Yêu Trong Đau Khổ

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Không có hạnh phúc




Một năm sau.

Ở trong mắt mọi người Kiều Trạch là một người đàn ông lạnh lùng, người không quen sẽ không nhẫn nại tránh xa ba bước, người quen sẽ cẩn thận quan hệ lui tới.

Nhưng anh chính là người đàn ông coi trọng gia đình, tuy có xã giao nhưng không nhiều lắm, và dù xã giao trễ cách mấy cũng sẽ về nhà, sau đó ngủ tại phòng khách hay nằm trên ghế sofa. Bởi vì Tả Á vợ anh nếu tỉnh lại lúc nửa đêm thì sẽ không ngủ lại được, anh sợ mình làm mất giấc ngủ của cô.

Một người đàn ông yêu gia đình như vậy hẳn là có một gia đình rất hạnh phúc mới có thể níu chân anh về nhà như vậy. Nhưng thật chất không hề có, cuộc hôn nhân của anh hoàn toàn không có hạnh phúc, ngay cả người ngoài nhìn vào cũng biết được.

Kết hôn với Tả Á một năm, chào đón sinh nhật lần đầu tiên của cô sau khi cả hai kết hôn. Thật ra trước kia, sinh nhật cô anh cũng tặng cô không ít quà, từ khi biết cô hầu như mỗi năm đều tặng, nhưng mỗi lần ý nghĩa lại khác nhau, từ người thân, bạn bè, bây giờ là vợ chồng.

Suốt một năm qua, Tả Á vẫn thờ ơ lãnh đạm với anh, dù anh có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể chen chân vào trái tim của cô, có lẽ trái tim cô đã chết kể từ khi Chung Dương xuất ngoại, chỉ để lại cho anh một cái xác không hồn.

Đúng vậy, Chung Dương đã cùng vợ chưa cưới ra nước ngoài. Hôm Tả Á biết được hôm đó, cô đã khóc không nổi nữa, chỉ nhốt mình trong phòng cả ngày.

Đầu tiên là Kiều Trạch ra khỏi công ty chọn quà, sau đó đến cửa hàng hoa mua ít hoa tươi.

Hy vọng Tả Á thích sự sắp xếp của mình, thích quà của mình, cười với mình một cái.

Kiều Trạch lái xe đến công ty Tả Á, tính đón cô đi dùng cơm ăn mừng sinh nhật cô. Nhưng đến công ty mới biết hôm nay cô không có đi làm.

Kiều Trạch nhíu mày gọi điện cho Tả Á nhưng không có ai nghe. Cô ấy đã đi đâu, vì sao lại không nghe điện thoại, anh hết sức lo lắng gọi cho cô lần nữa nhưng vẫn không ai nghe. Với tâm trạng vô cùng lo lắng, anh lại gọi cho người nhà và bạn bè của cô, ai cũng bảo không có gặp Tả Á.

Tính tình xưa nay luôn trầm ổn nhưng hễ gặp chuyện gì có liên quan đến Tả Á đều mất khống chế, vội vàng gọi cho rất nhiều người hỏi xem bình thường cô có thích đi nơi nào không.

Kiều Trạch lái xe lóng ngóng trên đường, tức giận đập tay lên tay lái, suy nghĩ xem cô đã đi đâu.

Cuối cùng hết cách gọi điện cho Mạch Tử: “Cô ấy còn có thể đi chỗ nào?”

“Vẫn chưa tìm được sao, cái con nhỏ chết tiệt này đi đâu cũng không chiu nói với ai một tiếng vậy.” Mạch Tử bên kia cũng lo lắng than vãn.

Kiều Trạch không kiên nhẫn quát: “Mau nghĩ đi, còn ở đó nói nhiều lời vô ích.”

Sau khi im lặng một lúc lâu, đột nhiên nhớ gì đó, Mạch Tử nói: “Cháu nhớ ra rồi, hôm nay là sinh nhật của Tả Á đúng không?”

Tinh thần Kiều Trạch phấn khởi vội nói: “Nghĩ ra cái gì?”

Mạch Tử buột miệng nói: “Lúc trước mỗi khi sinh nhật Tả Á, Chung Dương sẽ đưa cô ấy đến khu vui chơi XX ở thành phố Q chơi đu quay…Chỗ đó…Ý cháu là..…”

Mạch Tử thực sự muốn vả vào miệng mình một cái, khi không lại nhắc tới Chung Dương làm chi. Lúc cô đang định sửa lời thì Kiều Trạch bên kia đã cúp điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm tăng tốc độ cho xe chạy đến thành phố Q.

Trời đã tối, Kiều Trạch lái xe với tốc độ cực nhanh, sau mấy giờ đồng hồ cũng đã đến được khu vui chơi ở thành phố Q. Bây giờ đã mười giờ tối, công viên đã sắp đóng cửa.

Khu vui chơi hầu như không còn ai, bóng người thưa thớt cũng đang chuẩn bị ra về. Kiều Trạch đậu xe xong vội vàng hấp tấp xông vào hỏi khu Ferris Wheel ở đâu rồi chạy qua đó đi tìm.

Trụ đu quay cao chọc trời được xây với ý nghĩa là “Đu quay hạnh phúc” dưới ánh đèn phản chiếu cực kỳ lung linh xinh đẹp.

Kiều Trạch đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Tả Á, ngay sau đó liền nhìn thấy trên chiếc ghế dài bên dưới trụ đu quay cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ cô đơn lặng lẽ cuộn mình trên ghế. Đôi mắt xinh đẹp mang nét đau thương và mất mát ngẩng mặt lên nhìn trụ đu quay chọc trời.

Thấy được cô lòng Kiều Trạch cũng nhẹ nhõm hẳn, nhưng song song đó cũng vô cùng tức giận, giận cô im hơi lặng tiếng một mình đi đến một nơi xa xôi như vậy, giận cô đã trễ thế này mà không chú ý tới an toàn của mình, cũng giận cô mãi còn vương vấn tới tên đàn đàn ông kia, luôn nhớ về quá khứ của cả hai.

Kiều Trạch đi tới bên người cô, dựng cô ngồi dậy từ băng ghế. Cô hoảng sợ quay đầu lại nhìn anh. Nhìn gương mặt dàn dụa nước mắt của cô dưới ánh đèn sáng loáng mà lòng anh cảm thấy đau nhói.

Kết hôn một năm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, dường như từ sau khi kết hôn với anh, cô đã giấu đi mọi cảm xúc của mình.

Toàn bộ tức giận trong lòng Kiều Trạch đều mất sạch, thay vào đó chỉ còn lại nỗi đau lòng, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, trầm giọng: “Nên về nhà thôi.”

Tả Á nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kiều Trạch, nhìn tròng mắt đen tăm tối. Cô không biết sao anh có thể tìm được mình, như thể mặc kệ cô có đi bất kỳ nơi đâu anh cũng có thể tìm cô cho bằng ra.

Cô quay đầu nhìn lên cột đu quay, thờ ơ nói: “Dù tôi đi tới bất kỳ đâu, anh cũng sẽ tìm ra tôi. Thật sự tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình, muốn tìm một nơi không có anh để lòng yên ổn một chút, nhưng tại sao anh cứ như âm hồn không siêu thoát bám lấy tôi.”

Kiều Trạch vẫn không nói gì, một năm qua, Tả Á dành cho anh những lời châm chọc mỉa mai, anh nghe nhiều rồi, mỗi một lần đều như châm chích vào lòng anh, nhưng không lần nào mà anh nổi giận cả, đang muốn cưỡng chế đưa cô đi thì Tả Á lại nói: “Tôi muốn ngồi đu quay.”

Kiều Trạch nhìn Tả Á, lại nhìn về phía đu quay, anh nói với cô: “Chờ ở đây!” Nói xong đi đến chỗ bán vé, hiện khu vui chơi đã sắp đóng cửa, hơn nữa chỉ có một mình Tả Á ngồi, vốn không thể hoạt động được. Sau một hồi Kiều Trạchthương lượng, cuối cùng Tả Á cũng được như mong muốn, nắm tay Kiều Trạch ngồi trên cabin đu quay.

Tả Á nhìn ra bên ngoài, nhìn trục đu quay dần dần lên cao, cô thì thào nói: “Kiều Trạch, anh có biết truyền thuyết đu quay không?”

Kiều Trạch nhìn Tả Á chằm chằm hỏi: “Em muốn nói gì?”

Tả Á cười khẩy nói: “Truyền thuyết nói rằng, nếu ngước nhìn lên đu quay thì chính là lúc chào đón hạnh phúc, mỗi một cabin trên đu quay đều chở đầy hạnh phúc, thế nhưng tôi nhìn nó cả ngày vẫn không thể nhìn thấy được hạnh phúc. Nhưng dù được ngồi trên đó với người mình yêu đi chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn chia tay chấm dứt. Kiều Trạch, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi cầu nguyện cho truyền thuyết này có thể trở thành hiện thực.”

Trái tim Kiều Trạch co rút đau đớn, hai tay chộp nhanh cánh tay Tả Á, quay người cô lại đối mặt với mình, trên gương mặt lãnh đạm toàn là nét khổ sở và tức giận. Đôi mắt lạnh lùng khiến người khác phải e dè, nhìn thẳng Tả Á đau đớn nói: “Nhất định phải vậy sao?”

Tả Á nhướng mày cười nhạt nói, “Không phải đã như vậy hay sao?”

Kiều Trạch cố dằn buông Tả Á ra, ánh mắt khổ sở nhìn xuống mặt đất, thấy đu quay lên cao rồi xuống thấp đến khi dừng lại hẳn. Anh nắm tay Tả Á bước xuống cabin chở đầy hạnh phúc đi nhanh ra khỏi khu vui chơi.

Trời đã khuya, Kiều Trạch không quay về thành phố A mà tìm một khách sạn nghỉ lại. Kiều Trạch tắm rửa ngồi xong xem ti vi, nhưng tinh thần lại không mấy tập trung, trong đầu đều là những lời Tả Á nói về cái truyền thuyết dù được cùng ngồi trên đu quay hạnh phúc với người mình yêu đi chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn chia tay chấm dứt.

Anh tự cười nhạo chính mình, từ khi nào đã biết mê tín, đó cũng chỉ là cái truyền thuyết mà thôi. Trái tim anh chỉ dành cho mỗi một mình Tả Á, thế nhưng cô ấy lại chỉ mong mỏi cả hai sẽ chia tay rồi kết thúc, điều này làm cho anh rất đau lòng.

Tả Á mặc áo choàng tắm khách sạn đi ra từ phòng tắm, không lên giường nghỉ mà ngồi mò mẫm máy tính.

Trời đã hừng sáng, Kiều Trạch nhíu mày nhìn cô, giọng không cảm xúc nói: “Lại đây ngủ!”

Tả Á trả lời nhưng không quay đầu lại: “Anh cứ việc ngủ đi, mặc kệ tôi!”

Kiều Trạch tái mặt quát lớn: “Lại đây!”

Tả Á nhận ra sự tức giận đang đè nén trong giọng nói của Kiều Trạch, cô cũng chưa từng thấy Kiều Trạch nổi giận bao giờ, thật lòng mà nói, anh như vậy cũng làm cho cô thấy hơi sợ sợ. Nhưng mà, tại sao mình phải sợ anh ta chứ? Vì vậy, cô coi như không nghe, không để ý tới anh, tiếp tục với công việc của mình, xem tin nanh bạn bè đang gửi tới tấp nập chúc mừng sinh nhật cô.

Kiều Trạch cau mày dứt khoát bước xuống giường, đi đến cạnh Tả Á duỗi tay nhấc bổng cô lên, xoay người đi trở lại thả Tả Á lên trên giường lớn màu trắng.

Nhình Tả Á anh cả giận nói: “Em thật không biết nghe lời mà!”

“Tôi đâu phải con cháu gì của anh, tại sao phải nghe lời!” Tả Á nói xong giãy dụa muốn ngồi dậy, thế nhưng anh lại ấn cô xuống làm cô không thể nhúc nhích. Sau đó như cơn lũ cúi đầu hôn Tả Á tới tấp, càn quét hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô luôn tránh né sự thân mật diễn ra giữa hai người, nhưng anh lại không thể kiềm chế bản thân không chạm cô, cho nên cô chỉ đành phải bị động đón nhận yêu cầu của anh.

Tả Á nhíu mày nhắm mắt lại không muốn nhìn Kiều Trạch, không thể giãy dụa chỉ đành im lặng mặc kệ anh. Có điều nụ hôn của anh hôm nay rất thô lỗ, thậm chí như thế muốn cấu xé cô, còn có vẻ như đang muốn trừng phạt. Anh đang tức giận, rất tức giận, mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế.

Bàn tay anh siết chặt eo cô. Tả Á cảm thấy rất đau nhưng cô vẫn không lên tiếng.

Anh hạ người xuống tiến vào cơ thể cô, Tả Á cảm thấy đau rát ê ẩm, cô cắn chặt môi chỉ mong sao chuyện này hãy nhanh chóng kết thúc, nhưng vẫn không nhịn được nghênh đón anh. Nếu nói họ là vợ chồng, chi bằng hãy nói cô là bạn tình của Kiều Trạch, bởi vì những lúc anh tức giận hay những khi cô không nghe lời thì anh đều dùng phương thức như thế trừng phạt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.