giờ Chung Dương đã trở lại, khiến trái tim cô hỗn loạn. Cô nên sống tiếp như thế này ư? Tả Á cả đêm không ngủ, đến tận sáng hôm sau mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chung Dương luôn ở trong giấc mộng của cô, trong lòng của cô, hai năm qua, tình cảm ấy không hề biến mất mà càng thêm nồng đậm. Hạnh phúc vốn nắm bắt dễ như trở bàn tay lại chợt bị đứt đoạn, tận đáy lòng cô rất muốn bắt lấy phầnhạnh phúc cuối cùng này, nhưng, sẽ vô cùng khó khăn.

Tả Á ngủ mãi, không biết ngủ bao lâu thì tỉnh, mệt mỏi ngáp một cái, muốn nằm trên giường thêm lát nữa lại nghe được tiếng động bên ngoài phòng khách, Tả Á trong nháy mắt tỉnh táo hẳn, ngồi bật dậy, tim đập thình thịch, chẳng lẽ có trộm?

Cô rón rén xuống giường, nhìn bốn phía, thấy tạ tay đặt trong góc phòng, cô vội vã cầm lên, sau đấy lặng lẽ bước đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vươn tay kéo cửa ra một khe nhỏ, cúi người cẩn thận nhòm vào phòng khách, căn phòng yên tĩnh dường như không có ai cả. Cô mở cửa thêm chút nữa, vươn đầu ra xem xét, chợt cảm thấy cổ bị siết chặt, có người đang túm lấy cổ cô, Tả Á sợ đến hét lên một tiếng, quả tạ trong tay chuẩn bị để làm vũ khí cũng rơi xuống đất.

“Tính cảnh giác của em quá kém.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu Tả Á, quen thuộc đến mức khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tả Á hất cái tay đang nắm cổ mình ra, đứng thẳng người, “Sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh vào? Kiều Trạch, anh có thể đừng ngang ngược, làm gì cũng không cần sự đồng ý của tôi được không?”

Kiều Trạch không để ý tới sự bực bội của Tả Á, đẩy cửa ra, thuần thục vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô ra ngoài phòng ngủ, trầm giọng nói: “Đi rửa mặt rồi ăn cơm.”

Tả Á vốn không vui trước sự xuất hiện bất ngờ của Kiều Trạch, nhưng khi nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy đủ hương vị, màu sắc, cô liền thỏa hiệp.

Cả đêm cô không về nhà, Kiều Trạch làm sao yên tâm được. Anh không dùng dây buộc cô vào người mình đã là tốt lắm rồi. Cả đêm cô không về nhà, điện thoại lại bị Chung Dương tắt máy, không biết làm thế nào mà Kiều Trạch biết đến nơi này mà tìm cô.

Cô nghĩ, trong lúc cô không hay biết gì, anh ta đã ở ngoài bận bịu làm xong cơm trưa rồi, trong lòng tức giận lại không thể phát ra, cô ngoan ngoãn đi vào toilet đánh răng rửa mặt, vệ sinh sạch sẽ mới ra ngoài, Kiều Trạch đã ngồi trước bàn cơm, ngón tay thon dài đặt trên bàn, thấy cô bước ra, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi xuống, ăn cơm!”

“Tôi không phải con chó anh nuôi, đừng ra lệnh cho tôi như thế được không?” Giọng điệu ra lệnh đơn giản của Kiều Trạch khiến Tả Á không nhịn được mà nghĩ đến kị sĩ, anh ta đang dùng giọng của kẻ huấn luyện chó mà. Tả Á không ngồi xuống cạnh anh, mà ngồi đối diện, cầm đũa lên, ăn một miếng sườn luộc, đột nhiên nhớ ra việc gì, “Kiều Trạch tôi có việc muốn hỏi anh.”

Kiều Trạch chợt căng thẳng, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Chuyện gì, em hỏi đi.”

“Tôi muốn biết, anh vào nhà bằng cách nào?” Tả Á vẫn không sao hiểu được, tại sao lần nào Kiều Trạch đến và đi đều rất tự nhiên, chỉ cần anh muốn đi vào là có thể đi vào, dù cho cô đã đổi khóa.

“Trước khi đến công ty làm việc, anh đã từng là nhân viên mở khóa chuyên nghiệp mà, mở một cái khóa được 10 đồng đó.” Lòng Kiều Trạch khẽ thả lỏng, con ngươi lãnh đạm nhìn Tả Á, môi mỏng khẽ nhếch, như cười như không, thật sự mê người.

Miếng sườn đang cắn trong miệng Tả Á “bịch” một tiếng rơi xuống chén, cô mở to hai mắt nghi ngờ nhìn anh, “Ai tin anh chứ, làm phiền anh lấy công cụ gây án ra, về sau đừng xông vào như vậy nữa.”

Vẻ mặt Kiều Trạch tối sầm lại, sau đó tựa như ảo thuật, không biết từ lúc nào trong tay anh đã xuất hiện một thanh kẽm, đặt trên bàn.

Tả Á vươn tay cầm lên, dò xét cẩn thận, cau mày nói: “Là cái này ư? Trông chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Ở trong mắt kẻ ngốc quả thật chẳng có gì đặc biệt.” Kiều Trạch nói xong thì ăn cơm, không để ý đến Tả Á nữa.

Tả Á chợt thấy lo lắng “Nếu như vậy, chẳng phải anh chính là phần tử nguy hiểm ư, muốn mở khóa gì thì mở, muốn vào nhà ai thì vào?”

Kiều Trạch quét mắt nhìn Tả Á, lạnh lùng đáp: “Anh không tùy tiện như thế.”

Tả Á đang có tâm sự nên cũng không nói nữa, cũng không tập trung ăn cơm, chợt thấy bên môi ngưa ngứa cô mới hoàn hồn, đã thấy ngón tay của Kiều Trạch đang đặt trên khóe môi cô, Tả Á nghiêng người, cô vẫn cảm thấy không được thoải mái trước những hành động thân mật thế này của anh, còn Kiều Trạch lại chỉ thản nhiên nói: “Ăn cơm đừng làm vẻ mặt như thế.”

Tả Á không nhịn được đưa tay lau lau mặt, sợ mình thật sự làm dính cơm lên mặt, hai người lại tiếp tục im lặng ăn cơm.

Ăn xong bữa cơm trưa, Tả Á rửa bát, Kiều Trạch cầm chìa khóa xe, cầm một túi đồ lên cho cô, sau đó ôm chặt lấy eo cô, lạnh lùng nói: “Nên về nhà rồi.”

Bước chân Tả Á bị anh ôm bất ngờ chợt bước mấy bước, “Kiều Trạch, tôi…..tôi muốn tạm thời ở lại đây.”

Nét mặt Kiều Trạch hơi cứng lại, ôm Tả Á càng chặt, dán người cô vào lòng mình, con ngươi lạnh lẽo, sâu thẳm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, trầm giọng hỏi: “Tại sao?”

Tả Á cắn môi, do dự một chút rồi nói: “Chẳng phải anh biết rồi sao?”

Kiều Trạch cười lạnh một tiếng: “Anh biết cái gì?” Em muốn ở riêng ư, không có cửa đâu.

“Kiều Trạch, tôi không muốn lừa anh, cũng không muốn giấu anh…..Chung Dương…..đã quay về rồi…..Không phải anh biết rồi sao?”

“Anh ta quay về cho nên trái tim đã chết của em liền sống lại, quyết định rời khỏi tôi, trở về bên cạnh anh ta, phải không?” Tim Kiều Trạch quặn thắt đau đớn không cách nào dằn xuống được, lửa ghen thiêu đốt anh, giọng nói lạnh giá mang theo thất vọng và tức giận.

Tả Á đấu tranh hồi lâu, tàn nhẫn nói: “Đúng, anh nói đúng, Kiều Trạch, thật ra anh vẫn luôn biết rằng tôi yêu anh ấy, luôn luôn yêu, không cách nào quên được. Nếu như có thể bắt đầu lại một lần nữa, tôi muốn cho mình một cơ hội, thế nên, buông tha cho tôi đi, Kiều Trạch. Hai năm qua, anh không có hạnh phúc, tôi cũng chẳng sung sướng gì, tiếp tục như thế này có ý nghĩa gì chứ?”

“Cho mình một cơ hội?” Kiều Trạch lạnh lùng cười, trong mắt đều là tổn thương, cô đơn và đau đớn, “Tôi đã cho em cơ hội, là em không biết nắm lấy, hôm nay em phải về nhà cùng tôi.”

“Kiều Trạch, anh nói lý có được không, lời của tôi trong mắt anh đều là nói nhảm ư? Tôi nói mình tạm thời không về, tôi muốn ở lại nơi này.”

Kiều Trạch hơi híp mắt, một tay ôm lấy Tả Á vác lên vai, Tả Á nhỏ giọng hô lên một tiếng, cực kỳ tức giận đánh lên lưng Kiều Trạch, chân đá loạn xạ, tức giận quát: “Kiều Trạch, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống.”

Kiều Trạch không muốn nhiều lời, trực tiếp khiêng Tả Á xuống lầu, trong chung cư thỉnh thoảng có vài ông bà lão đi qua, nhìn hai người như thế cũng liền ném đến ánh mắt trêu chọc.

Tả Á cúi đầu xuống, nằm trên lưng Kiều Trạch, lại không dám kêu nữa, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, cho đến khi Kiều Trạch đặt cô vào xe, cô mới trở lại bình thường, Kiều Trạch khởi động xe chạy về nhà.

Kiều Trạch nghĩ đến chuyện Tả Á muốn rời khỏi mình, mà lòng không dằn được mà tức giận, đau thương, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Về đến nhà, Tả Á vẫn bị Kiều Trạch khiêng vào nhà, dì Lâm nhìn thấy vậy cũng không hỏi nhiều, dù sao tiết mục thế này dì đã xem nhiều, làm như không có chuyện gì trở về phòng mình.

Tả Á bị Kiều Trạch khiêng về phòng ngủ, cô tức giận đánh Kiều Trạch, Kiều Trạch cũng rất không khách khí vứt cô lên giường. Tả Á định nhổm người ngồi dậy, cơ thể Kiều Trạch đã đè xuống.

Tả Á căm giận nhìn Kiều Trạch, gầm nhẹ: “Kiều Trạch…..Anh…..anh chỉ biết thế này đúng không, dùng nửa người dưới để trút hết lửa giận của mình, thỏa mãn dục vọng chinh phục của bản thân sao?”

Kiều Trạch chộp lấy tay cô, đè ở hai bên, con ngươi đen chăm chú nhìn Tả Á, “Nói cho anh biết, em yêu hắn ở điểm nào? Ở điểm nào?”

Tả Á lạnh lùng: “Kiều Trạch, điều quan trọng không phải là tôi yêu anh ấy hay không, mà là tôi có yêu anh hay không, anh hiểu chứ? Tôi không yêu anh!”

Mặt Kiều Trạch khẽ giật, trái tim bị bốn chữ “Tôi không yêu anh” của Tả Á đập cho nát bấy, đau đớn như bị đâm thủng.

Tả Á nhìn vẻ mặt âm u và ánh mắt dữ tợn của Kiều Trạch, cô có chút sợ hãi giãy giụa, “Kiều Trạch, buông thôi ra! Dừng vấn đề này lại đi, chúng ta bàn lại sau.”

Kiều Trạch nhìn thẳng vào mắt Tả Á, lạnh lẽo hỏi: “Em yêu hắn, vì sao lại từ chối lên giường với hắn?”

Mặt Tả Á thoáng chốc chuyển từ hồng sang trắng bệch, tức giận nhìn Kiều Trạch, không nói lên lời. Đúng, Kiều Trạch đã nói trúng khúc mắc trong lòng cô. Ba năm bên Chung Dương, không phải Chung Dương chưa từng yêu cầu, mà là do cô đều cự tuyệt anh, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ được vẻ mặt ảo não và thất vọng của Chung Dương.

Có một lần, sự cự tuyệt của cô đã khiến Chung Dương nổi nóng, anh nói cô không yêu anh, không tin anh, thế nên mới khăng khăng giữ mình như vậy. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau một trận. Sau khi hòa giải, Chung Dương cũng không nhắc đến yêu cầu này nữa.

Nhưng cô không cho Chung Dương, không có nghĩa là cô không yêu anh, mà Kiều Trạch, người đàn ông đã cướp đi đêm đầu tiên của cô tại sao lại nói cô như thế. Tả Á căm giận nhìn Kiều Trạch, tức giận đáp: “Kiều Trạch, anh muốn nói gì, anh muốn nói tôi không yêu Chung Dương, phải không? Nếu không phải trước đây anh thừa nước đục thả câu thì người lên giường với tôi tuyệt đối không phải anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.