Yêu Vũ Dạ Mị

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14 (H)

“Điệp quân. . . Chúng ta đi đâu?” Nhìn bức tranh phong cảnh bên ngoài xe ngựa , cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp , ta miễn cưỡng ở trong ngực Điệp Quân hỏi.

“Chúng ta về nơi của ‘ Ẩn ’ trước, sau đó ta mang Mị Nhi đi chung quanh du ngoạn.” Điệp Quân ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực hút mùi thơm ngát thản nhiên.

“Quay về ‘ Ẩn ’… ?” Mang cảm giác buồn ngủ, ta ngơ ngác hỏi.

“Ân, Mị Nhi, nếu nghĩ muốn ngủ thì ngủ đi.” Thanh âm ôn nhu ở bên tai truyền ra.

“Ân…”

“Ngô…” Ngủ thật thoải mái, mềm nhũn giường, ổ chăn ấm áp dễ chịu, còn có. . . búp bê lông xù? !

“A?” Cuống quít đứng lên, muốn thấy rõ ‘ búp bê lông xù ’ trong ngực kia là cái gì, vừa thấy, dĩ nhiên là… …”Tiểu Bạch!” Là Tiểu Bạch! Là Tiểu Bạch nè! Hưng phấn hôn lên Tiểu Bạch trong ngực, nghĩ thầm mình không biết bao lâu rồi không thấy Tiểu Bạch, cho nên bây giờ có thể nhìn thấy Tiểu Bạch, tự nhiên là rất vui vẻ. Bất quá. . . Tại sao Tiểu Bạch ở chỗ này? Nhìn bốn phía, phát giác mình hiện đang ở trong phòng so trước còn muốn hoa lệ hơn! Ngơ ngác hồi tưởng trong xe ngựa cùng Điệp Quân nói chuyện. . . A! Đúng rồi, Điệp qQân hình như nói với ta là về ‘ Ẩn ’ trước, bất quá khi đó ta buồn ngủ… Ngô. . . Như vậy nói ta đang ở ‘ Ẩn’ ? Hơn nữa ta nghĩ nơi này hẳn là phòng Điệp Quân.

“Tiểu Bạch, chúng ta đi ra xem một chút đi.” Đối với Tiểu Bạch trong ngực nói, ta chậm rãi hướng cửa phòng đi đến.

“Xôn xao!” Thực diễm lệ, hơn nữa đồng thời cũng có một loại cảm giác yêu dị, hoa viên bên ngoài phòng bốn phía đều đủ loại hoa thuốc phiện đỏ như máu!

Hai mắt không ly khai cánh hoa này, thân mình giống như bị hấp dẫn, bất giác hướng hoa thuốc phiện đỏ như máu này đi đến.

“Vậy giết hắn đi…” Lãnh khốc biểu tình, lạnh lùng ngữ khí không khỏi làm trái tim người khác cảm thấy  băng giá.

“Dạ, chủ tử!”

“Đi xuống đi.”

“Dạ, chủ tử!” Cung kính rời đi, trong phòng chỉ còn lại người được xưng là chủ tử.

“Không biết Mị Nhi tỉnh chưa…” Vừa mới lạnh lùng, đã thay đổi thành dịu dàng ngữ khí, người được xưng là chủ tử này đúng là Điệp Quân. Nghĩ nghĩ, điệp quân bước nhanh rời đi thư phòng, hướng tới gian phòng của mình, bởi vì Điệp Quân giờ phút này trong đầu tràn đầy thân ảnh của Mị.

“Mị Nhi…” Đang lúc Điệp Quân sắp đi vào phòng, lại nhìn đến Mị chính đứng ở trong biển hoa thuốc phiện. Gió nhẹ thổi bay, quần áo màu đen trên không trung tung bay , giờ phút này Mị ở  trong mắt Điệp Quân như con bướm đang bay múa trong biển hoa thuốc phiện. Một người lẳng lặng đứng ở trong biển hoa, một người lẳng lặng đứng ở bên ngoài; thời gian trôi qua như là đình chỉ.

Từng bước một tiêu sái qua đi, tâm Điệp Quân đã bị mê hoặc, ôm người trước mắt, cho một nụ hôn thật sâu.

“Ngô… . . .”

Mị nghĩ đến Điệp Quân chỉ giống bình thường hôn môi mình, nhưng ngay sau đó đôi môi Điệp Quân lại dời xuống bả vai đến vành tai.

“Điệp Quân? !”

Điệp quân đem Mị áp đến ở trên biển hoa, thân mình chụp lên Mị, đem Mị gắt gao đích cố định, cởi bỏ áo Mị, lộ ra ngực tuyết trắng, cúi đầu liếm anh hồng trước ngực Mị.

“A! Không cần! Buông!” Mị giãy dụa, tóc dài đen thùi tản ra.

Nghe được Mị kêu, tiểu hồ ly ở giữa đánh về phía Điệp Quân trên người Mị, muốn công kích hắn, nhưng mà một tiểu hồ ly sao có thể có thể gây tổn hại cho cho Điệp Quân có võ công đầy người? Điệp quân đối với Tiểu Bạch nhẹ nhàng vung lên, thân thể Tiểu Bạch đã bay đến xa xa, hôn mê nằm bất động.

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Ngươi đối với Tiểu Bạch làm cái gì vậy? !” Nhìn Tiểu Bạch nằm trên mặt đất, Mị kích động hỏi.

“Yên tâm, Tiểu Bạch sẽ không chết… . . .” Ngữ khí như chẳng hề gì , Điệp Quân chỉ chuyên chú Mị trước mắt.

Đem quần áo trên người Mị bị cởi ra, đầu lưỡi Điệp Quân lướt qua ngực Mị, kéo dài đến phần eo, hai tay cũng thong thả kích hoạt đến dục vọng Mị, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ân a… Buông tay… …”

Điệp Quân tà mị liếm môi, cúi đầu cắn da thịttuyết trắng của Mị, hai tay tốc độ không ngừng nhanh hơn. Cảm giác tê dại nảy lên trong lòng Mị, Mị chỉ có thể phát ra từng trận rên rỉ, trong phút chốc tăng khoái cảm, làm cho Mị trong tay Điệp Quân bắn ra trọc bạch.

“Ách ha. . . Ân a… . . .”

Điệp Quân dừng lại, nhìn vẻ mặt  của Mị hấp dẫn vô cùng, hạ thân hắn cũng nóng lên, hôn lên đôi môi ngọt ngào của Mị. Mị phản xạ lắc lắc cúi đầu muốn chạy trốn nhưng sao địch lại Điệp Quân nhẹ nhàng cắn lên môi Mị, khi Mị bị đau há mồm nhân cơ hội đem đầu lưỡi vói vào miệng Mị, buộc đầu lưỡi của Mị cùng mình giao triền.

“Hô. . . Hô ha. . . A…”

Đồng thời như thế, Điệp Quân đem chất lỏng dính đầy theo ngón tay xoa bên ngoài tiểu huyệt Mị, đầu ngón tay vuốt ve huyệt khẩu, cũng chậm rãi thân nhập

Mị nhất thời nắm lấy bả vai Điệp Quân. Điệp Quân bôi trơn tiểu huyệt Mị, khơi mào nhiệt khí trong cơ thể khiến Mị run rẩy .

“A. . . A. . . Không cần… . . .”

Điệp Quân nhất bụng chính mình, đem dục vọng đâm vào tiểu huyệt ướt ác của Mị ôn nhu nói.

“Mị Nhi. . . Ta muốn đi vào…”

Động thân, Điệp Quân đem dục vọng đâm vào cơ thể Mị.

“A! Đau. . . Đi ra ngoài… . . .” Mị không ngừng giãy dụa, hoa thuốc phiện rơi rụng trên người Mị dị thường diễm lệ.

Hạ thể bị mãnh liệt đánh sâu mang theo khoái cảm, hai tay không ngừng trên lưng Điệp Quân lưu lại trảo ngân đỏ thẩm. Trên mặt vì động tác kịch liệt mà đỏ bừng mê người, đau đớn cùng hoan ái kịch liệt làm kích phát nước mắt, miệng không chút nào che dấu tiếng rên rỉ, làm cho Điệp Quân cầm lấy phần eo Mị, điên cuồng tiết tấu nhanh hơn.

“Ngô a! A… . . .”

Điệp Quân trong nháy mắt rất nhanh thật nhập, chất lỏng lớn nóng cháy hướng vào cơ thể Mị, Mị thở phì phò nằm trên biển hoa, trên người hai người chảy ra mồ hôi hoan ái, Điệp Quân rút ra dục vọng trong cơ thể Mị, mị hai chân run lên vài cái. Điệp quân nhìn chất lỏng theo tiểu huyệt Mị chảy ra, hơn vài phần *** mỹ kèm theo tư thế và biểu tình mê người đích . . Làm Điệp !uân lâm vào điên cuồng.

“Mị Nhi…”

Mị không lên tiếng, chỉ thất thần nhìn Điệp Quân.

“Mị Nhi giống cây thuốc phiện, là loại độc dược khiến người ta nghiện… …”

Điệp quân rất nhanh đích đem thân thể Mị  trở mình, nâng lên cái mông của Mị, làm cho dục vọng mãnh liệt đâm thẳng vào chỗ sâu trong tiểu huyệt  của Mị, Mị đột nhiên nhận ra khoái cảm mà kêu lên.

“Ngô a. . . Không… À không… …”

Điệp quân tay phải chuyển qua dục vọng của Mị, nhẹ nhàng khiêu khích , tay trái còn lại vuốt ve lưng mang nhiệt độ cơ thể quá cao của Mị,  ‘ Điệp ’ trên lưng như đang nhảy múa.

Mị nằm úp sấp ngã trên biển hoa, hạ thân trần trụi cùng cái mông hoạt nộn, làm cho Điệp Quân liên tục thong thả trừu sáp dục vọng, tiểu huyệt không ngừng chảy ra chất lỏng nóng rực, theo đùi chậm rãi chảy xuống, hơi thở Mị hơi run rẩy, bị bắt phải cảm thụ dục vọng vô chừng của Điệp Quân… …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.