Yêu Và Hận

Chương 7: Chương 7: Chút rung động của Thiên Bảo




Ba tiếng sau khi anh rời khỏi, cô tỉnh lại, lê thân thể đau nhức của mình xuống giường, cô gắng mặc quần áo trở lại, ngồi thất thần trên giường. Giờ thì cô đã hiểu vì sao vị chủ tịch đại nhân nổi tiếng thay bạn gái như thay áo lại có hứng thú với cô, cô đã hiểu vì sao người chưa gặp nhau lấy một lần lại đưa ra điều kiện kì lạ như vậy. Cô không khóc, khóc thì giải quyết được vấn đề gì, khóc chỉ thể hiện bản thân mình yếu đuối, khóc chỉ chứng tỏ đối phương là người chiến thắng. Cô yên lặng ngồi co ro ở gốc giường, mặc cho thời gian cứ trôi qua. Đến một khoảnh khắc, cô chợt nhớ bản thân cần làm cái gì đó. Cô cầm chiếc điện thoại trên giường lên, nhấn nhanh một dòng số quen thuộc, cô đưa lên tai chờ đợi.

Bên ngoài, ánh mắt của người con trai lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Chân mày anh hơi cau lại, con gái đúng là dễ đoán, chỉ thử một chút thôi đã biết được lòng người. Nhưng có lẽ anh đã sai hoàn toàn, con gái cả bên trong lẫn bên ngoài đều rất khó hiểu. Một giọng nói trong trẻo truyền đến khiến anh có chút bất ngờ.

- Mẹ à! Tối nay con ngủ lại nhà Doanh Doanh... Mẹ đừng lo con vẫn ổn... Dạ, con biết rồi, con sẽ uống thuốc đúng giờ mà... Được rồi, mẹ yên tâm đi...

Chỉ đơn giản một cuộc điện thoại như vậy thôi sao? Bao kế hoạch của anh trong phút chốc trở nên vô dụng, lần đầu có người lại nằm ngoài dự liệu của anh, người con gái này có chút khác biệt, khoé miệng anh bất giác cong lên. Anh gập laptop lại, sải bước đi vào phòng.

- Đi theo tôi.

- Đi đâu?

Anh không nói nhiều, nắm lấy tay cô lôi đi không cần quan tâm cô như thế nào, có đau hay không. Còn về phần cô, dù gì cũng đã chui đầu vào rọ, thứ quan trọng nhất của người con gái cũng trao vào tay người ta rồi thì còn gì để mất đâu, hơn nữa hiện tại cô cũng chẳng thể về nhà, đành đi theo xem anh ta sẽ làm cái gì. Đi thẳng một mạch đến bãi đỗ xe, Thiên Bảo đã ở đó chờ sẵn.

- Chủ tịch. _ Thiên Bảo cúi đầu chào rồi nhanh nhảu mở cửa xe.

Anh đẩy cô vào bên trong, ra lệnh cho Thiên Bảo lái đến tiệm đồ cưới nổi tiếng. Dẫu đây chỉ là kế hoạch của anh, vợ chồng trên giấy tờ nhưng cũng không thể làm sơ xài qua loa được, không phải vì cô mà là vì danh dự và thể diện của anh. Tuệ Nhi biết cuộc hôn nhân này căn bản không còn đường lui nữa rồi, cô có ra sao cũng được, chỉ hi vọng Lâm Thị có thể vực dậy. Để chắc chắn bản thân hi sinh không vô ích, cô quyết định hỏi anh cho ra lẽ.

- Jackson, tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?

Anh có chút ngạc nhiên, tính đến thời điểm này cô là người duy nhất dám gọi thẳng tên anh như thế. Động tác dò cổ phiếu trên laptop dừng lại một chút, anh không nhìn cô lạnh lùng đáp trả.

- Chuyện gì?

- Sau khi kết hôn, anh sẽ giúp Lâm thị đúng chứ?

- Còn tùy vào biểu hiện của cô.

Ngón tay thon dài lại lướt trên bàn phím một cách điêu luyện. Tuệ Nhi không nói thêm gì nữa, cô lặng lẽ ngắm quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Anh nói vậy có nghĩa vẫn có chút hi vọng đúng chứ?

Quẹo qua khúc ngoặc, một cửa tiệm sang trọng, to lớn hiện ra trước mắt, nếu không nói thì chắc không ai biết đây chỉ là tiệm bán đồ cưới bởi nó quá giống một lâu đài trong các câu chuyện cổ tích. Thiên Bảo xuống xe kính cẩn mở cửa cho hai người. Anh cho một tay vào túi quần, một tay mạnh mẽ kéo cô đi. Bước chân khoan thai của anh khiến cô không theo kịp, anh đi một bước cô phải chạy những hai bước. Bàn chân không mang giày chằng chịt vết thương, đỏ lên trên làn da trắng nõn của cô. Anh thấy chứ, anh biết chứ nhưng lại thích nhìn dáng vẻ đáng thương như một con chuột nhỏ này của cô. Hai ba nhân viên ra chào anh, anh ném cô cho họ, còn bản thân ngồi vắt chéo chân trên ghế đợi. Hơn mười phút sau, cô bước ra với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Anh ngẩn người, nhìn cô không rời mắt. Cô quá đẹp trong màu trắng thuần khiết ấy, mái tóc bồng bềnh màu nâu hạt dẻ đáng yêu rủ lên vai cô, tôn lên vẻ đẹp của một khuôn mặt thuần túy không chút phấn son. Anh tiến đến, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của cô. Tuệ Nhi trợn tròn mắt nhìn anh, cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo đó. Khi cả hai như cạn kiệt hết oxi, anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô. Trước mặt bao nhiêu người mà anh dám làm cái chuyện đáng xấu hổ đó sao, cô lùi về sau mấy bước, lấy tay chùi miệng mình, đi vội vào phòng thay đồ.

- Ngọt thật. _ Anh quay trở lại ghế ngồi, ngón tay mân mê trên môi mình rồi cười.

Lần đầu được thấy tổng tài nổi tiếng ác ma nở nụ cười, nhân viên có chút kinh ngạc sau đó chuyển sang bủn rủn tay chân, ngài ấy cười lên thật hút hồn. Nhưng sự hụt hẫng nhanh chóng lan toả, ngài ấy dẫn một cô gái vừa trẻ lại vừa đẹp đi thử đồ cưới, như vậy không phải đồng nghĩa với việc dàn hậu cung của tổng tài đã có chánh cung rồi sao. Hơn nữa, xem ra cô gái này rất được tổng tài cưng sủng, giấc mộng nhỏ nhoi được làm người tình một đêm của ngài ấy cũng tan thành mây khói. Tuệ Nhi hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của họ, nhưng cô không biết con mắt nào của họ nhìn thấy tên máu lạnh này cưng chiều cô, đến giày cô còn không được mang nữa mà. Chưa kịp thở, cô lại bị anh kéo ra xe, không biết tên này có phải đàn ông hay không, sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy, từ đầu đến cuối Tuệ Nhi không khác gì một con rối mặc cho người ta điều khiển.

- Có cần đưa Lâm tiểu thư về trước không ạ?

- Không cần.

Thiên Bảo gật đầu hiểu ý, chạy nhanh đến địa điểm theo yêu cầu. Con đường ngoằn nghoèo dài đăng đẳng, đi ra khỏi thành phố đến ngoại thành, xung quanh càng lúc càng vắng vẻ. Đã hơn 40 phút mà vẫn chưa đến nơi, trong lòng Tuệ Nhi có chút bồn chồn không yên.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã tiến vào khu rừng rậm bí hiểm, tiếng sói tru hú nghe thật rợn người. Một trường thành sừng sửng hiện ra trước mắt, trông nó chẳng khác gì nơi tập trung của quân đội, hai thanh niên cường tráng che kín mặt mày, hai tay cầm súng hạ xuống cúi đầu chào. Một chút biểu cảm cũng không có trên mặt của Jackson, anh kéo cô bước xuống xe, điều chỉnh lại bộ tây trang tiến vào trong. Vì chỉ mặc một bộ váy mỏng manh, Tuệ Nhi không thể chóng chọi với cơn gió lạnh bất ngờ thổi tới, cô khẽ run lên. Dù rất nhỏ nhưng Thiên Bảo lại nhìn thấy, anh cởi áo khoác ngoài định khoác lên người cô thì một thanh âm đáng sợ khiến anh dừng động tác không dám cãi lệnh.

- Không phải việc của cậu.

Jackson siết chặt tay cô hơn, tiến vào trong. Dù đang đau đớn nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười trên môi, quay đầu lại cảm ơn người phía sau. Không biết nên nói là cô thánh thiện hay ngu ngốc nữa, đến tình thế hiện tại không biết việc gì sẽ xảy ra mà cô vẫn có thể hồn nhiên đến nỗi nghĩ đến người khác. Thiên Bảo đột nhiên thấy thương cảm cho cô, trong đầu nhất thời suy nghĩ phải bảo vệ cho cô gái này. Nhìn bóng lưng nhỉ bé của cô mà anh thấy đau lòng, nói cho cùng cô cũng là con gái, Jackson có cần quá đáng đến thế không?

Đôi chân trần của cô đã trở nên tím tái bởi nền đất lạnh giá, để bắt kịp anh lại trở thành chuyện khó khăn hơn với cô. Đến nơi, Tuệ Nhi chẳng biết gì ngoài việc thở và thở, cô dựa lưng vào tường, đặt tay lên ngực cố điều chỉnh bản thân. Mảng đen trước mắt dần sáng lên, một người đàn ông bị trói tay chân đang nằm trên đất, xung quanh máu me be bét, mùi máu tanh xộc vào cánh mũi khiến người ta buồn nôn. Jackson nhận súng từ tay một tên bịt mặt, tiến gần đến người đàn ông đó. Ông ta thấy anh, liền trườn đến như một con mãng xà, van xin nài nỉ dưới chân anh. Giọng nói ngập ngừng, đứt quãng khiến ông không thể rành mạch được một câu.

- Xin... ng... ngài tha... ma... ạng... cho... t... tôi.... tôi... còn có... v... ợ... có con... nhỏ... nhỏ... x...in... tha m... mạng...

Jackson cúi người, nắm tóc ông kéo lên, vỗ nhẹ nồng súng vào má ông. Thứ dung dịch nhớp nháp đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng ông ta rơi xuống đất, môi ông mấp mấy như cố nói thêm gì nhưng không thể.

- Tài tình cho kẻ làm nội gián, trước khi làm sao ông không nghĩ đến hậu quả? Đến bây giờ cầu xin tôi tha cho cái mạng chó của ông có phải hơi vô lý không?

`Đoàng... Đoàng` hai phát súng liên tiếp bắn vào hai chân ông ta. Cảm giác như sắp chết ập đến, đôi chân giật lên rồi im lìm trên mặt đất, người đàn ông há to mồm biểu lộ sự đau đớn, đây có lẽ là điều sai lầm nhất của ông, chán thở đến mức dại dột trà trộn vào A&N ăn cắp tư liệu. Đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.

- Lâu rồi thú cưng của ta chưa được cho ăn, mau đem hắn đi đi. _ Jackson ném cây súng cho Thiên Bảo, ngồi vắt chân lên ghế như một ông Hoàng đợi xem tuồng hay.

- Rõ.

Người đàn ông đã không còn chút sức lực phản kháng được treo lên, dưới chân ông không còn là mặt đất nữa mà thay vào đó là một hố nước đen sâu ngồm. Máu từ chân ông nhỏ xuống thu hút thứ mà Jackson gọi là thú cưng trồi lên mặt nước. Ông được kéo lên cao hơn, lơ lững giữa không trung, không một nhịp điệu nhất định, ông như món đồ chơi đem ra đùa giỡn trước mõm đám cá mập đói khát. Đáng sợ hơn cái chết chính là cảm giác sợ chết. Lúc thì như một chiếc xe không phanh, ông lao thẳng xuống, vừa nghĩ rằng tất cả đã kết thúc thì bất chợt sợi dây khựng lại giật phắt ông lên, trở lại vị trí ban đầu. Sinh tử của một người phút chốc như một trò đùa mua vui cho kẻ khác, đến khi chán chê rồi thì chấm dứt không luyến tiếc. Ông ta rơi tự do xuống hồ nước mất dạng. Tuệ Nhi cũng ngã khụy xuống đất. Cô đã chẳng bị ảnh hưởng gì cho đến khi ông ta được treo lên, hình ảnh chị cô đứng trên thành cầu sẵn sàng gieo mình xuống bất cứ lúc nào chợt hiện lên. Hai hoàn cảnh nhưng cùng một kết quả, và cô đã không thể làm gì ngoài việc giương mắt đứng nhìn họ ra đi mãi mãi. Từ sáng cô đã chẳng ăn uống gì, bị anh hành hạ đủ thấm mệt rồi, lại phải chạy theo anh trên đôi chân trần suốt một ngày trời, sắc mặt cô không được tốt lại thêm cái áp lực nặng nề này, Tuệ Nhi ngất đi, ngất ngay trên nền đất lạnh giá.

Thiên Bảo đã quan sát từ đầu đến cuối, đối với một cô gái bình thường lần đầu chứng kiến cảnh chém giết kinh tởm ấy chắc chắn sẽ khiếp sợ tột độ nhưng Tuệ Nhi lại bình chân như vại cho đến khi hồ cá mập mở ra cô mới có phản ứng. Anh vội chạy đến đỡ cô dậy, vỗ nhẹ vào hai má cô.

- Tuệ Nhi... Tuệ Nhi... cô có nghe tôi gọi không?... Tuệ Nhi... cô mau tỉnh lại đi...

Anh cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như vậy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải đưa cô ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Anh bế cô lên chạy vội ra cửa.

- Đứng lại, cậu muốn làm gì?

- Tránh ra, không phải việc của ngài...

Nói chuyện bằng giọng điệu đó, nếu là kẻ khác đã đi chầu ông bà từ lâu rồi nhưng giết Thiên Bảo chẳng khác nào tự thân chặt đi cánh tay phải của mình, điều đó ngàn vạn lần là không thể.

- Cậu về nghỉ ngơi trước đi.

Jackson giành lại Tuệ Nhi từ tay Thiên Bảo ôm vào lòng, dùng một chiếc xe khác đích thân chở cô về vinh thự của mình. Còn Thiên Bảo, anh đứng lặng người nhìn cô bị mang đi. Trước nay anh chưa từng có cảm giác kì lạ này với bất cứ ai, không lẽ anh đã yêu? Yêu một người con gái chỉ vừa gặp mặt? Tối đó, anh đã uống, uống rất nhiều, hoàn toàn chìm đắm trong men say. Trong tình yêu không gì đau khổ hơn việc đi yêu một người mà bản thân không được phép yêu. Anh cứ nghĩ bản thân sẽ chẳng dính tới cái thứ tình cảm phức tạp ấy, nhưng người tính không bằng trời tính, anh đã vướng vào mà còn yêu người mà anh sẽ gọi là bà chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.