CHƯƠNG 1
“Mị Nhi, thời tiết chuyển lạnh, đừng đợi ở chỗ này , mau trở về phòng thôi.” Một nam tử tuấn mỹ , đối nhân nhi ngồi tại hoa viên nói.
“Sư phụ, cho ta ngồi đây một chút thôi.”
“… Được rồi.” Nam tử hít một hơi, sau đó đem áo khoác trên người mình cởi ra đắp lên người nhân nhi, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
“Sư phụ, ta hiện tại cảm thấy thực hạnh phúc…” Nhìn ánh trăng nhân nhi đột nhiên giọng nói.
“Ta cũng vậy…” Nam tử dừng cước bộ, quay đầu hướng người nọ nói.
Nhân nhi nghe thấy, quay đầu cho nam tử một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, sau đó tiếp tục nhìn ánh trăng trên bầu trời. Nam tử bị dáng tươi cười ấy mê hoặc , ngơ ngác nhìn bóng dáng nhân nhi, thật lâu mới bừng tỉnh, cuối cùng nam tử đối với nhân nhi mỉm cười xoay người rời đi.
“Dạ Mị. . . Ngươi thật sự may mắn.” Nhân nhi lầm bầm lầu bầu.
Dạ Mị, ta gọi là Lãnh Dạ Mị, nhân nhi ngồi trong hoa viên chính là ta. Nhưng ta không phải người cổ đại, ta là một người trưởng thành ở thế kỷ hai mươi, chính là hiện tại đang ở cổ đại. Một người ở thế kỷ hai mươi tại sao lại xuyên qua cổ đại? Vậy phải kể từ trước khi ta xuyên qua, ta cùng ca ca đáp máy bay đi Hawaii, nhưng trên đường gặp bão, phi cơ không khống chế được, vốn tưởng rằng cuộc đời như thế chấm dứt, nhưng may mắn thần linh đối ta đặc biệt chiếu cố, đại nạn không chết, bất quá lại xuyên đến cổ đại, không biết ca ca có giống ta không, có phải cũng xuyên qua đến nơi này. Khi ta tỉnh liền ở chỗ này, nghe sư phụ nói nơi này là ở trên núi, khi ta tỉnh lại vẫn đợi ở nơi này, không rời đi, cho nên ta không biết thế giới bên ngoài là thế nào. Người cứu ta chính là sư phụ ta, là tuấn mỹ nam tử vừa rồi, nghe hắn nói nơi hắn ở cách chỗ ta được cứu không xa, khi đó ta còn mặc quần áo hiện đại.
Sư phụ ta gọi là Tử, hắn là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thật sự làm cho ta sợ hãi. Tóc dài màu ngân bạc, mê hoặc lòng người bởi đôi mắt tử sắc, ngũ quan tuấn mỹ, làn da trắng, khí chất tao nhã, rất giống tiên tử hạ phàm.
Mỗi khi ta nhắc tới điều này, sư phụ luôn trả lời ta rằng “Ngươi mới chính là tiên tử.” Ý nghĩa trong lời nói của sư phụ ta không hiểu, ta sao lại giống cái tiên tử, cầm lấy gương, bộ dáng cùng lúc trước kia giống nhau, cũng không có trở nên xinh đẹp hơn. Sư phụ hắn thực dịu dàng, hòa ái dễ gần, sau khi ta khang phục cũng không đuổi đi mà ngược đem ta lưu lại, cũng dạy ta một chút y thuật. Sư phụ nói ta thực thông minh, hắn dạy ta rất nhanh học được, cho nên hắn hỏi ta muốn bái hắn làm thầy không, ta nghĩ nếu đều không thể quay về hiện đại, hơn nữa ta ở hiện đại đều có đọc y, học may vá, vũ đạo, nấu nướng… Cho nên liền bái Tử làm thầy. Sư phụ trừ bỏ ta, còn có hai đồ nhi, là một đôi huynh đệ thực đáng yêu, ca ca tên Bài, mà đệ đệ tên Đông, tuy rằng ta so với bọn hắn lớn hơn, nhưng bởi vì ta bái sư muộn nhất, cho nên ta gọi bọn họ là sư huynh, bất quá đệ đệ Đông không thích ta gọi hắn như vậy, cho nên ta gọi hắn là tiểu Đông nhi, mà hắn thì gọi ta là Mị ca ca. Tiểu Đông nhi thực thích dán vào ta, hắn mỗi ngày đều đi theo sau ta, hiện tại ta cũng xem hắn là đệ đệ, bất quá Bài rất tương phản với hắn, giống như không quá thích ta, có thể là ta đa tâm, nhưng hắn cho ta cảm giác như thế.
Kỳ thật bái sư không đến một năm, ta đã học hết những gì sư phụ dạy, cho thời gian bình thường, đều thường đi đến tàng thư các xem sách của sư phụ. Sách nơi đó ngoại trừ liên quan y thuật, còn liên quan tới độc dược, thảo dược, chế dược…, xem xong, ta đều đi nghiên cứu một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Mặc dù có vài lần thất bại , nhưng xác xuất thành công rất cao, kết quả ta mang theo một đống lớn độc dược và thảo dược.
Hỏi ta tại sao không học võ công? Sư phụ nói thể chất của ta không thích hợp luyện võ, cho nên chỉ dạy ta một ít chiêu thức đơn giản để phòng thân, bất quá sau khi ta đau khổ cầu xin, sư phụ rốt cục dạy ta khinh công, tuy rằng tiếp thu không tính là nhanh, nhưng sư phụ nói như vậy cũng đã quá tốt rồi , bởi vì ta sử dụng để chạy trốn. Nếu ta gặp người xấu, đánh không lại có thể dùng khinh công chạy trốn, nhưng nếu người xấu kia khinh công so với ta cao hơn, ta sẽ thật nguy hiểm , bất quá ta có một đống lớn độc dược có thể sử dụng, dùng để tự cứu cũng tạm được.
Thời gian qua đi, ta quên mình ở thế giới này bao lâu rồi, nhưng ta vẫn thường nhớ đến ca ca yêu thương của ta. Phụ mẫu lúc ta còn nhỏ đã qua đời, cho nên ca ca là thân nhân duy nhất của ta, hơn nữa ca ca rất thương yêu ta, chuyện gì nghĩ đến ta trước, ta thật sự rất thích ca ca này. Bất quá, ta ở đây cũng thực sự cảm thấy hạnh phúc, bởi vì ta mỗi ngày có sư phụ cùng mọi người làm bạn, yêu thương, cho nên ta thực quý trọng, quý trọng cuộc sống bây giờ. Nếu ca ca còn sống, ta hy vọng ca ca cũng giống ta, có thể cảm nhận được hạnh phúc.
“Ca ca, ta ở chỗ này thực hạnh phúc…” Ta cười nói, cũng không lưu ý đến sư phụ vẫn đứng cách đó không xa nhìn mình.
“Mị Nhi… …”
Ta gọi là Tử, là sư phụ Mị Nhi, mà Mị Nhi, là nhân nhi ta cứu về, cũng là đồ nhi của ta. Ta vẫn cư trú trên núi này, một ngày ta đến phụ cận hái thuốc, gặp Mị Nhi té xỉu, khi đó, hắn toàn thân đều là bùn, hơn nữa quần áo hắn mặc rất kỳ quái, ta chưa bao giờ thấy qua. Đem Mị Nhi trở về, ta lập tức vì hắn thay quần áo sạch sẽ cùng bôi thuốc, kỳ thật vết thương của hắn cũng không nặng, bất quá trên người có rất nhiều chỗ trầy da. Nhìn đến trên mặt của hắn còn dính bùn, vì thế ta giúp hắn chà lau, khi thấy bộ dáng của Mị Nhi, ta dại ra một chút, bởi vì dưới lớp bùn đất kia chính là khuôn mặt tuyệt mỹ. Ta không biết, thời điểm ta dại ra, hắn đã tỉnh, hơn nữa đang nhìn ta.”Tiên tử hạ phàm sao… . . .” Đây là câu đầu tiên hắn nói sau khi tỉnh. Nghe thanh âm của hắn, ta mới bừng tỉnh, lúc này ta mới nhìn rõ bộ dáng của hắn. Đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu, đồng tử màu lam, nhưng nhìn kĩ có chút giống tử sắc, cảm giác làm lòng người mê hoặc, ngũ quan tinh xảo,da thịt tuyết trắng, tóc dài đen nhánh, nhưng đặc biệt bên trái có vài sợi màu vàng, làm cho người ta có cảm giác yêu mỵ , khi đó ta cảm thấy Mị Nhi mới là tiên tử hạ phàm chân chính, cho nên sau này hắn nói lại chuyện này, ta luôn trả lời “Ngươi mới là tiên tử.”
Mị Nhi hắn thực thông minh, ta dạy y thuật hắn rất nhanh học được, thậm chí giải thích so với ta còn rõ ràng hơn, lòng ta nghĩ nếu hắn học xong y thuật của ta, tương lai hắn thành tựu vô hạn, vì thế ta thu hắn làm đồ đệ. Sự thật như ta nghĩ, Mị Nhi không đến thời gian một năm, đã học được y thuật của ta, hơn nữa so với ta càng giỏi hơn. Vì thế hắn bình thường thường đến tàng thư các của ta đọc sách, hoặc là ở lại trong phòng nghiên cứu, mặc dù có vài lần thất bại, thậm chí xém chút đột trụi phòng ở, nhưng ta đều tùy hắn, cũng bởi vì như thế, Bài thường thường oán giận ta quá cưng chìu Mị Nhi , nhưng ta mỗi lần chỉ có thể cười thôi, có thể ta thật sự rất cưng chìu Mị Nhi , nhưng chính ta cũng không biết tại sao, ta nhịn không được muốn cưng chìu hắn.
Hôm nay sau khi ăn xong cơm chiều, Mị Nhi vẫn ngồi ở hoa viên, thẳng đến khi ta trở về phòng ngủ, hắn vẫn ngồi ở chỗ kia. Ta nói với hắn nhanh chóng trở về phòng, hắn lại nói muốn ngồi trong chốc lát, vì thế ta cởi áo khoác trên người đắp cho hắn. Khi ta chuẩn bị lẳng lặng rời đi, hắn đột nhiên nói với ta “Sư phụ, ta hiện tại cảm thấy thực hạnh phúc. . .” Vì thế ta đáp lại hắn “Ta cũng vậy. . .” Không thể tưởng được hắn quay đầu lại tặng ta một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, làm ta ngốc lăng thật lâu nhìn hắn, khi ta bừng tỉnh lại đã không biết từ khi nào cười lại với hắn, tiếp theo xoay người rời đi, kỳ thật ta vẫn đứng ở hoa viên cách đó không xa nhìn hắn, chỉ là hắn không thấy được. Kỳ thật ta biết Mị Nhi không thuộc về thế giới này, ta sợ hãi Mị Nhi có một ngày đột nhiên trở lại thế giới của hắn, cho nên ta thực hy vọng…
Hy vọng Mị Nhi vĩnh viễn ở chỗ này, hy vọng Mị Nhi vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình… … …
Nhưng mà… . . . Tại sao ta lại có loại suy nghĩ này. . . ?