Cảnh tượng trước mặt không phải là mơ, Tôn Gia Hoàng vui sướng đến điên dại, ánh mắt anh đỏ ngầu như có huyết, vài ba giọt chua chát đã không thể kìm được mà bất giác rơi xuống lăn dài trên gương mặt của một bậc nam nhân.
Họ Tôn mặc kệ mọi thứ, mặc kệ Lâm Dịch Anh đã về đây bằng cách nào, mặc kệ Doãn Thiên Hạo vẫn có mặt ở đó, cũng quên luôn mục đích của hai người họ liệu có phải quay trở lại đây để nói lời từ biệt hay không mà lao đến ôm chầm lấy cậu vào lòng, miệng liên tục trách mắng vì dám bỏ anh đi lâu như vậy. Nhưng ẩn chứa bên trong mỗi lời nói của Gia Hoàng đều hiện lên một sự lo lắng đến vô cùng.
“Dịch Anh em đã bỏ đi đâu vậy...có biết anh lo lắng lắm không?... Anh chỉ mới vắng mặt có vài tiếng mà em đã chạy đi lung tung, lỡ không may xảy ra chuyện gì thì anh biết phải làm sao đây chứ?...Sau này không cho phép em rời xa anh có rõ chưa!...Anh...anh thật sự rất sợ...rất sợ phải đánh mất em...”
Lâm Dịch Anh bị thân hình to lớn của Tôn Gia Hoàng ôm chặt đến mức khiến cậu như sắp ngạt chết tới nơi rồi. Cậu bắt đầu ngọ nguậy trong lòng người ta như một chú mèo nhỏ mà thở phì phò cố gắng đớp lấy từng ngụm không khí trông vừa thương lại vừa tếu.
“Ưm...Em khó thở quá...”
Tôn Gia Hoàng giật mình sau lời nói vừa rồi, anh lập tức thả lỏng lực cánh tay cho “mèo con” kia được hô hấp nhưng vẫn không hề chịu buông cậu ra. Vì anh vẫn còn rất sợ...sợ khi bản thân lơ là đi một tí thì cậu sẽ lại bị bắt đi mất.
“Anh xin lỗi...tại anh vui quá nên không kìm chế được bản thân, đã để em phải khó chịu rồi!”
“Không có...em không có trách anh, đáng lý ra em mới phải là người nên nói lời xin lỗi với anh...”
“Dịch Anh...em nói gì vậy? Sao lại xin lỗi anh...”
Đầu óc Tôn Gia Hoàng bỗng dâng lên một luồng lo sợ, Lâm Dịch Anh đòi xin lỗi anh? Chẳng lẽ những gì anh dự đoán đều hoàn toàn chính xác ư? Cậu cùng Doãn Thiên Hạo quay trở về đây là để nói lời cuối cùng trước khi nắm tay nhau rời đi nơi khác...?
Không được...tuyệt đối không được, Tôn Gia Hoàng không muốn, anh không thể chấp nhận được việc này, Lâm Dịch Anh nhất định phải ở lại với anh, anh yêu cậu, anh cần cậu, nếu cậu rời đi, thì ngày mai... sẽ chẳng còn một ai có thể biết được Tôn Gia Hoàng đang ở đâu nữa!
Môi anh run run, tay chân cũng như mất hết khống chế, nước mắt thì giàn ra trông rất khốn khổ. Anh tự nhủ, dù có phải quỳ xuống cầu xin, hay là ép buộc Dịch Anh bằng mọi thủ đoạn thì Tôn Gia Hoàng cũng nhất định không thể để bản thân đánh mất đi cậu.
Nhưng có lẽ duy chỉ người điên cuồng trong tình yêu như họ Tôn đây mới bị tình cảm thao túng lấy tâm trí. Có lạ không khi Doãn Thiên Hạo lại chủ động đưa Lâm Dịch Anh về đây nếu vốn dĩ anh ta đã ấp ủ trong lòng một âm mưu cùng cậu cao bay xa chạy? Chẳng phải Lâm Dịch Anh hiện giờ đã ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh rồi sao? Có mỗi việc giữ cậu lại thôi...đối với một vị chủ tịch tiếp quản cả tập đoàn Tôn Thị lớn mạnh thế kia chẳng lẽ lại không thể?
Ấy vậy mà Tôn Gia Hoàng lại không còn đủ tỉnh táo để mà suy nghĩ được như vậy nữa, anh vẫn một mực đinh ninh rằng Lâm Dịch Anh lại sắp rời bỏ anh...rời bỏ thứ tình cảm đơn phương muộn màng này...
“Dịch Anh...xin em, xin em đừng bỏ rơi anh...anh thật sự không thể nào sống nếu thiếu em được, Dịch Anh à...anh yêu em, anh rất yêu em...chẳng lẽ bấy nhiêu lâu nay anh vẫn chưa đủ chân thành để chạm được đến trái tim em sao? Tình cảm của anh...bộ em chưa một lần cảm nhận được hay sao!?”
Có chứ! Đương nhiên là Dịch Anh cảm nhận được chứ! Chính tại lúc này đây, từng lời Tôn Gia Hoàng thốt ra đã trực tiếp chạm lên con tim đang thổn thức của cậu, khiến nó nhói lên từng hồi rất khó chịu. Cậu không dám chắc tâm tình của bản thân đối với anh gọi là gì, nhưng nếu nói Lâm Dịch Anh cậu chưa hề rung cảm là hoàn toàn nói dối, bởi vì đâu đó...một phần trong trái tim của cậu vẫn hiện hữu bóng dáng của người họ Tôn.
Hôm nay được chính tai nghe hết toàn bộ những lời bộc bạch của anh thì cậu mới có thể chắc chắn, hóa ra Tôn Gia Hoàng đối với cậu thật sự là yêu chứ không phải là một loại tình cảm gì khác. Bỗng chốc trong lòng cậu như lóe lên một tia sáng ấm áp đến lạ thường. Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng đặt lên tấm lưng to lớn của đối phương mà nhẹ nhàng ve vuốt, miệng không ngừng nói ra mấy lời an ủi, cậu muốn một lần được “thử sức” dỗ dành “con khủng long” to xác nhưng lại mang tâm hồn trẻ thơ này.
Chí ích là trẻ thơ ở hiện tại chứ không phải trong quá khứ...
“Gia Hoàng...anh đừng khóc, em sẽ không đi...không đi nữa. Anh nói anh yêu em...Vậy thì chúng ta hãy yêu nhau đi...Đợi khi em lấy lại được phần ký ức đã quên lãng, hai chúng ta sẽ lại như lúc trước có chịu không!?”
“Như lúc trước?”
Ý của cậu là sao? Tôn Gia Hoàng không hiểu. Lâm Dịch Anh sau khi quay về thì đã trong bộ dạng khóc lóc rất thảm thương, lại còn bỗng dưng đổi cách xưng hô và cư xử kỳ lạ đến vậy!?
Liệu chuyện này có ẩn khuất gì mà anh chưa biết chăng?
Mà Doãn Thiên Hạo từ đầu đến cuối vẫn đứng yên ở đó với một dáng khoanh tay tựa đầu vào cửa quan sát hết tất cả mọi chuyện, vả lại nét mặt lại còn trông rất bình thản. Tôn Gia Hoàng đến bây giờ mới chịu quan tâm đến sự hiện diện của em trai mình, anh vừa nhìn sơ đã biết chắc chắn có điều gì đó bất thường mà y đang muốn giấu diếm. Anh tự hứa bằng mọi cách nhất định phải hỏi cho ra lẽ...
____________________•●•__________________
Chương sau sẽ giải thích vì sao LDA cư xử như thế, và lý do DTH lại bắt cậu đi và đưa về nhanh đến như vậy.