Hôm sau, là cuối tuần
tuyệt vời, có thể ngủ cho tới khi tự nhiên tỉnh.
Chu Thanh Thanh tỉnh dậy,
cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt chiếu qua cửa sổ… Hình như, đã là giữa trưa
rồi, nhưng cô vẫn muốn nằm ỳ trên giường.
Ôm gối trở mình, Chu
Thanh Thanh lại nhắm nghiền hai mắt.
Mơ hồ nhớ lại tối qua,
sau khi đưa mẹ ra sân bay về, ở trên xe, cô lại một lần nữa biểu đạt lòng biết
ơn với Lâm Diễn, ngay từ đầu, Lâm Diễn đã nhàn nhạt đáp lại là không cần, thế
nhưng, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như thế, làm sao không cảm ơn được, vì vậy
cô kiên trì: “Không được, nhất định phải cảm ơn anh tử tế.”
Nhưng Lâm Diễn lại cười
giễu đáp lại một câu: “À? Vậy em định cảm ơn thế nào, lấy thân báo đáp sao?”
Vì thế, Chu Thanh Thanh 囧… Cô, thật sự cô đã liên tưởng tới
những hình ảnh không trong sáng… Hình như, cô thực ra chỉ mới quen anh chưa
được mấy ngày, vậy mà đã lên giường hai lần. Chẳng lẽ, chẳng lẽ… còn muốn có
lần thứ ba sao?
Thế nhưng, nếu đó là
phương thức cảm ơn mà anh muốn… Cảm giác chẳng khác gì bán mình vì tiền? Trong
lòng không hiểu sao chợt buồn man mác.
Thích một người, tự nhiên
sẽ có khao khát được thân mật với đối phương, thế nhưng, nếu như sự thân mật
của đối phương không xuất phát từ thái độ yêu thích, mà là lý do khác, vậy cô
thà không cần!
Thế nhưng, những lời này
của Lâm Diễn, có phải đang muốn nói, anh cũng thích… thân mật với cô không? = =
Vậy là có ý gì?
Nhìn Chu Thanh Thanh rõ
ràng đang tưởng thật, vẻ mặt rối rắm, một bàn tay của Lâm Diễn vươn tới xoa xoa
đầu cô, buồn cười nói: “Cô bé ngốc, đang suy nghĩ gì đấy? Vừa rồi nói đùa với
em thôi.”
Nghe Lâm Diễn nói thế,
Chu Thanh Thanh thở dài một hơi: Hóa ra chỉ là nói đùa! Đồng thời không nén
được cảm giác mất mát nản lòng, anh nói rõ ra như vậy, chắc là sợ cô sẽ hiểu
lầm!
Haizz – thở dài trong
lòng, Chu Thanh Thanh mở mắt lần thứ hai, lần này đã hoàn toàn tỉnh táo. Duỗi
cái lưng mỏi nhừ, lề mà lề mề rời giường. Chu Thanh Thanh nghĩ, lát nữa nhất
định phải nói rõ với Lâm Diễn chuyện cô sắp chuyển đi.
Thế nhưng, lúc Chu Thanh
Thanh mở cửa phòng ra, lại không thấy bóng dáng Lâm Diễn, chỉ có sữa bò trên
bàn đang chặn lên một tờ giấy. Như bình thường dặn dò cô nhớ cho Meo Meo ăn,
đừng ngại phiền phức, phải tự nấu ít đồ ăn cho mình – tuy Chu Thanh Thanh không
giỏi nấu nướng, nhưng nếu chỉ giới hạn ở nấu mì hay xào rau thì vẫn làm chín
được – được rồi, thỉnh thoảng có thể chưa chín, thỉnh thoảng bị cháy, hơn nữa
hương vị thì luôn luôn không nuốt nổi. = =
Chẳng lẽ cuối tuần Lâm mỹ
nam cũng phải đi làm sao? Chưa nghe anh nói bao giờ! Hay là có chuyện gì khác,
cô cũng chẳng phải là gì của anh, anh không cần phải báo cáo với cô.
Ngoại trừ một ít tư liệu
cơ bản mà mẹ hỏi tối qua, Chu Thanh Thanh vẫn hoàn toàn không biết về công việc
cụ thể của Lâm Diễn, nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi thế nào, giữa họ
thực ra chỉ là quan hệ “người thu nhận và người được thu nhận”, mà loại quan hệ
này, lúc nào cũng cắt đứt được, sau này giữa họ có lẽ sẽ không còn liên quan gì
nữa. ╮(╯﹏╰)╭
Chu Thanh Thanh ủ rũ, máy
móc dùng lò vi sóng hâm bánh mì và sữa bò – cả phần của cô và Meo Meo. Đây coi
như cơm trưa của cô, đói bụng thì ăn thêm hoa quả là được.
Với ý định đó, cô chỉ ăn
tạm một chút, sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin thuê nhà, nếu tìm được chỗ
thích hợp thì chiều sẽ đi xem luôn, rồi nhân dịp đang cuối tuần rảnh rỗi, ngày
mai sẽ chuyển đi.
Qua mấy ngày quen thuộc,
Meo Meo đã không còn bài xích cô giống như lúc đầu nữa.
Meo Meo nói: Thực ra, tôi
nhìn ra bản chất cô ấy rất dễ bắt nạt, quyết định chuyển từ chán ghét sang trêu
chọc chơi! Oa meo meo meo! Đương nhiên chỉ giới hạn trong lúc chủ nhân không có
ở nhà…
Một người một chó, một
ngồi trên ghế, một ngồi trên bàn, cứ như vậy ngươi một miếng ta một miếng, cùng
nhau ăn chung bữa sáng + bữa trưa.
Đúng lúc đó, Chu Thanh
Thanh nhận được một cú điện thoại bất ngờ - đến từ đại boss của cô Đường Thiếu
Heo!
(Đường đại thiếu tức
giận: Tôi rõ ràng là Đường Thiếu Trác! Ít nhất cũng là Đường Bá Heo… = =)
Đầu bên kia điện thoại,
Đường Thiếu Trác hắng giọng, dùng giọng điệu rất nghiêm túc đứng đắn nói: “Tiểu
Thanh Thanh, tôi nhớ hôm qua cô đã nói, chúng ta là bạn bè.”
Chu Thanh Thanh có dự cảm
không lành, nhưng thật sự cô có nói như vậy, đành phải miễn cưỡng: “Đúng, đúng
vậy…”
Quả nhiên, câu tiếp theo
của Đường Thiếu Trác trực tiếp đi ngay vào chủ đề: “Hôm nay người bạn thân yêu
của cô là tôi đây gặp nạn rồi! Cho nên, với tư cách là bạn, cô nhất định phải giúp
tôi vụ này!”
Dùng giọng điệu đứng đắn
nghiêm túc, nhưng sao nói đến đây lại không thấy nghiêm chỉnh gì hết, Chu Thanh
Thanh im lặng. = =
Thật sự không muốn lý sự
với tên này, nhưng xem ra nếu cô không thừa nhận anh ta là bạn, thì anh ta vẫn
là cấp trên của cô… Chu Thanh Thanh giả vờ hung dữ: “Ai thân yêu gì với anh?
Đừng có dùng từ lung tung! Có chuyện gì nói thẳng ra! Nếu là việc có thể giúp,
tôi nhất định sẽ giúp…”
Chu Thanh Thanh chính là
một quả hồng mềm như thế, ai cũng có thể nhào nặn… Đương nhiên, chỉ giới hạn
trong phạm vi bạn bè của cô. Thế nhưng, quả hồng này thật sự quá dễ nắn, đa số
những người sau khi “ức hiếp” cô, đều không khỏi cảm thấy hổ thẹn, cuối cùng
lại đối xử rất tốt với cô bằng mọi cách. Ví dụ như, Dương Tư Tư luôn luôn che chở
cho cô, không để cô bị người khác bắt nạt. Cuộc sống của Chu Thanh Thanh là một
đường thẳng thuận buồm xuôi gió, cộng với tính tình tốt, cũng không phải không
có lý do.
…
Vì vậy, nửa giờ sau, Chu
Thanh Thanh có mặt ở cổng khu chung cư nhà Lâm Diễn, còn Đường Thiếu Trác đã
đang ngồi chờ cô trong chiếc xe thể thao màu đỏ rất phong cách, trông thấy cô
xuống liền bấm còi hai tiếng.
Lên ghế lái phụ, Đường
Thiếu Trác bắt đầu líu ríu: “Chậc chậc, có thể mua được một căn hộ ở khu chung
cư này, người đàn ông đó coi như không tệ đấy, không tệ! Lại nói, Tiểu Thanh
Thanh, cô thật sự không có ý định dựa dẫm vào anh ta sao?”
Chu Thanh Thanh không vui
lườm anh một cái, quay mặt sang chỗ khác không nói lời nào. Cô không muốn Lâm
Diễn nghĩ rằng cô chỉ vì điều kiện tốt của anh mà cứ bám dính không đi, cho nên
mới phải chuyển ra! Mặc dù biết rằng, sau khi đi rồi thì sẽ không còn lý do gì
để giữ liên lạc nữa, nhưng cứ theo đà này, bọn họ mãi mãi không thể có vị trí
ngang nhau.
Đường Thiếu Trác vừa khởi
động xe, vừa nói: “Được được được ~ tôi không nói nữa là được! Anh ta chính là
vị thần cao quý không thể khinh thường trong lòng cô! Khiến cho tôi như thể rất
tầm thường…”
Lần này trái lại, Chu
Thanh Thanh nở nụ cười: “Anh vốn đã tầm thường! Công tử trăng hoa vô cùng tầm
thường! Ỷ vào có chút tiền, có chút tướng mạo, một năm đổi một tá bạn gái vẫn
còn thiếu! Khó trách mẹ anh vội vã bắt anh phải ổn định!”
Vừa nghĩ tới mẹ mình,
Đường Thiếu Trác bắt đầu đau đầu, hai ngày trước về nhà, mẹ rất nghiêm túc nói
với anh, sinh nhật bà sắp đến rồi, anh phải tặng bà một món quà khiến bà thỏa
mãn, nhưng tuyệt đối không thể không có sáng tạo như trước kia – không phải
quần áo hàng hiệu thì là đồ trang sức, châu báu.
Anh làm sao biết được bà
muốn cái gì chứ? Nếu những người phụ nữ khác mà dám phiền toái như vậy, anh đã
sớm gọi một cú điện thoại bái bai từ nay về sau không liên lạc, nhưng người phụ
nữ đó lại là mẹ anh…
Vì vậy, anh nhờ người duy
nhất có thể xem là bạn nữ giới – Chu Thanh Thanh – làm cố vấn. Bởi vì các bạn
gái trước đây của anh, cho ý kiến không phải là hàng hiệu thì cũng là châu báu.
= =
Chu Thanh Thanh tiếp tục
nói: “Thật sự nghĩ mãi không hiểu, tâm tư của đàn ông các anh rốt cuộc là có
cái gì! Tuy thoạt nhìn anh có được một khoảng rừng rậm rộng lớn, nhưng trong
rừng rậm này, ai cũng có thể đến rồi lại đi, chẳng có một cái cây nào là thuộc
về một mình anh… Có gì tốt đẹp đáng để khoe khoang chứ?”
Đường Thiếu Trác khẽ giật
mình, nhìn Chu Thanh Thanh ngốc nghếch, lý luận rừng rậm lại sắc bén…
Không nhịn được mở miệng
giải thích: “Nhưng mà, tôi chưa gặp được cái cây nào bằng lòng để cho một mình
tôi canh giữ… Tôi không muốn chia sẻ, đành phải tiếp tục dạo chơi.”
Chu Thanh Thanh cũng trầm
mặc, hồi lâu sau, cô nói khẽ: “Ừm. Trên thế giới này, không phải ai cũng may
mắn tìm được cái cây mà mình nguyện ý chờ đợi cả đời, cho dù tìm được, anh cũng
chưa chắc là người canh giữ mà cái cây đó vẫn chờ mong…”
Cũng như cô, và Lâm Diễn…
Anh rõ ràng chính là cái
cây mà cô muốn chờ đợi, hu hu hu! Thế nhưng, cô lại phải lựa chọn rời xa… Tuy
cô làm vậy ít nhiều có phần xuất phát từ ý định thăm dò: Nếu như Lâm Diễn cũng
thích cô, chắc chắn sẽ giữ cô lại?... Cô đúng là một kẻ lập dị thích sĩ diện!
>_
Đường Thiếu Trác nhìn vẻ
mặt Chu Thanh Thanh rõ ràng đang nhớ tới ai đó, đột nhiên cảm thấy rất ngứa
mắt. Vươn tay sang vỗ vào đầu cô, tặc lưỡi cảm thán: “Không nhìn ra Tiểu Thanh
Thanh còn rất có tâm hồn văn nghệ, nhưng mà, văn nghệ không thể nhét đầy bao
tử… Cô ăn trưa chưa? Tiểu gia tôi sắp chết đói rồi! Trước tiên chúng ta đi ăn
đã ~!”
Chu Thanh Thanh hậm hực:
Tên này, phá hỏng hết cả không khí! = =
Không vui quay đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ: “Không ăn! Tôi no rồi!” Chưa ăn no cũng bị anh làm cho tức mà
đầy bụng.
Đường Thiếu Trác mặc kệ
cô, hỏi thẳng: “Muốn ăn cơm Tàu hay cơm Tây? Muốn ăn món cay Tứ Xuyên hay đồ
Quảng Đông? Phố XX ở gần đây tháng trước mới mở một nhà hàng Thái Lan, tôi đã
đến một hai lần, hương vị cũng không tệ lắm, hay là tới đó nhé?”
Bánh mì với sữa bò ban
nãy hơn một nửa đã vào bụng cái con mèo tham ăn kia, Chu Thanh Thanh vốn chưa
ăn no nghe vậy khiến cho nước bọt tăng nhanh tốc độ tiết ra: “Đồ ăn Thái Lan?
Là kiểu gì?” Trước nay cô chưa ăn bao giờ!
… Vâng, thế là đã quên
hết tức giận. = =
“Ừm, món Thái Lan à, chủ
yếu dùng các loại gia vị nổi tiếng, đặc sắc nhất là hương vị chua cay, thực đơn
có canh hải sản chua cay, canh gà nấu dừa non, bánh cá cà ri, cà ri gà, cua
nướng, tôm nướng, cơm xoài nấu cà ri cua, vân vân…”
Không đợi Đường Thiếu
Trác giới thiệu xong, Chu Thanh Thanh đã kéo tay áo Đường Thiếu Trác, mắt lóe
sáng: “Được, tôi đi nhà hàng này!” Chỉ còn thiếu nước miếng chảy rầm rầm.
Khóe miệng Đường Thiếu
Trác hơi cong lên, thật đúng là con heo ưa lừa gạt. Nếu như người đàn ông mà
anh đã gặp hai lần đó là người nuôi dưỡng cô, vậy thì anh rất muốn vượt lên,
chăn nuôi lâu dài! Đúng, nuôi cho béo, sau đó còn ăn được, thật là một con heo
đa chức năng tuyệt vời! Hai mắt Đường Thiếu Trác lập tức tỏa sáng, có lẽ, cô
chính là đầu heo, à không, là cái cây mà anh muốn tìm?
Tuy cô không đẹp, cũng
không thông minh lắm, nhưng hiện giờ, cô là người anh thấy thuận mắt nhất trong
tất cả những phụ nữ khác…
Vì thế, đợi lát nữa ăn
cơm, anh sẽ hỏi một chút chuyện về chồng trước cũng như cái người đang ở chung
với cô.
Châm ngôn yêu đương của
Đường thiếu gia là: Vừa ý, nhất định phải bắt lấy; có chủ, vậy thì cướp lấy. =
= Anh cũng không rõ bản thân có được xem như vừa ý Chu Thanh Thanh hay không,
thế nhưng, hiện tại anh rất muốn cướp lấy cô…
***
Hai người vừa tới trước
nhà hàng Thái Lan trang hoàng rất đặc biệt tinh xảo, thì có nhân viên niềm nở
tới đón tiếp. Đường Thiếu Trác rất thành thục nói với bồi bàn: “Chúng tôi muốn
một phòng bao.”
Bồi bàn khách khí lễ độ
tỏ vẻ xin lỗi: “Thật xin lỗi, tiên sinh. Vì đang là giờ cơm trưa cao điểm, tạm
thời không có phòng bao, chỉ còn chỗ ở đại sảnh. Thực ra, vị trí ở đại sảnh
cũng rất không tệ…”
Đường Thiếu Trác nhíu
mày, anh không thích ngồi ăn ở nơi ầm ĩ… Quay đầu hỏi Chu Thanh Thanh: “Hay là,
chúng ta đi nhà hàng khác?”
Chu Thanh Thanh ngại
phiền phức, lắc đầu: “Đừng, đại sảnh cũng có phải không ngồi được đâu. Ăn một
bữa cơm thôi mà, đâu cần yêu cầu cao thế, có phải cần có người đẹp thế giới tới
phục vụ thì anh mới nuốt trôi không?”
Đường Thiếu Trác mặt đầy
vạch đen. Ra hiệu cho bồi bàn: “Vậy dẫn đường đi.”
Hai người ngồi xuống, bồi
bàn đưa trà tới, lấy ra thực đơn.
Bàn của bọn họ ở bên cửa
sổ cách cửa ra vào không xa, từ vị trí của Chu Thanh Thanh có thể nhìn thấy cửa
không ngừng có người ra ra vào vào.
Đường Thiếu Trác giới
thiệu qua loa cho cô các món ăn, Chu Thanh Thanh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng
gật đầu cho ý kiến: “Ừm, vậy thì món này… Món này cũng rất được.” Trong lòng
lại thấp thỏm chỉ muốn ăn xong cho nhanh, sau đó cùng Đường Thiếu Trác đi chọn
quà sinh nhật cho mẹ anh ta, rồi cô còn muốn đi xem phòng nữa…
Trong lúc lơ đãng ngẩng
đầu, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào.
Dáng người cao lớn, một
bên mặt gần như hoàn mỹ, sự tao nhã và cao quý bẩm sinh, lập tức khiến Chu
Thanh Thanh vừa nhìn đã mờ mắt, người đó, hôm nay cô đã luôn nghĩ đến trong
lòng, Lâm Diễn.
Chỉ là, điều khiến ánh
mắt sáng ngời của Chu Thanh Thanh chuyển thành ảm đạm chính là, bên cạnh anh
còn có một người phụ nữ, đang thân mật khoác cánh tay anh…
Cô thậm chí có thể nghe
thấy đối thoại giữa họ và bồi bàn, giống y như vừa rồi cô với Đường Thiếu Trác
ở cửa ra vào.
“Làm ơn cho chúng tôi một
gian phòng, cảm ơn.” Giọng nói của Lâm Diễn vẫn du dương êm tai như thế.
“Tiên sinh, tiểu thư,
thật xin lỗi, không còn phòng. Thực ra, đại sảnh cũng không tệ.”
Chu Thanh Thanh âm thầm
hậm hực trong lòng, đối tượng nói chuyện lúc này của bồi bàn thêm một “tiểu
thư”, nói cách khác, vừa rồi cô bị coi như không thấy. = =
Chu Thanh Thanh nghe thấy
tiếng nói lanh lảnh dễ nghe của cô gái kia: “Diễn, chúng ta tới chỗ khác đi?”
Lâm Diễn hơi nhíu mày,
nhưng cũng nghe theo: “Được.” Sau đó khẽ gật đầu với bồi bàn: “Thật xin lỗi, đã
làm phiền.”
Chu Thanh Thanh không
biết cảm giác trong lòng cô lúc này là gì, chỉ yên lặng nhìn theo hai người
cách đó không xa… Thậm chí Đường Thiếu Trác vài lần gọi tên cô, cô cũng không
nghe thấy.
Bọn họ tay trong tay thật
thân mật, anh ngoan ngoãn phục tùng với cô ấy, cô ấy nhìn thật xinh đẹp, trang
nhã… Đứng bên cạnh anh, rất xứng đôi.
Đường Thiếu Trác nhìn
theo ánh mắt Chu Thanh Thanh, tự nhiên cũng trông thấy một đôi ở cửa ra vào. Sự
si mê và mất mát trong mắt Chu Thanh Thanh, với kinh nghiệm tình trường của
anh, sao có thể không nhận ra. Bất mãn quơ quơ tay trước mặt cô, “Này, tỉnh
lại! Bọn họ đi xa rồi!”