CHƯƠNG 18
“Trang chủ, tuyết rơi, cần nô tỳ giữ đóng cửa sổ không?”
“Không cần… Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, trang chủ.”
“Tuyết rơi sao…” Nam tử nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn dừng ở tuyết trắng ngoài cửa sổ, như nhớ lại cái gì đó, lạnh lùng biểu tình lại trở nên dịu dàng rồi mỉm cười.
Nam tử toàn bộ buổi tối đều nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, công tác trên tay dường như không trọng yếu, bị bỏ qua một bên. Đến khi nắng lên, ánh sáng chiếu khắp nơi, ngày mới lại bắt đầu rồi, nam tử mới tiếp tục công tác trên tay, nhưng làm không bao lâu, nam tử liền muốn thay quần áo ra ngoài, bởi vì nam tử chính là trang chủ ‘ Lãnh Dạ Trang ’.
Nam tử xuất hiện là một bí ẩn, nghe nói được người cứu, thu làm nghĩa tử, học được tuyệt đỉnh võ công, hơn nữa ý nghĩ khôn khéo, tinh thông thương nghiệp. Nam tử ở trên giang hồ sống không đến một năm đã sáng lập ‘ Lãnh Dạ Trang ’, trở thành mọi người đều biết hắn buôn bán kỳ tài, rất nhiều thương buôn phú quý muốn đem con gái của mình gả cho nam tử, nữ nhân bọn họ cũng rất muốn mình có thể gả cho nam tử, không chỉ … vì nam tử là ‘ thần tài’, mà còn vì nam tử bề ngoài tuấn mỹ khó gặp. Nhưng mà nam tử chưa bao giờ đáp ứng chuyện hôn sự, không có nguyên nhân, chỉ là cự tuyệt, cũng bởi vậy truyền ra ngoài là nam tử đang chờ đợi người yêu trở về, hoặc là nam tử thích nam nhân, không thích nữ nhân. Chính là nam tử không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, làm nữ tử đều đối với hắn vừa yêu vừa hận.
“Người tới, thay ta chuẩn bị xe ngựa.”
“Dạ, trang chủ.”
“Cơm chiều hôm nay không cần chuẩn bị.”
“Dạ, trang chủ đi thong thả.”
Nam tử ở trong xe ngựa nhìn một mảnh trắng bên ngoài, nhớ tới một chuyện.
‘ Nghe nói khi tuyết rơi, tuyết tinh linh sẽ xuất hiện, ca ca ngươi có tin không? ’
“Hi! Tuyết rơi!”
“Mị Nhi thực thích tuyết?”
“Ân! Thực thích. . . Thực thích… Bởi vì tuyết rất đẹp, thực thuần khiết… . . .” Như có thể tinh lọc nhân tâm.
“Ân…”
“Nghe nói… khi tuyết rơi, tuyết tinh linh sẽ xuất hiện, Tử cùng Điệp Quân tin không?”
“Tin… Bởi vì chúng ta đều nhìn thấy.”
“Ở nơi nào?” Tại sao ta không nhìn thấy?
“Tuyết tinh linh. . . Không phải là ở trước mắt chúng ta sao?” Tử cùng Điệp Quân đi tới, phân biệt nắm hai tay ta.
“Tại sao?” Ta sao lại là là tuyết tinh linh?
“Tuyết tinh linh có phải rất đẹp không?” Điệp Quân hỏi ta.
“Ân!” Chỉ cần là tinh linh chắc là rất đẹp.
“Như vậy. . . Tuyết tinh linh có phải thực thích tuyết?”
“Ân!” Tuyết tinh linh sao lại không thích tuyết?
“Cuối cùng. . . Thân thể tuyết tinh linh có phải cùng tuyết giống nhau lạnh như băng?” Tử hỏi ta vấn đề cuối cùng.
“Ân!” Hẳn là cùng tuyết giống nhau lạnh như băng đi? Ta nghĩ… . . .
“Cho nên nói, Mị Nhi không phải là tuyết tinh linh sao?”
“A? !” Cái gì? Bởi vì ta bộ dạng xinh đẹp, thích tuyết, thân thể lạnh như băng… thì ta là tuyết tinh linh?
“Cho dù Mị Nhi không phải tuyết tinh linh thật sự, nhưng cũng là tuyết tinh linh trong cảm nhận của chúng ta.”
“Tử. . . Điệp Quân… . . . Hi! Thích nhất các ngươi!” Cao hứng gọi tới gọi lui.
“Mị Nhi… . . .” Hai người sủng nịch cười.
“A! Ô…” Đột nhiên không cẩn thận ngã về phía sau.
“Mị Nhi!” Tử cùng Điệp Quân trước mắt muốn lôi kéo tay ta, chính là lại cản không nổi.
“Có sao không?” Đang lúc cho là mình sẽ ngã xuống trên tuyết, lại được người phía sau ôm lấy.
“Không. . . Cám ơn… . . .” Thực mất mặt…
“Cẩn thận một chút.” Bên tai truyền thanh âm nam tử, a… Tại sao thanh âm này giống ca ca như vậy? Vì thế vội vàng ngẩng đầu nhìn rõ ràng nam tử… …
“Ca ca!” Ta không có nhận sai! Là thanh âm ca ca! Hơn nữa nam tử này thật là ca ca!
“Mị… ? !” Ca ca cũng giống như thực kinh ngạc nhìn ta.
“Ân! Là ta. . . Ca ca không có quên ta chứ… . . .”
“Ta sao lại quên Mị Ni… …”
“Mị Nhi?” Một bên Tử cùng Điệp Quân trừng mắt ca ca đang ôm ta.
“Tử. . . Điệp Quân… Hắn là ca ca của ta!”
“Ca ca?”
“Ân! Ca ca thất lạc… . . .”
“Mị, cùng ta về nhà rồi nói sau.” Ca ca nói với ta.
“Ân!”
Không thể tưởng được ở trên thế giới này, ta có thể lại thấy được Mị… …
Khi đó, bởi vì mặt đất tuyết đọng quá dầy, xe ngựa chạy không được, vì thế ta xuống xe, nhưng đi không lâu, liền nhìn thấy phía trước có người sắp té ngã, thân thể phản xạ tiến lên giúp đỡ hắn. Đang lúc ta nghĩ buông tay rời đi, hắn đột nhiên kêu ta ‘ ca ca ’, ta kinh ngạc một hồi, thấy rõ bộ dạng hắn, mới phát hiện hắn chính là Mị, chính mình đệ đệ thương yêu nhất của ta. Mị như tiểu hài tử ôm ta không buông, đột nhiên, có lưỡng đạo thanh âm kêu ‘ Mị Nhi ’, thì thấy hai vị tuấn mỹ nam tử, lạnh lùng nhìn mình, Mị gọi bọn họ là ‘ Tử ’ cùng ‘ Điệp Quân ’, cũng giải thích với bọn họ ta là ca ca của hắn, sau đó, ta dẫn bọn hokj trở về ‘ Lãnh Dạ Trang’.
“Wow! Thật lớn!”
“Cẩn thận, đừng té ngã nữa.”
“Đã biết!”
“Trang chủ. . . ? Bọn họ. . . ?” Tổng quản kinh ngạc nhìn bọn người Mị.
“Hắn là đệ đệ của ta, Lãnh Dạ Mị, còn hai vị này..”
“Hắn là Tử, hắn là Điệp Quân.” Mị cắt ngang lời ta, thay ta tiếp tục nói.
“Chuẩn bị trà nóng và điểm tâm.”
“Dạ, trang chủ.”
“Ngươi là trang chủ ‘ Lãnh Dạ Trang ‘, Lãnh Dạ Hàn?”
“Dạ.”
“Không thể tưởng được ngươi là ca ca Mị Nhi… . . .”
“Các ngươi cùng Mị quan hệ gì?”
“Ca ca! Tử là sư phụ ta, cũng là ân nhân cứu mạng ta… Về phần Điệp Quân… …”
“Ta đang theo đuổi Mị Nhi.” Khiêu khích ánh mắt nhìn ta.
“Vậy sao…” Ngươi sẽ mất đi cơ hội này… …
“Tốt lắm tốt lắm! Ta muốn nghỉ ngơi , Tử cùng Điệp Quân cũng nghỉ ngơi luôn đi ! Ca ca, phòng của ta ở đâu?”
“Trang chủ mang Mị thiếu gia đến phòng của hắn, ta mang hai vị công tử đến khách phòng nghỉ ngơi.”
“Ân, Mị đi theo ta.”
“Ác! Tử, Điệp Quân, chúng ta lát gặp lại!”
“Ân.” Hai người kia trăm miệng một lời trả lời.
“Phòng của ta là bên cạnh phòng ca ca sao?” Mị cuốn chăn nằm ở trên giường.
“Ân.”
“Hắc hắc, như vậy khi ta lạnh có thể cùng ca ca ngủ chung rồi?” Mị làm nũng nói.
“Hảo…”
“Ca ca nói đó nhé… Không thể đổi ý… … …”
“Ân.”
“Ân. . . Như vậy ta ngủ… …”
Nhìn Mị ngủ, thời gian như quay về trước đây.
Ở trên phi cơ ta không nắm chặt tay Mị, làm cho Mị ly khai mình, cho nên lúc này đây, ta sẽ không tiếp tục buông tay , sẽ không làm cho Mị rời đi chính mình nữa.
‘ Nghe nói khi tuyết rơi, tuyết tinh linh sẽ xuất hiện, ca ca ngươi có tin không? ’
Tin tưởng… Bởi vì tại thời điểm tuyết rơi… Ta tìm tuyết tinh linh mình muốn bảo hộ… … …