CHƯƠNG 17
“Ngô. . . Ngủ không được… …” Trằn trọc ở trên giường lăn qua lộn lại không biết bao lâu.
“Vẫn là đi ra ngoài một chút thì tốt hơn… . . .” Lẳng lặng rời giường mang giầy vào, thật cẩn thận đóng cửa lại, để tránh phát ra âm thanh đánh thức Tử đang ngủ.
“Ô. . . Lạnh… . . .” Không thể tưởng được bên ngoài lạnh như thế, chắc là sắp đến mùa đông? Xem ra trở về phòng lấy kiện áo khoác có vẻ khá hơn, nhưng. . .vẫn không tốt , nếu bị Tử phát hiện mình đi ra, hơn nữa không mặc quần áo nhiều chút, sẽ bị mắng… Quên đi, đi một hồi sẽ trở về sau, Tử hẳn là sẽ không phát hiện đâu?
Trải qua một mảnh một đêm hoang lạc dưới biển hoa thuốc phiện, đã không sợ hãi như ngày đó, ngược lại có chút ưu thương cô độc không nói nên lời. Chậm rãi đi qua biển hoa, ta dọc theo đi hành lang đi về phía trước, nhưng ta không biết phía trước là địa phương nào, chỉ cảm giác hẳn là đi về phía trước. Không biết đi bao lâu, rất xa, tới cuối đường, nhìn thấy chính là chòi nghỉ mát ngay trên hồ. Ta tò mò đến gần, phát hiện trong đình có một người đứng, lại đi gần chút mới thấy rõ ràng, phát giác nguyên lai người nọ là Điệp Quân.
“Điệp Quân. . . ?” Mặc dù là bối đối, nhưng vừa thấy tấm lưng kia, chỉ biết là Điệp Quân, bất quá, hắn đứng ở chỗ này làm cái gì?
Điệp quân vẫn đứng như vậy ở đàng kia, mà ta vẫn trộm nhìn. Bóng dáng cô độc đó làm người ta muốn tiến lên, lại sợ hãi, vì thế muốn xoay người rời đi, lại không cẩn thận đạp lên nhánh cây trên mặt đất.
“Ai? !” Lạnh lùng ngữ khí làm trái tim người ta băng giá.
“Thực xin lỗi… Ta… … …” Đi từ từ, cúi đầu giải thích, sao có thẻ nói mình nhìn lén người khác, điều này là do mình không đúng.
“Mị Nhi… ?” Điệp Quân biểu tình dường như thực kinh ngạc vì sự xuất hiện của ta.
“Ta. . . Ngủ không được… Cho nên đi ra một chút, không biết thế nào lại đi tới nơi này…”
“Vậy sao… . . .”
“Cái kia. . . Ta nên rời đi… . . .”
“Mị Nhi. . . Ngươi ghét ta sao?” Đang lúc ta chuẩn bị xoay người rời đi, Điệp Quân đột nhiên hỏi.
“Thời điểm đó. . . Ta ghét ngươi. . . Thậm chí sợ hãi ngươi… . . . Nhưng mà, hiện tại đã không còn.” Ta đối với hắn nói.
“Tại sao?”
“Sự tình đều là quá khứ, ghét một người thực vất vả, ta không muốn như vậy, nếu không nói đến sự kiện kia, Điệp Quân đối với ta thực tốt, không phải sao?” Người tốt với ta, ta ghét không được, cho dù từng bị bọn họ thương tổn.
“Mị Nhi…”
“Cho nên. . . Ta đã tha thứ Điệp Quân … . . .” Ta cười với hắn nói.
“Mị Nhi… Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi… . . .” Điệp Quân tiến lên ôm ta, càng không ngừng nói, cực kỳ giống tiểu hài tử làm sai.
“Điệp quân… . . .” Ta lần đầu tiên nhìn thấy Điệp Quân như vậy.
“Mị Nhi muốn rời đi nơi này, đúng không?”
“Ân… …” Ta không muốn vĩnh viễn ở tại chỗ này, bởi vì ta muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Ngày mai. . . Các ngươi rời đi đi… . . .”
“Điệp Quân?” Điệp Quân cho ta cùng Tử rời đi?
“Chính là. . . Ta sẽ buông tay Mị Nhi… Cho nên ta cũng sẽ cùng Mị Nhi đi… Ta mới sẽ không đem Mị Nhi tặng cho người khác… …”
“A?” Cái gì người khác?
“Vậy sao…” Sau lưng truyền đến một thanh âm khác.
“Tử? !” Thanh âm này… Chẳng lẽ… . . . Ta quay đầu vừa thấy người nọ, thật là Tử.
“Mị Nhi. . . Tại sao không mặc nhiều quần áo chút?” Dịu dàng biểu tình, nhưng là giận ngữ khí.
“Ta… Quên … … . . .” Cúi đầu, không dám chống lại hai mắt của Tử.
“Quên ?” Hai người trừng mắt ta, trăm miệng một lời nói.
“Ha… …” Ánh mắt bọn họ thực khủng bố, ta có thể giả bộ như không thấy sao… ?
“Tốt lắm, trở về phòng đi…” Tử cởi áo khoác trên người, đắp cho ta.
“Ân. . . Điệp Quân, ta trở về phòng trước.”
“Mị Nhi, sáng mai ta tới tìm ngươi.”
“Ân.”Lúc xoay người rời đi, nhìn không thấy Tử cùng Điệp Quân hai người ‘ thâm tình ’ nhìn nhau.
“Mị Nhi, nhanh ăn đi.”
“Ác…” Ngửi thấy trước mắt mùi thơm xông vào mũi, làm người ta thèm nhỏ dãi, ta chính là rất muốn khóc. . . Bởi vì đây không phải là cho ta ăn, ta chỉ được ăn cái bát cháo hoa không có mùi vị gì cả. Đương nhiên ta thực không muốn ăn, chính là hai người vẻ mặt tươi cười nhìn mình, không phải ta không thể ăn một mình mà do người hầu một bên nhìn như mê như say, bây giờ ta lại hối hận, hối hận mình ngày hôm qua tại sao không mặc nhiều chút quần áo nên khiến phát sốt lên…
“Mị Nhi, đã bảo ngươi mặc nhiều chút quần áo, xem, hiện tại nóng lên …” Tử trách cứ nói.
“Thực xin lỗi… …” Ta sao biết mình bị trúng gió một chút cũng dễ dàng ngã bệnh như vậy…
“Quên đi, mau ăn cháo hoa, sau đó uống dược đi.”
“Biết… . . .”
“Ngoan, Mị Nhi hết bệnh rồi, chúng ta liền rời đi, được không?” Một bên Điệp Quân an ủi nói.
“Thật vậy chăng?” Có phải gạt ta không. . . ?
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Tốt quá. . . Tốt quá… . . .” Vẻ mặt hưng phấn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, rốt cục việc nằm giường dưỡng bênh chỉ là quá khứ!
“Mị Nhi thật giống tiểu hài tử.” Nhìn hành động của ta , Tử sủng nịch vuốt đầu ta giống như đối đãi tiểu hài tử.
“Vậy sao?” Nếu như là ngày thường, ta định tất sẽ phản bác ‘ ta không phải tiểu hài tử! ’, bất quá ta hôm nay tâm tình thật là tốt, cho nên đối với lời của Tử, cũng vui vẻ nhận.
“A! Nơi đó có hồ nước. . . Rất được! Điệp Quân, có thể ở nơi nào dừng lại một hồi không?” Nhìn đến xa xa có hồ nước trong suốt, nhịn không được muốn cùng Tiểu Bạch đi xuống vui đùa!
“Mị Nhi thích thì ở chỗ này dừng lại một hồi đi.”
“Thật tốt quá!” Cùng Tiểu Bạch bay nhanh xuống xe ngựa, hướng về hồ nước trong suốt bên kia chạy đến.
Nhìn Mị thiên chân vô tà như thế, Tử cùng Điệp Quân hai người hiểu ý cười, bất quá khi tầm mắt của hai người tương giao, lập tức nổi hỏa.
“Ta sẽ không đưa Mị Nhi cho ngươi!”
“Vậy phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không?.”
… … … … . . .
… … …
… …
Vì tránh cho làm cho Mị nghe được, vì thế hai người ‘ tạm thời ’ đình chỉ giao chiến, lẳng lặng ngồi bên hồ nhìn Mị cùng Tiểu Bạch chơi đùa.
“Mị Nhi, mệt mỏi sao?” Thấy ta chậm rãi hướng bọn họ đi đến, Tử hỏi.
“Ân. . . Bất quá rất vui vẻ!” Bởi vì thật lâu không có nghịch nước như vậy !
“Mị Nhi vui vẻ là tốt rồi, bất quá trước tiên đem quần áo ướt đẫm thay đi.”
“Ân.” Bước nhanh trở về xe ngựa, ở trong xe ngựa đem quần áo ướt đẫm thay ra.
“Tử, Điệp Quân, ta đổi rồi.”
“Như vậy chúng ta tiếp tục khởi hành.”
“Ân!”
“Mị Nhi muốn ngủ một chút sao?” Nhìn ta yên tĩnh, Điệp Quân đột nhiên hỏi.
“Vâng… …” Ta cũng có chút ít buồn ngủ…
“Như vậy Mị Nhi ngủ một hồi đi… . . .”
“Ân… . . .”
Nhìn Mị ngủ thật say, hai người hạnh phúc cười, mà sắp tới bọn họ cũng không lường trước được người Mị Nhi sẽ gặp.