CHƯƠNG 16
‘ ô. . . Ô… … Đừng bỏ lại ta… ’ Ai. . . Có ai có thể mang ta rời đi, ta đã chịu không nổi nữa… Lưu lại đều cô độc, tịch mịch, cảm giác thống khổ sắp làm ta hỏng mất, thậm chí so với tử vong càng khó chịu… Một khi đã như vậy, tại sao không cho ta chết đi, như vậy. . . thống khổ nào cũng sẽ không còn… …
‘ Mị Nhi. . . Mị Nhi… . . . ’ Ai. . . ? Ai gọi ta?
‘ Mị Nhi. . . Mau tỉnh lại… . . . ’ là thanh âm sư phụ… ?
‘ Mị Nhi. . . Mị Nhi không phải đã nói phải đợi sư phụ trở về sao? ’ Thật. . . Thật là sư phụ sao, sư phụ ở trong này sao? Sư phụ! Sư phụ! … Mang ta rời đi. . . Được không…‘ Mị Nhi. . . Đến. . . Đến với ta… . . . ’ Chuyển động trong trí nhớ đình chỉ, bốn phía một mảnh hào quang, trong lúc mơ hồ, nhìn thấy thân ảnh sư phụ. . . đang vươn hai tay đối với mình … . . .‘ Sư phụ… Không cần bỏ lại ta. . . Không cần bỏ lại ta… ’ cố gắng hướng về sư phụ chạy tới, không muốn tiếp tục ở chỗ này, không muốn một người cô đơn, không muốn tiếp tục mất đi ấm áp… . . .
“Mị Nhi? Mị Nhi?” Vì Mị Nhi trị liệu được một lúc, hiện giờ nhìn đến Mị Nhi chảy nước mắt, miệng thì thào gọi chính mình,Tử biết Mị Nhi có dấu hiệu thức tỉnh, vì thế không ngừng gọi Mị Nhi, hy vọng Mị Nhi có thể tỉnh lại.
“Sư phụ… . . .” Chậm rãi mở hai mắt, nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của sư phụ, vui vẻ muốn ôm sư phụ, cảm thụ ấm áp của sư phụ, chứng minh chính mình cũng không phải đang nằm mơ.
“Mị Nhi!” Sư phụ ngay sau đó đã ôm thật chặc ta, cảm giác chân thật cho ta biết đây không phải là giấc mơ, ta từ trong ký ức tỉnh lại.
“Sư phụ. . . Không cần bỏ lại ta… …” Gắt gao tiếp tục ôm sư phụ, ta cầu xin nói. Không ngừng chảy xuống nước mắt, đại biểu ta nhìn thấy sư phụ là vui sướng cỡ nào, cũng kể ra trong lòng thống khổ.
“Ta vĩnh viễn cũng sẽ ở bên người Mị Nhi, sẽ không bỏ lại Mị Nhi.” Tử đau lòng nói, trong lời nói có sự khẳng định.
“Thật vậy chăng… . . . ?”
“Mị Nhi không tin ta sao?”
“Không. . . Ta tin tưởng sư phụ… . . .” Vì sư phụ chưa bao giờ lừa gạt ta.
“Mị Nhi. . . Đừng gọi ta là sư phụ, gọi ta Tử được không?” Không hy vọng Mị Nhi chỉ xem mình như sư phụ, không hề hy vọng Mị gọi mình là sư phụ, hy vọng Mị Nhi gọi mình là ‘ Tử ’, bởi vì từ thời điểm Mị Nhi mất tích đã hiểu rõ tâm mình.
“Tại sao?” Tại sao không gọi sư phụ?
“Bởi vì. . . Ta hy vọng Mị Nhi gọi tên của ta…”
“Tử…” Ta thử kêu một tiếng, bởi vì trước kia đều gọi sư phụ, hiện tại sửa miệng, dường như không quá thói quen.
“Mị Nhi… . . .”
‘ Thình thịch! ’ Một tiếng vang, cửa được mở ra, nhìn người tới phía trước, trừng lớn hai mắt, đầu óc nhớ tới một màn mạc bị cường bạo, hai tay nhanh cầm lấy quần áo Tử, thân mình không tự chủ được run run. Tử như cảm giác được ta bất an, sợ hãi, tay không ngừng vỗ về ta, thậm chí đem ta giấu trong ngực hắn, dùng thân hình ngăn cản tầm mắt của Điệp Quân.
“Mị Nhi…” Mắt thấy Mị bị nam nhân khác, Điệp Quân hận không thể đem Mị đoạt lấy, nhưng nhớ tới bộ dáng Mị nhìn mình sợ hãi, cái gì hận ý, sát ý tất cả đều biến mất, chỉ có hối hận trong lòng không ngừng dũng mãnh tiến ra.
“Nếu Mị Nhi đã tỉnh lại, ta ngày mai liền mang Mị Nhi rời đi.” Tử đánh vỡkhông khí trầm tĩnh, yêu cầu Điệp Quân đáp ứng điều kiện của hắn.
“…” Nhưng Điệp Quân cũng không muốn buông tay, hơn nữa nơi này là ‘ Ẩn ’, là phạm vi thế lực của hắn, hắn muốn lưu lại người nào người đó không thể thoát, chính là lần này hắn do dự là giữ lại. . . hay thả đi… . . . ?
“Ngươi không phải muốn đổi ý chứ?” Tử lạnh lùng nhìn phía Điệp Quân.
“Hừ!” Điệp Quân không nói, chăm chú nhìn Mị trong ngực Tử một hồi, liền xoay người rời đi.
“Mị Nhi. . . Đừng sợ… Hắn đã đi rồi…” Tử bên tai ta nhẹ nhàng nói.
“Ân…” Thân thể như buông được gánh nặng ngàn cân, mềm mại ghé vào trên người Tử, làm cho Tử vây quanh chính mình. Chính là tại một giây, thần kinh lại khẩn trương lên. Nếu Tử là do Điệp Quân mời đến trị liệu ta, như vậy Tử không phải đã biết mình bị Điệp Quân cường bạo sao?
“Tử. . . Ta… . . .” Muốn nói gì, chính là lại nói không nên lời.
“Không muốn nói đừng nói, Mị Nhi như thế nào vẫn là Mị Nhi.” Tử cũng không biết Mị Nhi sau khi mất tích gặp chuyện gì, người gì, chỉ biết là lúc này Mị Nhi bị Điệp Quân cường bạo , lưng bị khắc hình xăm của Điệp Quân.
“Tử… . . .” Nước mắt lại không được khống chế mà rơi xuống, Tử nói chuyện như thông cảm, như là cứu rỗi.
“Mị Nhi. . . Vĩnh viễn đều là Mị Nhi… … …”
Tự ngày đó, Điệp Quân không nữa xuất hiện. Ta cùng Tử tuy rằng có thể ly khai thuê phòng, ở bốn phía hành tẩu, nhưng lại không có cách chạy khỏi nơi này, bởi vì bốn phía chung quy đều có người giám thị nhất cử nhất động của chúng ta.
“…” Ôm Tiểu Bạch ngồi yên ở hoa viên, lẳng lặng nhìn thời gian trôi qua.
“Đến, Mị Nhi, đừng ngẩn người, trước đem dược uống ngay đi.”
“Ân…” Từ khi Tử phát hiện thân thể của mình so với trước kia yếu đuối hơn, sẽ luôn bắt mình uống dược, nói muốn đem thân thể ta điều trị tốt hơn một chút.
“Ngô. . . đắng… …” Tuy rằng uống thành thói quen , nhưng là thuốc Đông y cay quá, vẫn là không tiếp thụ được.
“Mị Nhi, há mồm.” Hình như là mỗi ngày đều sẽ phát sinh chuyện như vậy, khi ta uống xong dược, Tử sẽ cho ta ăn đường ngọt.
“Ân… Không đắng .” Ta cười cười nói, mà Tử luôn sủng nịch nhìn ta.
“Tử. . . Chúng ta có phải vĩnh viễn đều không ly khai nơi này… ?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, ta đột nhiên hỏi.
“Không. . . Chúng ta sẽ rời đi, tựa như ta cũng có thể tìm được Mị Nhi… . . .”
“Ân! Đúng rồi. . . Bài sư huynh cùng tiểu Đông nhi thế nào? Bọn họ ra sao?”
“Ân. . . Bọn họ rất tốt, hiện tại sống nhờ nhà sư đệ ta…”
“Vậy sao… . . .” Bọn họ vẫn tốt là được rồi.
“Mị Nhi. . . Có thể nói cho ta biết… Khi đó tại sao lại… …”
“Tử. . . Quá khứ là quá khứ… …” Ta đánh gảy lời nói của Tử, bởi vì ta biết tử muốn hỏi ta khi đó tại sao lại biến mất .
“Ân…”
“Ta hiện tại không phải cùng Tử một chỗ sao?” Nhìn đến Tử ánh mắt ưu thương, thân thể không khỏi tiến lên ôm hắn, thực xin lỗi. . . Ta không thể nói ra sự thật.. …
“Đúng. . . Mị Nhi ngay tại bên cạnh ta… …”
“Lần này. . . Ta sẽ không rời Tử nữa , cho dù Tử có một ngày nào đó không cần ta, ta cũng muốn đi theo Tử… …” Tại thế giới này, người ta tin tưởng nhất, chính là Tử.