CHƯƠNG 13
“Ngô. . . Đau… …” Chuyện gì xảy ra? Tại sao lưng đau như vậy… . . .
Nhịn đau mở ra hai mắt, phát hiện mình trắng trơn nằm ở trên giường, bên người không có ai. Cuống quít kiểm tra chính mình có bị Điệp Quân…không? Lại bởi vì động tác quá lớn trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, bất quá biết mình vẫn là còn trong sạch, không khỏi yên tâm, mặc dù mình không phải nữ tử, chính là ai cũng không muốn đã bị người… Quên đi, bây giờ việc quan trọng là biết trên lưng phát sinh chuyện gì mới đúng. Nhìn bốn phía, không thấy y phục của mình, đành phải khoác khăn trải giường từ từ đi xuống, lại vì tác động này mà lưng phát ra đau đớn, tốc độ chỉ có thể giống rùa bò đi hướng về phía gương.
“Tại sao phòng lớn như vậy… . . .” Thở dài nói, cảm thán chính mình, cuối cùng cũng đi đến trước gương, bởi vì ta hiện tại mới phát giác, gian phòng kia lớn đến dọa người, theo như trên TV thường chiếu thì phòng này cũng ngang ngữa với phòng hoàng đế. Đem tóc dài hướng một bên, khăn trải giường lui tới thắt lưng, quay đầu hướng gương nhìn lại… Dọa! Ta nhất thời trừng lớn hai mắt, tại sao. . . Tại sao trên lưng ta lại sẽ có hình xăm con bướm đỏ như máu? ! Ngày hôm qua. . . Là ngày hôm qua khắc xuống sao? Chính là, tại sao… . . .
“Rất đẹp, có phải không?”
“A? !” Vừa mới suy nghĩ , không nhận thấy có người khác tiến vào, bừng tỉnh khiến chính mình rơi cái ôm ấp của người vừa tới.
“Rất đẹp, Mị Nhi như vậy rất đẹp, không phải sao?” Điệp Quân ôm lấy Mị, ngón tay ở hình xăm trên lưng càng không ngừng khẽ vuốt.
“Tại sao? Tại sao trên lưng ta lại có hình xăm con bướm đỏ như máu?” Ta nắm áo hắn hỏi.
“Ta nói rồi. . . Ta sẽ làm cho Mị Nhi thuộc về ta, ‘ Điệp ’ trên lưng Mị Nhi . . Là ấn ký của ta, chỉ cần có ‘ Điệp ’, chứng tỏ Mị Nhi là người của ta, ‘ Ẩn ’ cùng ‘ Túy Mộng Lâu ’ cũng không thể thương tổn Mị Nhi, cũng đồng dạng Mị Nhi được phân phó bọn họ…”
“Cái gì? Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng là ai?” Ta là người của Điệp Quân? ‘ Ẩn ’ cùng ‘ Túy Mộng Lâu ’ cũng không thể thương tổn ta? ‘ Ẩn ’ cùng ‘
Túy Mộng Lâu ’ có quan hệ gì? Giờ phút này đầu óc ta một mảnh hỗn loạn…
“Ta là lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ , nhưng đồng thời cũng là thủ lĩnh của ‘ Ẩn ’, cho nên, Mị Nhi, ta sẽ không cho ngươi thoát khỏi ta. . .” Ôm thật chặc Mị, như muốn đem Mị thu vào thân thể của chính mình.
“!” Điệp quân là thủ lĩnh của ‘ Ẩn ’. . . ? Nguyệt trước đó nói với ta thủ lĩnh của ‘ Ẩn ’. . . ? Đó là đại biểu, ta cũng sẽ bị giết?
“Mị Nhi. . . người bị khắc‘ Điệp ’, chính là người mà cả đời ta sẽ không thương tổn…” Điệp Quân như biết ta suy nghĩ gì mà nói. Người cả đời một đời… Sẽ không thương tổn ta… Đây là đang nói ta vĩnh viễn chỉ khả năng ở lại bên cạnh hắn? Không muốn! Ta muốn tự do. . . Hơn nữa, ta cũng không thuộc về hắn… . . .
“Điệp Quân. . . Thả ta được không? Ngươi có biết. . . Ta không thuộc về ngươi… . . .” Ta mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, ta hy vọng hắn thả ta…
“Mị Nhi, ngươi còn không rõ sao? Ngươi là người ta lựa chọn, người ta nhận định. . . lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta cũng đã yêu ngươi… Nếu ngươi hiện tại không thương ta, ta sẽ khiến cho ngươi chậm rãi yêu ta!” Thâm tình ánh mắt, kiên quyết ngữ khí, làm ta không dời mắt.
“Ta… . . .” Ta thế nhưng không thể cự tuyệt hắn.
“Mị Nhi. . . Chẳng lẽ ngươi thích Phỉ Nguyệt? !” Điệp Quân đột nhiên cầm lấy hai tay ta, kích động hỏi.
“Ta. . . Ta thích Nguyệt… …”
“Không được! Mị Nhi thuộc về ta!” Ta lời còn chưa dứt, đã bị Điệp Qân đánh gảy , điên cuồng hôn chính mình.
“Ngô… . . .” Điệp Quân làm sao vậy?”Ngô ngô! Ân… . . .” Buông ra, ta đang thiếu dưỡng khí!
“Hô… . . .” Rốt cục buông ra, thật tốt quá.
“Mị Nhi, ngươi thật sự thích Phỉ Nguyệt sao?” Điệp Quân lại một lần nữa hỏi.
“Hô. . . Nguyệt. . . Hắn đối ta tốt lắm, cho nên ta thực thích hắn… Ngọc Lưu Ly cũng vậy. . . Ta cũng thực thích nàng…” Người tốt với ta, ta đều thích.
“Mị Nhi. . . Ngươi thực ngốc… . . .” Điệp Quân sau khi nghe thở ra một hơi, cũng cười nói ta ngốc.
“Ta ngốc? Tại sao?”
“Bởi vì Mị Nhi thực ngốc…” Thích Phỉ Nguyệt là bởi vì hắn đối với mình tốt, không phải loại thích này, biết được chuyện này làm Điệp Quân thực cao hứng, nhưng đồng thời cũng phát giác Mị kỳ thật đối với cảm tình rất ngốc.
“Điệp Quân?”
Điệp Quân không nói gì, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau , ấm áp cảm giác, làm cho Điệp Quân hy vọng thời gian cứ như vậy dừng lại, dừng lại ở giờ khắc này.
“Điệp Quân… . . .”
“Mị Nhi, làm sao vậy?”
“Ta. . . Tại sao phải mặc như vậy… . . . ?” Ta thực bất đắc dĩ, bất đắc dĩ hiện trên người mặc bộ quần áo kia.
“Như vậy không tốt sao? Ta giác rất đẹp, Mị Nhi rất đẹp.” Điệp Quân mê luyến nhìn Mị.
Áo dài màu đen lộ bả vai bó sát người, không nói là áo dài phải gọi là sườn xám. Sườn xám màu đen lộ bả vai bó sát người, hai bên trái phải xẻ tà tới phần eo, lộ ra chân dài tuyết trắng thon thả, mà ở lưng lộ ra sợi tơ màu đỏ của ‘ Điệp ’; vị trí tay cánh là áo khoác màu đen dài , trên cánh tay trái treo ngọc bội ‘ Quân ’; tóc dài đen nhánh rối tung ở trên người, chỉ có bộ phận tóc bên phải dùng trâm cài đầu cố định .
“Nhưng. . . Tại sao đem nam trang đổi thành nữ trang…”
“Ăn mặc đẹp là có thể , không phải sao?” Điệp Quân đúng lý hợp tình nói.
“Vậy sao…” Ta cảm thấy không ổn, chính là lại không thể cởi…
“Vốn Mị Nhi hẳn là lộ ra hình xăm trên lưng, mới có thể làm cho người của ‘ Ẩn ’ cùng ‘ Túy Mộng Lâu ’ biết Mị Nhi là người của ta, nhưng mà. . . Ta không hy vọng những người khác nhìn đến hình xăm của Mị Nhi, cho nên ở mặt trái chỉ có sợi chỉ đỏ của ‘ Điệp ’, hơn nữa Mị Nhi đeo ngọc bội ta đưa, như vậy những người khác sẽ biết Mị Nhi là người của ta …” Điệp Quân ôm lấy Mị, ôn nhu nói.
“Điệp Quân… Ta vẫn phải ở chỗ này sao?”
“Mị Nhi muốn đi đâu?”
“Không biết. . . Lúc trước đều là Nguyệt mang ta chung quanh du ngoạn.” Không biết Nguyệt hiện tại tại ở đâu? Nguyệt có … đang tìm ta không?
“… Vậy ta cũng mang Mị Nhi chung quanh du ngoạn, được không?”
“Có thể chứ… ?” Ta nghi hoặc nhìn Điệp Quân.
“Chỉ cần là Mị Nhi nói là có thể , trừ bỏ việc. . . Muốn chạy trốn khỏi ta… . . .”
“Như vậy. . . Ta hy vọng Điệp Quân mang ta đi ra ngoài…” Có lẽ có cơ hội gặp lại Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly…
“Hảo…” Điệp Quân nhẹ nhàng hôn hai má Mị, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mình quyến luyến không thôi.