Yêu Và Hận

Chương 8: Chương 8: Chuẩn bị hôn lễ




Ông Lâm muốn biết kết quả hôm nay của Tuệ Nhi như thế nào, để cô một mình đến A&N khiến ông không an tâm, ông không muốn đứa con gái tội nghiệp của ông lại phải chịu thiệt thòi, nếu nhỡ chủ tịch của A&N biết được sự thật rồi sỉ vả con gái ông thì sao? Chuyện ngoài ý muốn này không ai có thể lường trước được, dù sao người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là Tuệ Nhi, hi vọng vị chủ tịch đó có thể hiểu. Ông cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.

- Không cần chờ nữa đâu ông, hôm nay con bé không có về...

Câu chưa dứt, ông đã kích động nắm lấy vai vợ mình, không về nghĩa là thế nào, không lẽ Tuệ Nhi đã xảy ra chuyện gì chăng, sự lo lắng hiện rõ lên trên khuôn mặt mệt mỏi của ông. Nhìn chồng mình, bà biết ông đang nghĩ gì, cú sốc năm đó mất đi Mộng Tiêu quả thực rất lớn, không thể trách nếu ông có phản ứng như hiện tại.

- Ông yên tâm đi, con bé không sao hết, nó chỉ là ngủ lại nhà Doanh Doanh một bữa thôi... Đừng lo lắng, không sao hết... Coi chừng ảnh hưởng sức khoẻ.

Bà nắm lấy tay chồng mình vỗ nhẹ, dìu ông ngồi xuống ghế. Chỉ cần biết con gái ông vẫn bình an là đủ rồi, còn chuyện kia có như nào cũng được, công ty có sụp đổ cũng là chuyện ông đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

- Ông có muốn gọi cho con bé không?

- Không cần đâu, cứ để nó đi chơi cho khuây khoả... tối điện cũng được...

Vì Tuệ Nhi sáng đi không có đem điện thoại, cô nói với mẹ mình đây là số mượn, hai vợ chồng ông cứ nghĩ là Doanh Doanh đổi số mới nên mới lưu lại. Đến tối định gọi vào số máy đó thì có cuộc gọi đến.

- Tuệ Nhi, khuya rồi sao con chưa ngủ? _ Bà Lâm vừa vui mà cũng vừa lo.

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, một khoảng lặng chết người khiến tim vợ chồng bà như chết lặng. Có chút hoảng hốt, hai vợ chồng liên tục gọi tên con gái mình. Cả hai như dừng hình khi có tiếng nói trầm ấm của một thanh niên vang lên.

“Xin chào chủ tịch Lâm

- Cậu là... _ Ông Lâm khẩn trương, nắm chặt điện thoại mạnh đến mức gân xanh nổi đầy trên tay như dãy Trường Sơn.

Chủ tịch A&N

Rành mạch, rõ ràng, dứt khoát một câu khiến nỗi hoang mang trong hai vợ chồng ông tăng lên gấp bội. Bao câu hỏi bủa vây xung quanh liên quan đến Tuệ Nhi lẫn A&N. Ông ngập ngừng một lúc mới thốt được một câu.

- Xin hỏi ngài có việc gì?

Tôi muốn bàn chuyện kết hôn với gia đình ông

- Nhưng...

Ông không cần lo, tôi đã biết hết mọi chuyện, đó chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi không để tâm, quan trọng hơn là tôi mong ông bà hãy cho tôi một cơ hội, tôi muốn được bù đắp cho Tuệ Nhi, tôi muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy vì dường như... dường như...

Ông Lâm như muốn nghẹt thở chờ đợi câu nói tiếp theo của người đầu dây bên kia.

Tôi đã yêu cô ấy mất rồi

Từng từ từng chữ đều được nghe không sót. Trên đời này song song với kẻ chuyên làm chuyện ác hại người vẫn còn người lương thiện sao? Ông trời có lẽ cuối cùng cũng nhìn thấy được đứa con gái tội nghiệp của họ. Một vị chủ tịch nổi tiếng, phụ nữ bên cạnh không thiếu lại đi để mắt đến con gái họ, hơn nữa đã biết rõ mọi chuyện nhưng lại không chê bai, đối với hai vợ chồng họ mà nói đây là một hạnh phúc không hạnh phúc nào bằng, cảm kích vô cùng.

Ngày mốt, tôi muốn hôn lễ diễn ra vào ngày mốt

- Ngày mốt? Có gấp quá không?

Mọi thứ tôi đã chuẩn bị đâu ra đó, chiếc ghế chủ tịch phu nhân chỉ còn đợi cô ấy ngồi vào thôi... Không sao, hỏi ý kiến cô ấy trước, nếu cô ấy không đồng ý, tôi có thể đợi

- Được.

Chào ông

Ông Lâm thẫn thờ ngồi trên giường, ông đưa tay lên véo má mình, cảm giác đau đớn thật chân thực nhưng sao ông vẫn lâng lâng trong lòng. Ông quay sang nhìn vợ mình như muốn tìm một chút vững tin. Nhìn bà nước mắt đầm đìa, ông nghĩ bản thân có lẽ chẳng nhầm, ông đưa tay lau vội những giọt lệ ấy.

- Là thật phải không bà?

Bà khẽ gật đầu, hai người ôm nhau vỡ oà trong hạnh phúc. Hi vọng chàng trai này có thể mang lại ánh sáng cho cuộc đời của Tuệ Nhi, có thể giúp cô quay trở lại với con người trước kia, một cô bé hồn nhiên với nụ cười toả nắng trên môi, có thể giúp Tuệ Nhi trút bỏ gánh nặng trên vai mà vốn dĩ lỗi chẳng phải ở nơi cô, có thể đập tan được cái vỏ bọc gai gốc đang trùm lấy cô. Bao hi vọng đan xen nhau lớn dần lên nhưng chẳng ai hay biết một con đường đau khổ kết thúc, một con đường đau đớn gấp bội sẽ mở ra cho cô gái bé nhỏ ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Jackson ngồi cười mỉa mai bản thân mình, mải mai những lời giả dối anh vừa thốt ra. Yêu sao? Thật kinh tởm. Chữ yêu chưa từng tồn tại trong cuốn từ điển của một kẻ giết người. Phụ nữ đối với anh như một món đồ chơi, cần thì có, chán thì quăng, anh chưa từng dịu dàng hay nhân từ với bất kì ai. Sự tàn nhẫn máu lạnh của loài cá mập đã cắm rễ bên trong anh, khó mà nhổ tận gốc được. Anh tháo sim, ném chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ, không khí ẩm ướt lạnh lẽo bên ngoài nhanh chóng tràn vào bên trong xe. Nhưng so với sự hàn băng trong lòng anh thì nó chẳng là gì. Anh đưa mắt nhìn người con gái bên cạnh, khẽ nhíu mày, ánh mắt màu hổ phách có chút khó chịu. Anh nhíu mày là vì cô đang khóc. Mi mắt ẩm ướt của cô lâu lâu lại tràn ra một giọt nước bi thương, chảy dài xuống thái dương, cánh môi mỏng mấp mấy.

- Chị... đừng... đừng nhảy... đừng bỏ em... chị hai... đừng mà... sẽ chết đó... chị đừng nhảy... chị hai...

Tuệ nhi hét toáng lên, cô bật dậy, sự hoang mang hãy còn hiện rõ lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Hơi thở không đều đặn, cô nhìn xung quanh như cố tìm kiếm thứ gì đó để dựa vào. Mắt tràn lên một tầng nước mỏng, cô ôm chặt lấy anh.

- Jackson... Jackson...chị tôi chết rồi... chị tôi... chị tôi... tôi sợ lắm... sợ lắm...

- Không sao rồi, có tôi bên cạnh em rồi, không sao rồi...

Cô ho lên sặc sụa, nấc lên trong vòng tay của anh như một đứa trẻ lạc mất người thân. Anh không bài trừ cô, ngược lại còn trấn an vỗ nhẹ lưng cô. Hai người cứ như vậy một lúc thật lâu, cánh tay Tuệ Nhi buông lỏng rơi xuống, đôi vai gầy khẽ run lên, cả người cô nóng ran. Anh đỡ cô nằm xuống ghế, cởi áo khoác đắp lên người cô, lấy tay gạt đi nước mắt còn sót lại nơi cô. Anh không biết vì sao mình lại làm như vậy, đối với anh mà nói chỉ cần liên quan một chút đến Lâm Gia thì dù có đẹp đẽ đến đâu cuối cùng đều là thứ dơ bẩn. Anh đưa cô đến hắc bang, bắt cô phải chứng kiến cảnh tượng chết chóc đó mục đích muốn cho cô biết trước con đường sau này cô đi sẽ lắm chong gai, cứu Lâm thị không phải là việc đơn giản như cô nghĩ, nó đòi hỏi một cái giá rất đắc... nhưng khi nhìn thấy Thiên Bảo quan tâm đến cô, trong lòng anh một cổ máy sợ hãi lại trỗi dậy, anh không muốn có bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh xuất hiện bên cạnh cô. Nói anh ích kỷ cũng được, độc tài cũng được vì đến bản thân anh còn không biết được lý do nữa mà. Anh nhấn ga, phóng xe vào màn đêm tịch mịch, anh không đưa cô đến bệnh viện mà chạy thẳng về biệt thự riêng, gọi bác sĩ đến.

- Anh đến rồi đây! _ Bị gọi gấp quá, vị bác sĩ chạy đến với bộ đồ phong phanh, đứng run cầm cập.

- Người đó, khám đi. _ Jackson không thèm nhìn anh ta lấy một cái, lạnh lùng đưa tay chỉ về cô gái nằm trên giường, thuận tay tháo chiếc cà vạt vướng víu ra ném trên sofa.

- Assss~ Cái thằng này, anh mày có phải osin đâu...

Vừa càu nhàu Minh Hạo (bác sĩ riêng của Jackson, hỗ trợ âm thầm cho Jackson trong hắc đạo, thân phận của anh ngoài Jackson và Thiên Bảo ra không ai biết). Tiêm thuốc băng bó vết thương cho Tuệ Nhi xong, anh thu dọn đồ nghề, vừa quay lưng đã thấy Jackson sừng sũng phía sau.

- Trời ơi! Giật cả mình. _ Anh hét toáng lên, xém chút là trượt tay rớt nguyên hòm thuốc.

- Cô ấy sao rồi? _ Anh lướt qua người Minh Hạo, tiến đến ngồi ở mép giường nhìn Tuệ Nhi.

- Không sao, chỉ là cảm mạo, nhưng do chịu áp lực quá lớn kèm theo ăn uống không đầy đủ nên mới kiệt sức như thế, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc là khoẻ...

- Để thuốc lại, anh về được rồi.

Minh hạo không nói nên lời với ông chủ nhỏ của mình. Tính ra mười ba năm trước, anh cũng có công cứu mạng Jackson mà. Đúng là lòng người khó đoán, khó đoán nhất chính là con người trước mặt. Nửa đêm nửa hôm gọi giật ngược giật xuôi bắt người ta tới, lợi dụng xong rồi thì đuổi đi đến một câu cảm ơn cũng không có, trong mắt ông chủ hắc bang này thì làm gì có thằng anh nào, uổng công anh còn coi Jackson là em trai. Mà thôi bỏ đi, ai bảo anh mắc nợ cái tên đáng ghét này chứ, kiếp này ăn ở tốt một chút chắc kiếp sau bớt khổ. Minh Hạo ngoáy ngoáy mấy chữ, dặn dò thêm vài điều rồi rời khỏi.

- Khoan đã.

- Sao? Muốn cảm ơn hay xin lỗi? Thôi không cần, anh đây rộng...

- Điều tra giúp tôi về chị của cô ấy, càng chi tiết càng tốt.

Jackson xoay người đi đến phòng tắm, bước chân anh chợt dừng lại như sựt nhớ ra chuyện gì đó chưa làm.

- Xong chuyện rồi, anh có thể đi.

Trêu chọc Minh Hạo có lẽ là thú vui tao nhã của anh. Môi anh giương lên một nụ cười khó hiểu. Minh Hạo mí mắt giật giật, thiệt là muốn điên lên với cái kiểu tùy hứng đó mà.

Jackson xả nước, ngâm mình trong bồn rất lâu, anh đã có một giấc mơ đẹp đẽ mà bấy lâu nay chưa hề thấy, tiếng cười hạnh phúc đã lâu anh chưa hề nghe lại. Bữa tiệc dù vui đến mấy cũng phải tàn, giấc mộng dù đẹp đến đâu vẫn phải tỉnh lại. Anh luyến tiếc mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, mặc áo choàng bước ra ngoài, mang theo hơi nước từ phòng tắm. Anh rót một cốc rượu cầm đến bệ cửa sổ, vén tấm rèm đen sang một bên, anh dựa lưng vào tường nhâm nhi thứ thức uống đỏ tươi như máu cùng ánh trăng huyền ảo.

Càng khuya không khí mờ ám càng bao trùm khắp căn phòng. Bàn tay to lớn có chút lạnh lẽo chạm vào làn da trắng đang nóng dần lên, khiến cả hai dễ chịu, một lạnh tìm nóng, một ấm tìm mát. Bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu mò vào bên trong áo của Tuệ Nhi, sờ soạng lung tung. Có cảm giác khó chịu như bị vật gì đó đè lên, Tuệ Nhi mím môi rên nhẹ một tiếng, thanh âm yếu ớt ma mị lọt vào tai anh như rót mật. Jackson nuốt nước bọt, cúi xuống cắn mút lấy đôi môi ngọt ngào của cô. Anh nghiện cảm giác đùa nghịch với chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, nghiện cảm giác càn quét bên trong khoang miệng thơm mùi sữa của cô, nghiện cả sự ngọt ngào tự nhiên này. Anh biết cô đang bệnh cần được nghỉ ngơi nhưng anh không cưỡng lại được mị lực của người con gái trong lòng, có trách là trách cô đã quá quyến rũ. Tại thời khắc này, bao hận thù hay lời dặn dò từ bác sĩ đều trở nên vô nghĩa với anh. Không khí xung quanh ngày một nóng dần, mồ hồi nhỏ từ mái tóc ngắn của anh trượt dài trên thân thể đẹp đẽ của cô, Tuệ Nhi vặn vẹo người tìm vị trí thoải mái. Trong căn phòng mịt mù ấy, bàn tay giơ không thấy ngón, chỉ có âm thanh là sống động. Lúc thâm nhập vào cơ thể cô, khoái cảm dâng lên tột độ, anh khẽ rên lên một tiếng khoái lạc, bàn tay to lớn luân động không chừa một ngõ ngách nào. Cảm giác đau nhức truyền đến, cô nhíu mày, cố rướn người lên. Biết bao phụ nữ đã qua tay anh nhưng chưa một ai đem lại cái loại hứng thú như hiện tại. Một tay ăn chơi có máu mặt lại dễ dàng bại trận dưới một con nai tơ, bị khiêu khích đến thần hồn điên đảo, suýt chút không tự chủ được bản thân. Tuy có chút thất vọng đối với bản thân nhưng anh cũng chẳng màng tới, trong tâm trí anh hiện tại chỉ có hình ảnh của cô, tất cả chỉ có cô. Từ đầu đến cuối Tuệ Nhi đều thuận theo người phía trên mình, cô căn bản chỉ cảm thấy dễ chịu khi tiếp xúc với thứ gì đó man mát, nó làm cơn sốt của cô đỡ hơn ngoài ra cô chẳng có ý định hay muốn điều này xảy ra. Một đêm dài thật mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.