Thanh âm hệ thống vẫn lãnh đạm như cũ: “Nhiệm vụ lần thứ hai hoàn thành với đánh giá 100%, đạt được 100 nguyện lực điểm, tổng điểm là 180. Đang tìm nhiệm vụ phù hợp, xin chờ một chút...”
Ý thức nàng có chút mơ hồ, hiển nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn rời khỏi thế giới thứ hai.
Kết thúc... Hẹn gặp lại, Thư Ẩn ca ca. Không biết vì cái gì, lúc nhiệm vụ kết thúc, nàng có chút buồn bã, có lẽ vì so với thế giới cổ đại của Hầu gia, thì thế giới thứ hai gần giống với thế giới cũ của nàng, trong quá trình làm nhiệm vụ, cũng thường cho nàng cảm giác cuộc sống chân thực. Loại cảm giác này, là... Luyến tiếc sao?
Nàng đột nhiên nhớ tới ước nguyện ban đầu khi chấp nhận thực hiện nhiệm vụ, đã trải qua hai nửa đoạn tình cảm, ý nguyện nàng cũng dần dần thay đổi, ý niệm quay về bên cạnh bạn trai cũng, cũng dần dần lung lay.
Hứa Diệc Hàm đột nhiên có chút bực bội, không muốn nghĩ tiếp nữa. Trải qua hai lần nói chuyện cùng hệ thống, hiện giờ lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng hỏi thẳng: “Xin lỗi, hiện tại tinh thần tôi không tốt lắm, có thể nghỉ ngơi một chút sau đó tiếp tục chấp hành nhiệm vụ được không?
“Được.” Hệ thống sảng khoái.
Nàng mơ hồ ngủ một giấc, trong mộng cũng chẳng làm gì, nhưng khi tỉnh lại càng thêm mệt mỏi, cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Hoàn toàn không có tốt lên, ngược lại càng thêm mệt mỏi. Nàng thở dài một tiếng: “Tôi chuẩn bị tốt rồi, tiếp tục nhiệm vụ thôi.”
Thanh âm hệ thống lập tức vang lên: “Nhiệm vụ đã được lựa chọn, đang tải... Nhiệm vụ: Tay bút thịt văn, chuẩn bị tiến hành...”
Quá trình xuyên qua quen thuộc, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên:
“Thân phận: Tác giả chuyên nghiệp trong giới văn học Hứa Diệc Hàm.
Mục tiêu nhiệm vụ: Trở thành bạn gái của nhà vẽ truyện tranh Kiều Tiểu Duy.
Nhiệm vụ bắt đầu.”
Khi mở mắt ra, nàng thấy khắp nơi toàn là thùng giấy lớn nhỏ, để lung tung khắp nơi, cơ hồ không có chỗ để đặt chân. Hứa Diệc Hàm tùy tiện mở ra một thùng giấy, là sách, tất cả đều là sách. Đọc nội dung bên trong, nào là tuấn nam mỹ nữ, tình tình ái ái, một tay dâm đãng, từ từ... Đây là cái gì?
“Cô giơ tay choàng qua cổ hắn, nhiệt tình như lửa mà dâng lên đôi môi mềm mại, môi lưỡi dây dưa, gian nan thở dốc, tay hắn lặng yên xâm nhập vào váy cô...”
Hứa Diệc Hàm trợn mắt, lật tiếp trang kế, chỉ thấy...
“A... Rất thích... Rất thích anh dùng sức như thế mà đâm em...”
“Tiểu yêu tinh, kẹp anh thật chặt, làm anh muốn bắn cả ra...”
??
Ánh mắt nguyên chủ độc đáo như vậy sao?
Hứa Diệc Hàm vừa tiếp thu tin tức, mặt liền tối sầm lại, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận.
Cái gì mà tay bút chuyên nghiệp trong giới văn học? Đừng có lừa dối như thế chứ? Rõ ràng là, rõ ràng là...
Tay, bút, thịt, văn!
Ngươi, ngươi... Hệ thống đáng chết!
Hứa Diệc Hàm nghiến răng, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, ánh mắt như muốn xuyên qua nó, nhìn qua cũng một cái cửa khác trên hành lang, quan sát mục tiêu nhiệm vụ lần này - tác giả truyện tranh Kiều Tiểu Duy.
Trong trí nhớ lần gặp mặt đầu tiên của nguyên chủ và Kiểu Tiểu Duy, là sau khi cô ấy chuyển đến đây được 10 ngày. Lúc trước, cô ấy cho rằng phía đối diện vẫn không có người ở. Bởi vì, trước nay vẫn chưa từng có người ra vào.
Chạng vạng ngày thứ mười, nguyên chủ hẹn bạn thân đi ăn cơm, vừa mở cửa ra, thì đối diện với hắn. Đầu tóc hỗn loạn, quầng mắt thâm tím, biểu tình uể oải chán nản, làm nguyên chủ một trận hoảng hốt.
Cô ấy cứ như thế thầm mến Kiều Tiểu Duy.
Thâm tình như vậy - kinh động hệ thống.
Khóe miệng Hứa Diệc Hàm run rẩy, cảm giác bản thân tiến vào một thân thể có gu thẩm mỹ thật kỳ quái.
Nàng có dự cảm, nhiệm vụ lần này sẽ không đơn giản. Bởi vì chỉ nhìn đến thân phận tác giả thịt văn của mình thôi, đã là một chướng ngại vật rất lớn rồi...