Chu Thanh Thanh đi như
bay xuống lầu, quả nhiên, trông thấy hai người đang vừa trò chuyện vừa chờ cô
bên cạnh xe của Lâm Diễn.
Nhưng một người ngồi
trong xe, một người đứng tựa bên cạnh xe, nói chuyện quá nhập tâm nên không để
ý Chu Thanh Thanh đang đi tới – có lẽ cả hai đã quá hiểu tính tình lề mề của
Chu Thanh Thanh, cho rằng cô không thể nào xuống nhanh như vậy.
Chu Thanh Thanh bước rất
nhẹ, rón rén đi đường vòng, ra phía đằng sau xe định nghe xem bọn họ đang nói chuyện
gì.
Ngũ quan của mẹ Chu Thanh
Thanh và cô có vài phần giống nhau, đều là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng đã
ngoài bốn mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ như mới ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi. Bà
cũng mắc một căn bệnh chung của các bà mẹ: hay càm ràm.
Ví dụ như lúc này, mẹ cô
đang thao thao bất tuyệt: “Đúng vậy đúng vậy, con bé đó từ nhỏ đã ngốc như thế,
như một đứa đầu gỗ, phải đẩy thì mới nhúc nhích! Tiểu Lâm con đừng có khách khí
với nó, trong nhà có việc gì mà nó không biết chủ động làm thì con phải sai nó,
nó mới chịu động đậy! Ưu điểm duy nhất của con nhóc đó là dễ sai bảo… blabla…”
Lâm Diễn đứng đó hơi cúi
đầu xuống, trên mặt là nụ cười mỉm, tựa như đang rất lắng nghe, thỉnh thoảng
lại gật đầu một cái phụ họa.
Chu Thanh Thanh uất ức
trong lòng, mẹ, có mẹ nào mà giống như mẹ không, người ta đều nói tốt con gái
trước mặt con rể, mẹ thì ngược lại, chuyên vạch trần khuyết điểm của con! (╰_╯)#
Chu Thanh Thanh không thể
không gõ nhẹ cửa sổ xe, tỏ rõ sự có mặt của mình, hai ánh mắt trong xe lập tức
chuyển hướng sang phía cô. Tuy đã nghe được những lời nói xấu của mẹ, nhưng Chu
Thanh Thanh vẫn không có can đảm “dấy binh hỏi tội”, chỉ giả vờ như vừa mới
đến, cười lấy lệ: “A ha ha ha, con ra muộn, ngại quá! Hai người đợi lâu chưa?”
Lâm Diễn quay đầu lại
liếc cô một cái đầy ẩn ý, nhíu mày, vẻ mặt như cười mà không phải cười, giống
như đang chế giễu: “Anh đã sớm nhìn thấy em rồi!” Nhưng nói ra miệng lại hoàn
toàn là sự dịu dàng săn sóc: “Không sao, bao lâu anh cũng sẵn lòng chờ em! Em
với mẹ ngồi đằng sau đi!” Sau đó rất ga lăng mở cửa xe cho Chu Thanh Thanh.
Mẹ Chu Thanh Thanh vừa
nhìn thấy con gái nhà mình, lập tức nói thẳng: “Con gái, mắt nhìn của con coi
như cũng không tệ! Vận may cũng tốt đấy!”
Chu Thanh Thanh không
nghe nổi, dài giọng kêu một tiếng: “Mẹ…”
Được rồi, chỉ cần mẹ cô
không phát hiện ra cô và Lâm Diễn “giả vờ ở bên nhau” là tốt rồi!
Hai mẹ con Chu Thanh
Thanh đều thích ăn cay, Lâm Diễn đưa hai người tới một nhà hàng món cay Tứ
Xuyên rất nổi tiếng. Không khí bữa tối êm đềm vui vẻ, cả khách và chủ đều hài
lòng.
Thế nhưng, chỉ qua một
bữa cơm, mẹ của Chu Thanh Thanh hỏi tất tần tật không thiếu điều gì, từ gia
thế, bằng cấp, công việc của Lâm Diễn cho đến tuổi tác, chiều cao, cân nặng của
anh!
Chu Thanh Thanh đi theo
cũng được hưởng lây, lần đầu tiên cô biết được nhiều vấn đề riêng tư như vậy
của Lâm mỹ nam, ví dụ như: ba mẹ anh làm kinh doanh; hiện tại anh đang hợp tác
với bạn mở một công ty IT nhỏ; anh có bằng thạc sĩ đại học XX của Mỹ; anh hay
quan tâm tới tin tức thời sự, cổ phiếu, tài chính, kinh tế, thích đọc sách, bơi
lội, leo núi, đánh tennis; hai mươi bảy tuổi; chiều cao một mét tám mươi ba;
căn nặng bảy mươi kilogam… = =
Dựa vào những thông tin
đó, nghe thế nào cũng thấy là chất lượng cao! Quả nhiên, chênh lệch giữa họ
thực sự rất lớn! Chu Thanh Thanh vốn có ý định cố gắng tới gần anh, nhưng bây
giờ trong lòng cô bắt đầu mất niềm tin.
Cho đến khi Lâm Diễn đứng
dậy đi thanh toán, hai mẹ con mới có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Mẹ Chu Thanh Thanh kéo
tay cô, nói những lời sâu xa: “Nhóc con à, Lâm Diễn cái gì cũng tốt, gia thế
tốt, người cũng tốt, nhưng chính là tốt quá, trái lại khiến mẹ có cảm giác
không an tâm! Chúng ta chỉ là gia đình bình thường, chỉ sợ không trèo cao được
tới nhà người ta! Con nói xem, rốt cuộc nó vừa ý điểm nào ở con chứ?”
Mẹ, mẹ có thể đừng hỏi
những câu sắc bén như thế được không, bảo con trả lời thế nào được?… >_
Chu Thanh Thanh đành cúi
đầu, ấp úng: “Con cũng không biết… Nhưng, nhưng mà, con thật sự thích anh ấy,
rất rất thích… Con muốn ở bên anh ấy.”
Mẹ Chu Thanh Thanh thở
dài: “Mẹ là người từng trải. Con lại là một đứa ngốc như thế, làm sao mẹ không
nhìn ra? Nhưng mà, Lâm Diễn, tâm tư của đứa nhỏ này mẹ lại không thể nhìn ra
được chút gì cả. Cho nên, mẹ cũng không nên nói gì hết. Mẹ đến thành phố T, vốn
là sau khi nghe Hàn Duệ nói mới biết hai đứa không kết hôn, biết rõ tính con có
cái gì cũng không nói ra, sợ con ở một mình buồn rầu rồi lại xảy ra chuyện, cho
nên mới tới đây khuyên bảo con. Nhưng mà, bây giờ xem ra không cần nữa, miễn con
không cảm thấy tủi thân là tốt rồi.”
Hai khóe mắt Chu Thanh
Thanh hơi đỏ lên: “Không tủi thân, mẹ, con đã trưởng thành rồi, con có thể tự
chăm sóc tốt cho mình.”
Mẹ Chu Thanh Thanh vuốt
tóc cô, nói tiếp: “Hàn Duệ cũng là một đứa tốt, chỉ tiếc hai con không có duyên
phận.”
“Vâng, con không trách
anh ấy! Mong mẹ cũng đừng trách anh ấy!”
“Lâm Diễn cũng là một đứa
trẻ tốt, đã thích, vậy thì cố mà bắt lấy nó. Mẹ chỉ mong lần sau con thật sự có
thể dẫn nó về nhà, ba con cũng rất muốn gặp con đấy.”
Đáng ghét, mẹ sao lại tâm
lý tuyệt vời như thế? Chu Thanh Thanh không kìm được nhào vào lòng mẹ: “Hu hu,
con cũng nhớ ba!”
“Con cũng biết ba con đi
đứng không tiện, không thể tới thăm con, cho nên sau này chỉ có con hãy về thăm
chúng ta nhiều một chút.”
Chu Thanh Thanh sụt sịt
mũi: “Nhất định là thế!”
“Được rồi, những gì nên
nói đều đã nói xong, mẹ cũng chuẩn bị về đây, máy bay mười giờ tối khởi hành.”
“Gì ạ?!” Chu Thanh Thanh
hoảng hốt, “Sao lại về sớm thế?” Cô còn tưởng ít nhất mẹ sẽ nán lại đây đến hết
tuần này.
“Con cũng không phải
không biết, ba con ở nhà một mình, lâu ngày quá không có ai chăm sóc là không
được. Cho dù ông ấy có thể tự trượt xe lăn, miễn cưỡng cũng hoạt động được,
nhưng mẹ không yên tâm. Dù gì thành phố T với thành phố Y cũng không xa lắm, đi
máy bay hơn một tiếng, mười giờ bay, chưa tới mười hai giờ là đã về đến nhà
rồi.”
Chu Thanh Thanh bắt đầu
cảm thấy cô thật bất hiếu, nếu như sau khi xảy ra chuyện cô nói rõ ràng, thì ba
mẹ sẽ không lo lắng như thế! Cho dù phải gặp mặt cô thì mới yên tâm nhưng cũng
có thể là cô về thăm nhà, ba mẹ đều đã lớn tuổi rồi.
Người nhà, một danh từ
thật ấm cúng! Trước nay cô vẫn vô tâm vô phế, có lẽ là “người ngốc có cái phúc
của ngốc”, cuộc sống và công việc đều thuận buồm xuôi gió, trước kia chưa từng
cảm nhận sâu sắc được tình yêu thương và sự quan tâm của ba mẹ, bây giờ vì
chuyện tình cảm không suôn sẻ, cô mới cảm nhận được tình thân ấm áp biết bao.
Chu Thanh Thanh đột nhiên
cảm thấy, mất đi Hàn Duệ, thực sự không hề đáng tiếc! Cô chỉ mất đi một người
không thương yêu cô! Trên thế giới này, chỉ có người nhà là không thể dứt bỏ!
(Lâm Diễn ghen tị: Còn
anh thì sao? Mèo tôi nói nhỏ: Vì thế, anh có thể cố gắng trở thành người nhà
của cô ấy… Khụ khụ.)
Có lẽ muốn để hai mẹ con
cô được trò chuyện thêm, Lâm Diễn thanh toán xong một lúc lâu mới quay trở lại
bàn, còn rất lễ phép gõ cửa rồi mới vào.
Chu Thanh Thanh nghe thấy
tiếng gõ cửa lập tức ngại ngùng ngồi dậy khỏi lòng mẹ, lặng lẽ đưa tay lau nước
mắt.
Lâm Diễn cười nói: “Hai
người đã yên tĩnh trò chuyện hết chưa? Chưa hết thì giữ lại lần sau nói tiếp!
Gọi điện thoại cũng được, ha ha! Hơn tám giờ rồi, chúng ta tới trung tâm thương
mại một chuyến, mua vài món đồ cho bác gái mang về, sau đó chín giờ đưa bác gái
ra sân bay, Thanh Thanh, em thấy thế nào?”
Chu Thanh Thanh cười hì
hì tán thành: “Ha ha, thật hoàn hảo! Chúng ta đi luôn thôi!” Sau đó khoác tay
mẹ đi ra ngoài, đồng thời âm thầm biết ơn nhìn Lâm Diễn, thật sự cô nợ anh quá
nhiều! Hu hu, đến bao giờ mới trả hết được đây?
Lâm Diễn đi bên cạnh Chu
Thanh Thanh, lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay được gấp ngay ngắn, giọng
nói bình thản: “Tiểu heo ngốc, khóe miệng em còn dính dầu mỡ chưa lau sạch!”
Chu Thanh Thanh quay sang
lườm anh: “Ở đâu, rõ ràng em đã lau bằng khăn giấy rồi…”
Khăn tay trên tay Lâm
Diễn vươn về phía mặt Chu Thanh Thanh, nhưng lại nhẹ nhàng giúp cô lau xung
quanh khóe mắt.
Chu Thanh Thanh kinh ngạc
nhìn sự dịu dàng có thể nhấn chìm người khác ẩn trong ánh mắt vui vẻ của Lâm
Diễn, có một loại cảm giác cô giống như một thứ bảo bối được che chở trong lòng
bàn tay anh…
Một lúc lâu sau, Chu
Thanh Thanh mới cuống quít quay đầu lại, nói lảng đi: “Chúng ta đi nhanh thôi,
nếu không thì không kịp giờ mất!”
Sau đó trong lòng không
ngừng tự nhắc nhở, anh chẳng qua chỉ đang làm cho mẹ cô xem… Khi nào về cô nhất
định phải nói cho anh biết, nếu như anh đi đóng phim, chắc chắn sẽ là một diễn
viên tuyệt vời!