CHƯƠNG 15
‘… Ô… A… ’ Đầu óc không ngừng nhớ lại hình ảnh bị Điệp Quân cường bạo, hoa thuốc phiện đỏ như máu. . . Như một ngọn lữa có thể hủy vạn vật, đốt cháy thân thể của chính mình. Đột nhiên, nhớ lại hình ảnh cùng ca ca chia lìa, Bài sư huynh truy giết mình, bị người bán đến ‘ Túy Mộng Lâu ’, tất cả đều là cô độc, thống khổ nhớ lại… Muốn càng quét đi những ác mộng kia nhưng lại không thể, bởi bản thân không thể ngăn cản được suy nghĩ trong đầu, thoát khỏi không được, chỉ có thể giống cá chậu chim ***g, những thống khổ càng không ngừng chuyển động. . . Không ngừng cảm thụ cô độc, tịch mịch, cảm giác thống khổ… . . .
“Mị Nhi làm sao vậy?”
“. . . Chủ tử… Thuộc hạ bất lực… . . .”
“Ngươi nói cái gì!” Điệp Quân phẫn nộ phất tay, thanh âm chói tai vang vọng không ngừng.
“Mị chủ tử đã hết sốt. . . nhưng suy nghĩ vẫn chìm trong thống khổ… Như là bị trói buộc . . vì vậy mới chưa tỉnh lại… . . .” Mị vẻ mặt thống khổ, chứng minh sự thật như thế.
“Không có cách nào sao…” Bị trói buộc sao . . . Điệp Quân biết việc này có liên quan đến mình, mới làm cho Mị lâm vào thống khổ, nhưng hối hận. . . Không thể thay đổi sự thật.
“Chủ tử, còn nhớ vị ‘ thần y ’ mai danh ẩn tích không? Nghe nói hắn một mình xuống núi, vì tìm kiếm đồ nhi mất tích của hắn. Chủ tử có thể thỉnh hắn vì Mị chủ tử trị liệu, nếu thành công, liền thay hắn tìm kiếm đồ nhi mất tích đó; nhưng nếu thất bại. . . Chúng ta có thể quyết định xử lý sau.” Lạc ở một bên đột nhiên nói, bởi vì sự tình phát triển đến như vậy, hắn biết nếu Mị vẫn chưa tỉnh lại, Điệp Quân có thể cả đời luôn sẽ như vậy… . . .
“Lạc, dẫn hắn về.đây”
“Dạ, chủ tử, thuộc hạ rời đi trước.” Lạc đồng thời cũng bảo những người khác trong phòng rời đi, để cho Điệp Quân cùng Mị một chỗ.
“Mị Nhi… … . . .” Điệp quân nhìn Mị đang ngủ say, khẽ hôn lên đôi môi tái nhợt.
“Thần y, xin theo ta về ‘ Ẩn ’.” Lạc mặt ngoài tuy rằng cung kính nói, nhưng trong giọng nói có chứa sự lạnh lùng không thể cự tuyệt, bởi vì không ngừng hỏi thăm, mới biết được ‘ thần y ’ có hi vọng trị khỏi cho Mị.
“Tại hạ dường như chưa từng có quan hệ với ‘ Ẩn ’, cũng chưa cùng ‘ Ẩn ’ kết thù kết oán, xin hỏi ‘ Ẩn ’ thỉnh tại hạ đến có mục đích gì?” Tóc dài màu ngân bạch, đôi mắt màu tím, ngũ quan tuấn mỹ, được xưng là ‘ thần y ’ cũng chính là sư phụ của Mị, Tử.
“Chủ tử hy vọng thần y có thể vì hắn trị liệu cho người yêu của hắn.”
“Không thể tưởng tượng được chủ nhân của ‘ Ẩn ’ nghe đồn rất lãnh khốc vô tình, cũng sẽ có ái nhân… . . . Chính là, vì sao muốn ta giúp người yêu của hắn trị liệu?” Lạnh lùng ngữ khí luôn dành cho người ngoài, Tử xuống núi mục đích là vì tìm kiếm đồ nhi âu yếm của mình, với thỉnh cầu của chủ nhân ‘ Ẩn ’ , tử cũng không muốn đáp ứng, đồng thời cũng không muốn cùng ‘ Ẩn ’ có quan hệ.
“Nếu thần y có thể giúp ái nhân của chủ nhân thanh tỉnh, ‘ Ẩn ’ có thể vì thần y tìm kiếm đồ nhi mất tích kia.”
“!” Tử đích biểu tình mặc dù lãnh đạm bình tĩnh, chính là trong lòng cũng kinh ngạc. Không thể tưởng được chủ nhân của ‘ Ẩn ’ vì người yêu lại nói ra điều kiện như vậy,sao lại nói ‘ Ẩn ’ là một tổ chức chuyên giết người không giúp người. Hơn nữa, không thể tưởng được ‘ Ẩn ’ biết mục đích của mình nên đưa ra điều kiện động tâm như thế, bởi vì có ‘ Ẩn ’ trợ giúp, vô luận là người sống hoặc là người chết, cũng có thể tìm thấy. Nhưng là, nếu như là thất bại, liền có thể bồi cả tánh mạng mình, rốt cuộc có cơ hội tìm được Mị Nhi… …
“Lời này thật sao?”
“Chỉ đợi thần y đáp ứng.”
“… Hảo. . . Ta đáp ứng…” Đối với việc một chút tin tức cũng không có thì được ‘ Ẩn ’ hỗ trợ cơ hội có thể tìm thấy Mị Nhi rất lớn, thử đánh cuộc, có thể sẽ thành công.
“Chỉ cần thần y có thể thành công, ‘ Ẩn ’ nhất định sẽ vì thần y tìm đồ nhi mất tích của ngươi.”
“Dẫn đường đi…”
“Chủ tử, thần y đã đến .”
“Mau mời!” Điệp Quân kích động nói, chờ đợi thần y nhiều ngày, đây chính là hy vọng để Mị tỉnh lại.
Tử lẳng lặng đích đi vào trong gian phòng, nhìn Điệp Quân ngồi ở bên giường, dường như muốn nói cái gì…
“Thần y, mong người làm cho hắn tỉnh lại…” Tử không thể tưởng được trước mắt chính là chủ nhân ‘ Ẩn ’ lãnh khốc vô tình, thế nhưng cũng lộ ra ngữ khí cầu xin bi thương như thế sao… Bất quá Tử tuy rằng được xưng là ‘ thần y ’, nhưng không nhất định có thể chữa bách bệnh. . .”Ta sẽ hết sức…” Tử chỉ có thể cho Điệp Quân một câu nói kia.
Tử đi đến bên giường, muốn thấy rõ người nằm trên giường, sao lại… . . .‘ Mị Nhi? ! ’ Tử trừng lớn hai mắt nhìn người trên giường… Không! Sẽ không nhận sai! Cả đời cũng sẽ không nhận sai! Người ngủ trên giường kia chính là Mị Nhi, theo như lời Điệp Quân thì ái nhân của hắn… chính là Mị Nhi!
“Hắn. . . Hắn làm sao vậy?” Tử mặt ngoài trấn định hỏi, làm cho người ta không biết nội tâm hắn vào thời khắc này kích động cỡ nào.
“Mị Nhi giống như vẫn chìm trong thống khổ… Như là bị trói buộc … Vẫn chưa tỉnh lại. . .”
“Là chuyện gì ảnh hưởng… ?” Là chuyện gì khiến Mị Nhi bị trói buộc như thế?
“Ta… . . .” Điệp Quân mất đi một mặt lãnh khốc bình thường, giống là tiểu hài tử làm sai, nói không nên lời.
Tử thấy hắn không nói, vì thế cẩn thận kiểm tra Mị Nhi một lần, lại phát hiện… …
“Ngươi. . . cường bạo hắn? !” Tử phát hiện Mị Nhi trên người có rất nhiều dấu hôn, suy nghĩ một chút nữa. . . Mị bị trói buộc , Điệp Quân không nguyện ý nói ra nguyên nhân… Mị nhi không phải bị Điệp Quân cường bạo chứ? !
“…” Điệp quân cúi đầu, như là chấp nhận.
“Nếu hắn là ái nhân của ngươi, tại sao đối đãi hắn như vậy?” Từng trận tức giận từ trên người Tử phát ra, Mị Nhi chính mình âu yếm nhưng lại bị người đối đãi như thế, sao có thể chịu được? Nếu như là ái nhân chân chính, sao lại sẽ phát sinh chuyện như vậy?
“…” Điệp Quân vẫn không nói, hết thảy sai lầm đều là khi đó không khống chế được.
“Ta sẽ chữa cho hắn… Nhưng ngươi cũng thực hiện điều kiện ngươi đáp ứng ta. . .”
“Hảo!” Vừa nghe có thể chữa cho mị, Điệp Quân dường như điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng .
“Như vậy sau khi hắn tỉnh lại, ta sẽ dẫn hắn đi!”
“Tại sao? ! Điều kiện của ngươi không phải muốn tìm đồ nhi sao?”
“Lãnh Dạ Mị… Mị Nhi… Hắn. . . Chính là đồ nhi của ta…”