Ngày hôm sau, Tả Á dậy rất muộn, tắm rửa ăn sáng xong vốn tưởng rằng có thể
về lại thành phố A, nhưng Kiều Trạch lại lái xe chở cô tới khu vui chơi
XX.
Đậu xe xong, dắt tay Tả Á đi thẳng tới khu vui chơi, Tả Á vừa bị kéo vừa bị lôi đi về phía trước. Cô tức giận nói : “Kiều Trạch, nếu anh còn chưa
chơi đã thì chơi một mình đi, hoặc gọi cô gái khác tới chơi với anh đi,
tôi không rảnh mà chơi với anh đâu!”
Kiều Trạch nghe Tả Á nói đột nhiên dừng bước, nghiêm nghị nhìn Tả Á bằng ánh mắt tức giận và đau khổ. Không ngờ cô ấy lại nói ra những lời như thế,
bảo mình đi tìm người khác để chơi cùng. Cô ấy vốn chẳng có chút nào
quan tâm đến mình, mà ngay từ đầu mình cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt để
đón nhận những chuyện này. Nhưng thật không ngờ, đã qua một năm, mặc kệ
mình đã hết lòng với cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn coi mình như người
chẳng liên quan.
Kiều Trạch rất ít khi tức giận, cũng rất ít khi cười, chỉ có một mình Tả Á
là luôn có thể thành công khiến anh nổi giận, khiến cho đôi mắt đen trở
nên sâu lắng và cũng làm cho nét mặt điển trai vô cùng âm trầm đáng sợ.
Chỉ mỗi việc nổi giận ngầm như thế cũng đủ làm cho người ta nơm nớp lo
sợ.
Tả Á cho rằng Kiều Trạch sẽ nổi giận và hất mình ra, hoặc là đùng đùng bỏ
đi. Nhưng không ngờ anh lại kéo cô ôm vào ngực mình, cánh tay dài siết
cô thật chặt, tròng mắt đen lắng đọng nhìn cô, lạnh giọng nói: “Từ giờ
trở đi không được nói như vậy nữa.”
Kiều Trạch nói xong ôm Tả Á đi đến đu quay, một khắc cũng không buông cô ra, mua vé đu quay xong nhấc bế cô lên cabin chở đầy hạnh phúc.
Trong thời gian một năm qua, mặc dù Tả Á luôn chống đối với việc bị cưỡng chế ngang tàng của anh, nhưng dần dần không hay không biết cũng đã làm quen nghe theo sự ngang ngược và chi phối từ anh bởi vì không lay chuyển
được anh.
Hai người ngồi đối mặt nhau trong không gian nhỏ hẹp, cảm nhận chiếc đu
quay chậm rãi chuyển động từ thấp lên cao. Tả Á giận bĩu môi xoay mặt
sang hướng khác, mắt nhìn ra bên ngoài. Đu quay hạnh phúc, vậy hạnh phúc cuối cùng sẽ thuộc về ai? Còn Kiều Trạch này đang phát điên gì đây,
đang yên ổn mắc gì chạy tới đây ngồi đu quay.
Khi đu quay đưa Kiều Trạch và Tả Á lên tới vị trí cao nhất, Kiều Trạch đưa
một tay kéo Tả Á vào lòng, tiếp theo đặt môi mình lên môi Tả Á.
Cô giãy ra anh lại càng ôm chặc hơn, nhấc Tả Á lên để cô ngồi trên đùi
mình rồi đắm đuối hôn môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi Tả Á mút đi chất thơm
ngọt trong miệng cô, nụ hôn triền miên đến Tả Á sắp không thở nổi nữa.
Mãi một lúc sau Kiều Trạch mới buông cô ra, nâng mặt Tả Á lên cụng đầu vào
trán cô, ở khoảnh cách gần như thế, tròng mắt đen hiện rõ trước mắt cô,
anh cúi đầu thì thào nói: “Xin lỗi, nguyện vọng của em sẽ không trở
thành hiện thực nữa rồi!”
Tả Á tức giận đẩy mạnh Kiều Trạch ra, dịch người lùi về phía sau ngồi lại
chỗ cũ, khuôn mặt đỏ hồng lên, không biết vì tức giận hay vì nụ hôn ngột ngạt khó thở kia.
Bàn tay thon dài trắng trẻo của cô sờ lên môi mình, đôi mắt ảm đạm nhìn
xuống dòng người bên dưới đu quay, lại nhìn lên đu quay hạnh phúc. Đu
quay hạnh phúc, nếu hai người yêu nhau cùng ngồi thì sẽ chuốc lấy dang
dở chia ly, nhưng khi đu quay ở vị trí cao nhất nếu hôn người mình yêu
thì hai người sẽ được bên nhau mãi mãi. Cho nên Kiều Trạch mới phát điên nhất quyết đòi quay lại đây ngồi lên đu quay lần nữa, cho nên vừa rồi,
tại vị trí cao nhất ấy anh mới hôn cô. Anh ta như thế thật khiến người
ta chán ghét.
Trở lại thành phố A, Kiều Trạch chở Tả Á đến thăm Điền Văn Lệ, sức khỏe của bà vẫn chưa tốt. Từ sau khi Tả Á kết hôn, thái độ của bà đối với Tả Á
dường như đã khá hơn trước nhiều, cũng có quan tâm đến Tả Á. Đến thăm
Điền Văn Lệ thì phải ở lại một đêm rồi mới đi được. Sau khi người một
nhà cùng nhau ăn cơm chiều xong, nói chuyện phiếm một chút rồi mạnh ai
nấy đi nghỉ ngơi.
Kiều Trạch không tặng hoa cho Tả Á, bó hoa héo úa đã bị anh vứt ở bên đường, còn vòng ngọc mua tặng cô cũng cất trong xe, không có ý tặng cho Tả Á
nữa. Sinh nhật Tả Á không vui vẻ gì mà cứ trôi qua như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tả Á ăn xong điểm tâm, tạm biệt Điền Văn Lệ và Kiều Vân để đi làm, Kiều Trạch cũng phải đến công ty. Đi xuống lầu, Kiều Trạch bảo
Tả Á lên xe, anh muốn đưa cô đến công ty trước, nhưng Tả Á lại quẫy đầu
đi không thèm nhìn anh, giễu cợt nói: “Chở Tiểu Mật của anh đi đi, tôi
không cần anh chở!”
Vẻ mặt Kiều Trạch vốn đang thoải mái, nghe được lời nói củaTả Á sắc mặt
liền tối sầm lại, nếu như người khác nghe được, sẽ nghĩ là Tả Á đang
ghen, chỉ có mình Kiều Trạch biết, Tả Á đang khiến anh phải khổ sở,
khiến anh phải cảm thấy đau lòng.
Xe anh có bao giờ chở qua người nào khác chứ? Kiều Trạch tức giận khởi
động xe, quẹo đi thật nhanh, cho xe phóng nhanh khuất xa khỏi tầm mắt
của Tả Á. Tả Á mang đôi dép lệch xệch đi tới trạm xe buýt, giao thông
công cộng vốn luôn có rất nhiều người, muốn chen lên được cũng cần phải
có bản lĩnh.
Tả Á vốn không muốn chen chúc, nhưng thân hình nhỏ bé của cô lại bị đám
đông đang chen lấn đùn đẩy lên trên xe. Cô bị xô đẩy đến đứng cũng không vững, tay cũng không có chỗ để vịn, trong lòng cô có chút hối hận, tự
dưng sao lại đi chuốc khổ vào thân thế này.
Xe đang chuyển động lại đột nhiên thắng gấp, Tả Á bị mất thăng bằng thân
thể liền lùi về phía sau lại trồi tới phía trước, không chỉ suýt chút
nữa bị ngã, mà còn muốn dẫm phải chân người khác, Tả Á vội nói: “Xin
lỗi, xin lỗi ạ!”
Người bị dẫm vào chân kia liền chửi ầm lên, “Mẹ kiếp, mắt mù à, muốn bị chọc thủng không!”
Tả Á bị chửi mặt đỏ lên, không được tự nhiên cúi đầu xuống, tầm mắt người
trên xe tập trung hết về phía Tả Á và người đàn ông đang mắng chửi kia.
“Chó đẻ….” Người đàn ông kia thấy Tả Á cúi đầu chịu mắng, lại càng mắng hăng say, “Mẹ nó, cái thứ mất dạy cha mẹ sinh mà không biết dạy, con nhỏ gái bao kia, chân ông là để cho mày dẫm đấy à….Mẹ nó, con quỉ cái…!”
Tả Á đột nhiên ngẩng đầu, xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang hăng say mắng chửi sau lưng cô.
“Con chó đẻ, mày nhìn cái gì!”
Tả Á không nói câu nào, tay vung lên dứt khoát mạnh mẽ tát vào cái miệng
rộng của gã đàn ông kia cái bốp. Tiếng mắng chửi lập tức im bặt, người
đàn ông đang mắng chửi kia nhất thời cũng sững người ra nhìn trừng trừng Tả Á.
Toàn bộ hành khách trong toa cũng đều sửng sốt, tầm mắt rơi hết vào gương
mặt trẻ con của Tả Á, đều lộ ra ánh mắt “đánh hay lắm”.
Xe buýt đến trạm dừng lại, Tả Á phải xuống xe, đám người tự động nhường
đường cho cô an toàn xuống xe. Còn gã đàn ông kia lúc này mới có phản
ứng, muốn xuống xe đuổi theo Tả Á dạy cho cô một bài học, nhưng người
trên xe lại không cho ông ta xuống. Gã đàn ông không cách nào xuống xe
được, liền vọt tới cửa sổ hướng về phía Tả Á hổn hển la mắng: “Con mẹ
mày, mày đừng lọt vào tay ông lần nữa nhá!”
Tả Á nhíu mày, cúi người tháo giày cao gót dưới chân ra, không chút do dự
ném thẳng vào mặt gã đàn ông kia. Người trong xe cười ầm lên, sắc mặt gã đàn ông kia liền chuyển sang màu gan heo, xe buýt lại tiếp tục chuyển
bánh.
Tả Á đứng ở ven đường, bả vai run run. Cô nhìn một bên chân không đi giày
của mình mà trong lòng thật cảm thấy phiền muộn, bây giờ mình phải đi
làm thế nào đây? Cô vốn chỉ xin nghỉ phép có một ngày, cuối cùng lại
nghỉ thêm một ngày nữa, hôm nay lại còn đi muộn, nhất định sẽ bị mắng
chết thôi.
Tả Á ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có nơi nào bán giày không, hy vọng có
thể mua được trước khi đến giờ đi làm. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy
hối hận quá đỗi, từ nay về sau sẽ không bao giờ kích động như vậy nữa.
Kích động đúng là ma quỷ mà!