Nhiệm vụ lần này thực sự không dễ làm, bởi vì khi Hứa Diệc Hàm tìm hiểu tin tức về Kiều Tiểu Duy, thì rút ra được kết luận là...
Người này tuyệt đối là một nam trạch*, nghề nghiệp là tác giả truyện tranh trong suốt nhiều năm, năm nay đột nhiên bùng cháy, trong cơn cảm hứng sáng tác ra nhiều bộ truyện mới liên tục đứng đầu bảng xếp hạng, được xem là nhân có có năng lực trong giới.
*Nam trạch: nam nhân suốt ngày ở trong nhà, không xã giao, không đàn điếm, không hay ra ngoài.
Hắn ở trên Weibo luôn duy trì hình tượng tốt đẹp, thân thiện, nguyên chủ từng tìm hiểu được một chuyện về hắn, đó là thường ngày hắn rất hay đọc bình luận, dạo Weibo, đối với mạng xã hội thật sự có thể nói là cuồng nhiệt.
Hay xuất hiện trên tạp chí, hơn nữa rất coi trọng fan, rất để ý cái nhìn của người khác đối với truyện tranh của mình.
Mỗi tháng hắn ra khỏi nhà một lần, trước đi cắt tóc, sau đó ghé siêu thị mua mì gói, đồ ăn vặt, thức uống, còn nếu khi lười biếng, hắn sẽ nhờ dịch vụ giao hàng, mỗi tuần lấy một lần. Giống như hắn không có bạn bè đến kiếm, chính hắn cũng hiếm khi ra cửa, chỉ trừ những người biên tập thường hay đến đập cửa đòi bản thảo.
Nàng có chút buồn bực, làm sao Kiều Tiểu Duy có thể ở trong phòng một mình như thế mà không buồn chán, nếu lỡ như, hắn không có ý định kết hôn, sinh con, có lẽ cứ thế mà sống qua ngày đi. Nếu muốn tiếp cận hắn, phải làm sao bây giờ? Còn có biện pháp gì? Trừ bỏ mặt dày đi gõ cửa nhà hắn, không còn phương pháp nào hữu dụng hơn a!
Cũng còn tốt là xuyên đến thời điểm vừa mới chuyển nhà, vậy trước đi chào hỏi một cái, lấy lý do vừa mới dọn đến đây, sau này cả hai sẽ là hàng xóm, mời hắn đi ăn một bữa cơm vậy.
Nghĩ như vậy, Hứa Diệc Hàm lập tức làm ngay. Tác giả truyện tranh thì thích thể loại gì? Em gái loli? Thục nữ gợi cảm? Do dự một trước, nàng vẫn là nên thử phong cách tiểu loli thanh thuần như nước đi. Áo sơ mi trắng đi kèm với áo khoác lông vàng nhạt, phía dưới là váy ngắn hình ô vuông, tất dài qua gối, giày da màu đen. Trang phục xứng với mái tóc dài đen mượt, phiêu phiêu như tiên, thuần khiết đến không nhiễm một hạt bụi nào.
Hứa Diệc Hàm nhìn khuôn mặt thủy nộn trong gương, sờ một chút, thật là mềm mại, bởi vì thường xuyên ở trong nhà viết văn nên cả người trắng nõn, làm cho người khác nhìn thật thích.
Thân thể của nguyên chủ quá tốt, Hứa Diệc Hàm hài lòng gật đầu, cố ý xuống lầu mua chút hoa quả. Đợi đến buổi tối, trăng đã lên cao, tinh thần tự tin mà đứng trước cửa nhà Kiều Tiểu Duy.
Ngón tay mảnh khảnh duỗi ra hướng về phía chuông cửa, “Ting tong.”
“Ting tong.”
Mười lăm giây, ba mươi giây, một phút... Không phản ứng.
Không có ở nhà? Làm gì có chuyện đó! Đang tắm? Sẽ không trùng hợp như vậy đi?
“Ting tong, ting tong.”
.....
Nam nhân kia thật yên lặng, lẽ nào lén tự sát ở trong nhà?
Hứa Diệc Hàm khẽ cắn môi, lấy hết can đảm, “Ting tong, ting tong, ting tong...”
Một chuỗi tiếng bước chân thịch thịch thịch đi tới, mặt đất như rung chuyển, cho thấy chủ nhân của nó đang rất là tức giận.
Thật là bực mình mà, cửa mở ra, một nam nhân đầu tóc rối bời, biểu tình âm trầm xuất hiện trước mặt Hứa Diệc Hàm. Đương nhiên, đó chính là Kiều Tiểu Duy.
Dáng người cường tráng, mặc chiếc áo thun đỏ, bên dưới là một chiếc quần đùi đen, chân mang đôi dép kẹp, đúng là tiêu chuẩn của một trạch nam thời hiện đại.
Mái tóc rối bời như ổ gà hiển nhiên là đã lâu chưa có sửa sang, che khuất một nửa đôi mắt đen tuyền của hắn, nhưng nàng vẫn có thể nhìn đến hai quầng thâm mắt cực đại của hắn. Giờ phút này, môi mỏng mím lại, vẻ mặt tức giận, cả người tản ra hơi thở cuồng bạo và khí tràng mạnh mẽ làm người sợ hãi. Nếu là nhân vật truyện tranh, có lẽ bây giờ đỉnh đầu hắn sẽ có một làn khói trắng, quanh người là một ngọn lửa bập bùng đi.
Ấn tượng khắc sâu vào trong lòng Hứa Diệc Hàm đó chính là, gương mặt trắng bệch như trong suốt kia của hắn, giống như cả năm không tiếp xúc với ánh mắt trời.
Hứa Diệc Hàm nhìn đến ngây người.
Sau đó đã quên luôn bản thân phải tới đây để làm gì.
Kiều Tiểu Duy âm trầm, mở to mắt trừng nàng: “Cô là ai? Đến đây làm gì?”
Hứa Diệc Hàm như bị sét đánh! Làm sao, làm sao mà... Thanh âm lại dễ nghe như vậy? Tươi mát như gió xuân, ôn nhuận như ánh mặt trời, mang theo một chút ôn nhu không rõ, cảm nghe lỗ tai như muốn mang thai.
Quả nhiên là Thượng Đế đóng cửa với người khác, nhưng lại ưu ái mở cửa sau cho hắn. Hứa Diệc Hàm bừng tỉnh, ngọt ngào mà cười với hắn: “Anh khỏe không, tôi là Hứa Diệc Hàm, mới vừa dọn tới đây, ở đối diện với anh, về sau chúng ta chính là hàng...”
Vừa nói, vừa giơ túi hoa quả trong tay lên.
Ai ngờ Kiều Tiểu Duy lại nhíu chặt lông mày, mắt hắn trợn trắng: “Liên quan gì đến tôi!” Sau đó thân mình ui về phía sau, “Phanh” một tiếng đem cửa đóng lại, để lại Hứa Diệc Hàm ngây ngốc sau cánh cửa.
Tình, huống, gì, đây?
Nam nhân này vừa ăn một bụng hỏa à? Từ đầu tới cuối dùng ánh mắt nhìn một kẻ phiền toái nhìn nàng còn chưa nói, vì cái gì người bình thường nếu tức giận vì cũng sẽ uyển chuyển cự tuyệt, thế mà hắn!
Vừa rồi nhất định là nàng bị điên, mới cảm thấy người nam nhân này có chỗ đáng khen.
Không hề, hắn một chút cũng không hề có!
Hứa Diệc Hàm nổi giận đùng đùng mà quay về phòng, thô bạo đem cửa mở ra rồi đóng lại, hận không thể ngay lập tức dập cho tên tiểu tử Kiều Tiểu Duy kia một trận tơi bời.
Nhưng mà tức giận thì tức giận, nhiệm vụ không thể không làm. Tên tiểu tử này, cho dù tính tình có thúi quắc như thế, nhưng suy cho cùng cũng là nam nhân. Nhất định là bởi vì nàng trang điểm không hợp ý hắn. Lúc này, nàng quyết định sẽ đi theo con đường gợi cảm, quyến rũ.
Buổi tối ngày hôm sau, Hứa Diệc Hàm một bên tự nhủ an ủi chính mình, một bên tiếp tục ấn chuông cửa nhà Kiều Tiểu Duy. Chắc sẽ không xảy ra tình huống máu chó như ngày hôm qua nữa, váy dài xẻ tà màu đen, như có như không mà lộ ra bắp đùi trắng nõn, bóng loáng, nghe ngực trễ xuống, xuân sắc như ẩn như hiện - điểm yếu duy nhất chính là bộ ngực nguyên chủ quá nhỏ a, việc này làm Hứa Diệc Hàm cảm thấy thật vất vả.
Nhưng mà, câu dẫn một tên nam trạch vẫn là dư dả! Hứa Diệc Hàm tự tin như thế là đã đủ dùng.
Lúc này Kiều Tiểu Duy lại rất nhanh mà mở cửa ra, hắn giống như đang bất an mà đi tới đi lui trong phòng, giờ phút này tiếng bước chân long trời lở đất mang theo sự tức giận như núi lửa phun trào đến gần. Cửa mở ra, vẫn là ngoại hình như ngày hôm qua, điểm khác nhau duy nhất đó chính là quầng thâm mắt có vẻ dâm hơn, ánh mắt tiều tụy, khuôn mặt sưng hóp làm người không nỡ nhìn thẳng.
“A... Anh khỏe chứ, tôi là hàng xóm mới, có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi?” Hứa DIệc Hàm một bên nói, một bên âm thầm mà lo lắng, sau đó nhanh chóng bồi thêm một câu: “Chờ đến lúc nào mà anh rảnh ấy!”
Con ngươi đen nhánh của hắn liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới làm cho nàng như có dự cảm bất an.
Giây tiếp theo, liền nghe hắn nói: “Tôi lúc rảnh thì không có ăn cơm, cô thích thì tự đi mà ăn ấy. Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi.”
Sau đó là một cái nhìn khinh thường kèm theo một tiếng sập cửa lớn, như một trận gió lạnh lẽo, từng đợt từng đợt thổi vào trong lòng Hứa Diệc Hàm.
.....
Hứa Diệc Hàm hiện tại thật muốn xử lý cái hệ thống chết tiệt kia.
Nếu được, nàng thật muốn bắt lấy nguyên chủ, hảo hảo tra hỏi cô ấy một phen, vì cái quần què gì mà lúc trước lại mê đắm Kiều tiểu Duy, vì cái gì mà từ bỏ trị liệu!
Hứa Diệc Hàm rất mệt mỏi, suốt một tuần liền không gặp lại Kiều Tiểu Duy. Trừ có một lằn căng não tìm ý tưởng cho tác phẩm truyện của nàng, thì cuộc sống cũng không có gì quá nổi bật.
Miễn cưỡng gõ được hơn 2000 chữ, Hứa Diệc Hàm tắt laptop, chuẩn bị đi tắm rửa. Nào biết, mới hôm qua máy nước nóng còn đang sử dụng êm đẹp nay lại hỏng. Thời tiết lại có chút se se lạnh, nàng không muốn sử dụng nước lạnh tắm rửa, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đến phòng đối diện mượn phòng tắm.
Nghĩ đến lại việc tiếp xúc với Kiều Tiểu Duy, nàng thật đau đầu...