Tôi vui nói: “Chính là thư sinh họ Bồ hay Phổ gì đấy, bán canh đậu xanh ở ven đường đổi chuyện xưa, nói muốn viết sách. Tôi tâm huyết tôi dâng
trào, liền kể chuyện tỷ muội xưa cho hắn nghe, không ngờ tên nghèo kiết
hủ lậu kia viết lại nổi tiếng.”
Chu Tư Tư há to mồm, không dám tin nhìn tôi: “Lừa người à? Cô biết Nhiếp Tiểu Thiến?”
Tôi ngây người thề độc thiên hạ độc nhất: “Lừa cô tôi là chó con.”
Tôi ăn chùa uống chùa không cần trả tiền, sai bảo cô ta lâu như vậy, để
báo đáp lại thì kể một câu chuyện cũng không có gì. Vì thế rất rộng rãi
ngồi trên sô pha, để cô ta rót hai cốc nước trái cây tươi, rồi kể về
chuyện cũ bị phủi đầy bụi này.
“Thật lâu thật lâu trước kia, con gái đều rất béo, hẳn là đời Đường. Rất nhiều yêu quái thích chỗ âm u ẩm ướt, Hắc Sơn yêu khí dồi dào, cây cối
xanh um, không có người đến, rất hợp để tu yêu, cho nên tụ tập rất nhiều yêu quái. Đương nhiên, Dạ Đồng tôi chắc chắn là lão đại của bọn chúng!
Lúc ấy có rất nhiều tiểu yêu vì muốn tránh họa đều dựa vào tôi xin cơm
ăn, khi tôi không ở nhà thì giúp trông coi sào huyệt,” nhớ lại chuyện
cũ, không khỏi thổn thức, “Tôi thường ở ngoài gây rối, nghe nơi nào có
yêu quái lợi hại liền đến đấy đánh nhau. Có lần khiêu khích Tất Phương
Điểu, kết quả bị thương, nán lại xã hội loài người chữa thương rất lâu.
Lúc ấy tôi tớ chăm sóc vết thương cho tôi là giống đực, suy nghĩ cổ hủ,
sau khi phát hiện ra tôi là nữ yêu cũng vẫn không chịu bôi thuốc ở mông
với bụng cho tôi. Cấp bách không biết làm sao, tôi đành để hắn mang tôi
về Hắc Sơn, gọi bạn lâu năm Nhiếp Tiểu Thiến đến. Cô ấy là quỷ yêu
chuyên mê hoặc con người, có mấy phần nhan sắc, chỉ là tính khí không
tốt lắm.”
Chu Tư Tư vĩnh viễn không bắt được trọng điểm trong câu nói, ngu ngốc
hỏi: “Sao cô lại để đàn ông bôi thuốc vào mông cô? Cởi hết à?”
Tôi nổi giận: “Mông tôi là do Hồng Vũ làm bỏng! Tôi có cách nào khác
sao? Hơn nữa tôi là mèo! Lúc nào thì mèo lại phải mặc quần áo hả? Cái
tên vô liêm sỉ chết tiệt kia, lúc chưa biết tôi là yêu quái, không phải
còn sờ soạng lông trên mông tôi sao?! Kết quả đến khi phát hiện tôi có
thể biến thành con gái xong, đến cả vuốt lông cho tôi cũng không chịu,
đạo đức giả! Đáng xấu hổ! Hèn nhát!”
Chu Tư Tư vội ngắt lời: “Sau đó?”
Tôi xuôi xuôi, liếc mắt nhìn cô ta: “Tôi không phải là loại có nợ không
trả như cô, cô ấy giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của anh ta.”
Chu Tư Tư oán niệm: “Hai mươi triệu…”
Tôi không quan tâm đến cô ta, đắm chìm vào chuyện cũ.
Tôi tớ kia tên Tô Trọng Cảnh, là người ăn xin, gầy tong teo. Ở thời đại
thịt mỡ đắt hơn sườn, nhìn qua là biết lỗ vốn. Anh ta đọc rất nhiều
sách, có thể là vì nửa người và mặt đều bị bỏng lửa nặng, bộ dạng có hơi giống yêu quái, thường xuyên quấn mảnh vải lên mặt, đi đường cũng hơi
cà nhắc, cho nên ở xã hội loài người rất bị kỳ thị. Vì tôi bị thương
không nhúc nhích được, cho nên tốt bụng thu giữ anh ta lại làm người hầu hạ tôi, anh ta lại thích khoa chân múa tay với tôi, nói cái gì mà “Dạ
Đồng cái này không thể, Dạ Đồng cái kia không được.”
(Chu Tư Tư giơ tay: “Anh ta chăm sóc cô bị thương, không phải là ân nhân cứu mạng sao? Vì sao cô gọi anh ta là đầy tớ?”
Tôi tức giận: “Nghe chuyện cũ đi, quan tâm lắm chuyện nhỏ không đáng kể đấy làm gì?”)
Tóm lại, phần trên xem như anh ta có chút ơn cứu mạng với tôi, tôi không so đo anh ta lải nhải vô lễ, đáp lại anh ta bằng biệt hiệu nghe rất hay lại dễ nhớ “Bánh chưng”.
Nhiếp Tiểu Thiến khi còn sống là cô nàng nhà giàu, từ góc độ của yêu
quái cũng coi như có mấy phần nhan sắc, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã bệnh
chết, nhìn rất dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, đi không động váy, cười
không hở răng, là kiểu mỹ nhân tiểu thư khuê các. Nhưng bên trong thật
ra có hơi ngốc, khi còn sống cô ấy thích đọc những loại sách kỳ lạ nhất, không có việc gì thì ngửa đầu lên trời bốn mươi lăm độ ngắm sao, đọc
vài câu trong chuyện ‘Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài’ ‘Romeo và Juliet’,
khi không có người còn có nhìn tranh của soái ca mà cười kỳ dị.
( Chu Tư Tư lại giơ tay lần nữa: “‘Romeo và Juliet’ không phải là chuyện nước ngoài sao? Cô bắt nạt tôi là học sinh trung học tưởng tôi không
hiểu sao?!”
Tôi thẹn quá hóa giận, đập cô ta một phát thật mạnh, “Nhiều năm rồi, sao tôi có thể nhớ rõ toàn bộ chi tiết được? Ý đại khái không khác lắm là
được rồi.” )
Khi đấy, tôi không hề biết gì về tình yêu nam nữ, cho nên không hiểu tâm tư của những kẻ đần độn.
Bánh Chưng lén liếc mắt nhìn tôi, giải thích: “Dã hữu tử quân, bạch mao bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi” (1)
Tôi hiểu ra: “Chính là động dục sao?”
Bánh Chưng không thở được một hơi, mặt xấu đỏ hơn lửa.
Tôi khoanh tay hướng đông, thì thào tự nói: “Đã qua kinh trập*, cũng là
lúc vạn vật xuân tâm nảy mầm,” bỗng nhiên nhớ ra bên cạnh còn có giống
đực loài người, tò mò hỏi, “Bánh Chưng anh động dục sao?”
[*]Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba
Một câu hỏi đứng đắn như vậy mà mặt Bánh Chưng lại có thể luộc được trứng gà, xoay người bỏ chạy.
Anh ta nghĩ gì đấy?
Không chỉ có Tiểu Thiến vạn vật phát tình, xuân tâm nảy mầm, còn có một
xà yêu ngàn năm gần Yên Sơn. Con mắt dài màu vàng, toàn thân lạnh như
băng. Nhiếp Tiểu Thiến bị hắn nhìn trúng, theo đuổi bằng đủ loại thủ
đoạn, hôm nay đưa hoa, ngày mai đưa chocolate, ngày kia đưa thư tình,
ngày kìa chạy dưới nhà hát tình ca, khiến người ta phiền không nổi.
Nhiếp Tiểu Thiến tuy đần độn nhưng không thích tên có vảy kia, khổ nỗi
pháp lực lại không phải là đối thủ của xà yêu, vì thế chạy tới khóc lóc
xin tôi che chở.
Cùng sống ở Hắc Sơn, hơn nữa Dạ Đồng tôi còn là một cô mèo lương thiện
như vậy, sao có thể mặc kệ cô ấy được? Vì thế sảng khoái đồng ý, qua bàn bạc, quyết định tìm phu quân cho cô ấy, chặt đứt tương tư của tên quấn
quýt làm phiền kia. Tôi hỏi Nhiếp Tiểu Thiến thích dạng yêu quái gì.
Nhiếp Tiểu Thiến lại nói chém đinh chặt sắt: “Tôi muốn gả cho con người!”
Tôi sững sờ nhìn tên Bánh Chưng loài người duy nhất kia.
Bánh Chưng rất bình tĩnh nói: “Tiểu Thiến cô nương không muốn gả cho tôi đâu.”
Nhiếp Tiểu Thiến phát hiện lỗi trong lời nói, gật đầu như giã tỏi. Sau
đó kể ra yêu cầu: “Là người đọc sách, bộ dạng anh tuấn, a a cao lớn uy
vũ, phải có tình có nghĩa, gia cảnh tốt, mẹ chồng dễ ở chung, muốn…”
Tôi nghe cô ấy nói tầm nửa canh giờ, mắt trợn trắng: “Cái khác còn dễ
nói, nhưng tướng mạo anh tuấn hay không, tôi cảm thấy con người chỉ cần
không thiếu cái mũi thiếu đôi mắt thì bộ dạng cũng không khác nhau lắm,
rất khó nhận ra. Hay là dựa vào tiêu chuẩn của tôi đi?”
Tiểu Thiến hỏi: “Tiêu chuẩn của cô là gì?”
Tôi lập tức vẽ ra bức tranh một con mèo yêu đực da lông dày, đuôi thô to, hai mắt có thần, sau đó chỉ vào nói: “Đây là soái ca!”
Sắc mặt Tiểu Thiến rất khó nhìn, kiên quyết phản bác thẩm mỹ của tôi.
Chúng tôi tranh luận một lúc lâu, cuối cùng thống nhất, để Bánh Chưng
con người giống đực đến nhận xét người đàn ông bên nào đẹp trai hơn.
Bánh Chưng suy nghĩ rất lâu, yếu ớt nói: “Con người và yêu quái có thể
kết hôn sao?”
Tôi: “…”
Tiểu Thiến: “…”
Chúng tôi lập tức tra cứu lượng lớn sách vở tư liệu, bao gồm ‘Truyện
Bạch xà’ vân vân, rồi đi xin ý kiến của yêu quái lấy vợ và lấy chồng ở
nhân gian, kết luận rằng: “Chỉ cần không lừa dối, không hút dương khí
làm chuyện xấu, không bị hòa thượng bùng nổ chính nghĩa quấy rầy thì
không thành vấn đề!”
Bánh Chưng tổng kết cho nhóm chúng tôi: “Hôn nhân hợp pháp vượt qua
chủng tộc giữa con người và yêu quái cần phải có điều kiện đầu tiên là
không lừa dối. Chỉ cần đối phương biết Nhiếp Tiểu Thiến là ma mà vẫn
muốn cưới nàng như cũ thì không có vấn đề gì.”
Không sợ ma —— Chồng đúng tiêu chuẩn mà Nhiếp Tiểu Thiến chọn, bụi bặm rơi đầy.
Muốn đến Trường An phải đi qua Hắc Sơn, vô số người khuôn chó dạng người lên kinh ứng thi, đều đi qua đây.
Để tiện việc quan sát cẩn thận phẩm giá và dũng khí của đàn ông, chúng
tôi dựng lều cỏ ở ngoài Hắc Sơn, bảo hồ yêu làm phép, bắt nó biến ra một ngôi chùa nguy nga, phái lão rùa đen tu hành thâm hậu làm chủ trì trong chùa, chuyên thu nhận thanh niên soái ca hơn 16 tuổi và dưới 30 tuổi
vào ở. Tôi hóa trang thành mẹ, chị gái, em gái của Nhiếp Tiểu Thiến,
hoặc là bố, anh em vân vân, đưa cô ấy và vài tiểu yêu quái cùng ở trong
căn phòng nhỏ cạnh chùa, chờ có soái ca thích hợp xuất hiện thì trèo
tường rình coi, thấy bộ dạng đàng hoàng thì để Tiểu Thiến trang điểm
lộng lẫy, đi thử đối phương trước. Nếu đối phương là chính nhân quân tử, không sợ ma, nguyện ý cưới cô ấy, tôi sẽ dùng ba trăm lượng vàng, năm
ngàn lượng bạc và một hộp bảo thạch làm đồ cưới cho cô ấy, vui mừng hoan hỉ đưa ra khỏi cửa.
Khổ nỗi… Con người thật sự vô dụng.
(1) “Dã hữu tử quân, bạch mao bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi”
Dã hữu tử huân (Thiệu Nam) kể chuyện
“chàng trai tốt đẹp” vào rừng săn hươu nai và hái củi, gặp một người con gái mà chàng khen là “đẹp sao như ngọc” rồi yêu cô, ngơ ngẩn lơ lững đi theo cô, khiến cho chó trong nhà cô “cắn ran”. Tình điệu chất phác thật thà, rất ăn khớp với cảnh núi rừng ngày xuân.