Yêu Vũ Dạ Mị

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

“Mị ca ca! Mị ca ca!”

“Tiểu Đông nhi, làm sao vậy?” Nhìn vừa chạy vừa gọi ta chính là tiểu Đông nhi, ta cười hỏi.

“Ta đói bụng … . . .”

“Ha hả, tiểu Đông nhi muốn ăn cái gì?”

“Mị ca ca làm cho thủy tinh bao đi!”

“Thủy tinh bao sao? Tiểu Đông nhi muốn ăn thủy tinh bao cỡ nào?”

“Cỡ nhỏ thôi!”

“Cỡ nhỏ sao, vậy tiểu Đông nhi chờ Mị ca ca một lát, Mị ca ca sẽ đi làm cho ngươi.”

“Ân! Mị ca ca phải nhanh lên nhé!”

“Biết rồi.”

Thủy tinh bao? Ha hả, trừ bỏ thủy tinh bao, ta còn biết nhiều món điểm tâm khác nữa, khi ở khách sạn, ta cũng học được nhiều món.

Món nào ta cũng biết làm. Tại sao? Bởi vì ta tự mình học đấy. Từ nhỏ mất đi cha mẹ, ca ca thường xuyên đi làm nuôi ta

Khi còn nhỏ đã vừa học vừa làm việc, cơm chiều cũng ăn bên ngoài, đến khuya mới về nhà. Mà ta bởi vì trong nhà không ai nên cũng học nấu ăn, hơn nữa ta cảm thấy ca ca thường ăn bên ngoài, đối thân thể không tốt, cho nên ta đi học nấu nướng. Mới đầu ta biết làm rất ít món, nhưng bởi vì cuộc sống luôn phải ăn, nên ta xem nhiều sách dạy nấu ăn, ta thông minh đích nên rất nhanh liền học được, hơn nữa ca ca nói ta có thể đi làm đầu bếp, vì thế ta trở thành đầu bếp chuyên dụng của ca ca, mỗi ngày giúp ca ca nấu ăn. Đi tới cổ đại, bởi vì sư phụ cùng mọi người chỉ biết nấu vài món ăn thôi, cho nên chính mình liền thường thường trộm chạy tới phòng bếp làm chút thức ăn. Có một lần tiểu Đông nhi tham ăn vừa vặn ăn vụng thức ăn ta làm, lại đưa cho sư phụ cùng Bài ăn, kết quả. . . đương nhiên là ta trở thành  đầu bếp của bọn họ, bất quá ta cũng vui vẻ, bởi vì nhìn đến bọn họ ăn ngon, chính mình cũng vui vẻ.

“Tiểu Đông nhi, thủy tinh bao chuẩn bị xong rồi .”

“Thật tốt quá!”

“Đừng nóng vội, từ từ ăn, thủy tinh bao còn rất nóng.”

“Hô. . . Hô. . . Nóng quá, nhưng mà ăn thật ngon.”

“Tiểu Đông nhi thích ăn thì tốt rồi.” Ta cười với hắn.

“Tiểu Đông nhi ở trong này ăn, Mị ca ca đi gọi sư phụ cùng sư huynh đến ăn.”

“Ân!”

Sư phụ cùng Bài ở nơi nào? Là ở cùng nhau sao? Đi thư phòng sư phụ nhìn xem.

“Sư phụ ở đây sao?” Ta gõ cửa hỏi.

“Sư phụ?”

Không có? Chẳng lẽ là ở thư phòng sau hoa viên? Hay là đang ở chòi nghỉ mát kia? Hai nơi đều có thể.

“Cũng không ở chỗ này sao…” Đi vào hoa viên, nhìn không thấy bóng dáng sư phụ.

“Như vậy sư phụ hẳn là ở chòi nghỉ mát .” Phải nhanh chút, bằng không thủy tinh bao sẽ bị tiểu Đông nhi ăn sạch toàn bộ.

“Sư phụ, Bài sư huynh.” Sư phụ thật sự ở chòi nghỉ mát kia, nhưng lại thật kỳ quái.

“Mị Nhi? Chuyện gì?” Sư phụ quay đầu lại hỏi ta.

“Ta làm thủy tinh bao, sư phụ các ngươi muốn ăn không?”

“Ân.” Sư phụ cười nói.

“Bài nhi, chúng ta đi ăn tinh bao trước đi.”

“Dạ, sư phụ.” Bài cười trả lời sư phụ, nhưng mắt lại trừng ta.

“Mị Nhi, chúng ta đi thôi.”

“Dạ…”

Vừa rồi Bài cười trả lời sư phụ, nhưng lại trừng mắt ta? Một khắc kia thật sự làm ta giật cả mình, tuy rằng biết Bài không thích ta, nhưng, ta có làm gì sai sao? Ta chỉ là hỏi bọn họ có muốn ăn thủy tinh bao không… Nghĩ nghĩ, cũng đã cùng sư phụ bọn họ trở lại.

Đại sảnh.

“Tiểu Đông nhi, còn thủy tinh bao không?” Trở lại đại sảnh, nhìn đến tiểu Đông nhi vẫn đang ăn, lo lắng thủy tinh bao một cái cũng không còn .

“Ân!” Tiểu Đông nhi vừa ăn vừa nói.

“Đông nhi ngươi sắp đem thủy tin bao ăn hết rồi” Sư phụ cười nói.

“Bởi vì ăn thật ngon! Sư phụ cùng Bài ca ca cũng nhanh ăn đi.”

“Được rồi, Đông nhi ngươi đừng ăn nữa, sư phụ có chuyện muốn nói với các ngươi.”

“Sư phụ có chuyện gì?”

“Sư phụ ngày mai có việc muốn xuống núi, có thể mấy ngày nữa mới trở về, cho nên các ngươi cứ an phận ở chỗ này, không cho một mình xuống núi.”

“Đã biết, sư phụ.”

“Mị Nhi, tuy rằng Bài nhi là sư huynh của ngươi, nhưng bọn họ nhỏ hơn ngươi, cho nên ngươi phải chiếu cố bọn họ thật tốt.”

“Sư phụ!” Bài nghe sư phụ nói như vậy, bất mãn kêu to.

“Bài nhi, nghe lời!”

“Dạ. . . Sư phụ.” Sau đó Bài oán hận trừng mắt ta, ai… Bài không thích ta… . . . Không, phải nói là thực chán ghét

Ta, đến tột cùng… làm sai chỗ nào?

“Mị Nhi! Mị Nhi!”

“A? Ác! Dạ! Chuyện gì?”

“Mị Nhi, tại sao lại ngẩn người?”

“Không. . . Không có việc gì.” Ai. . . Ta lại suy nghĩ đến ngẩn người… . . .

“Đúng rồi, Mị Nhi có muốn cái gì không? Sư phụ xuống dưới chân núi mua cho ngươi.” Nhìn đến Mị như thế, Tử nhịn không được muốn cưng chìu hắn, muốn hắn vui vẻ cười, không phải bộ dạng ngơ ngác không sinh khí.

“A? Sư phụ, có thật không?” Sư phụ mua đồ cho ta? Thật vậy chăng?

“Ân, Mị Nhi muốn cái gì không?” Cho Mị đáp án khẳng định, Tử lại một lần nữa nói.

“Có! Có! Ta muốn bột mì, búp bê bố ngẫu, mặt nạ hát bội, bội sức, kẹo hồ lô, còn có vài cuộn chỉ cùng vải vóc!” Ta hưng phấn nói.

“Mị Nhi, ngươi muốn cuộn chỉ cùng vải vóc làm cái gì?” Đối với Mị yêu cầu nhiều đồ vật như vậy, Tử không có một tia bất mãn, ngược lại cười, hỏi Mị tại sao muốncuộn chỉ cùng vải vóc.

“Bởi vì phải làm quần áo mới!”

“Mị Nhi biết may vá?”

“Ân!”

“Như vậy Mị Nhi muốn vải màu gì?”

“Ngô… Không biết, sư phụ thích màu gì?”

“Tại sao hỏi như vậy?”

“Bởi vì ta làm quần áo mới cho sư phụ!”

“A? ! Mị ca ca, ta cũng muốn quần áo mới!” Tiểu Đông nhi nghe được có quần áo mới, cũng muốn một cái.

“Ha hả! Hảo, ta cũng làm quần áo mới cho tiểu Đông nhi.”

Tử mỉm cười nhìn tiểu Đông nhi cùng Mị hai người, lúc Mị nói làm quần áo mới cho hắn, trong lòng tràn đầy đích hạnh phúc, lại không lưu ý Bài ngồi một bên oán hận trừng mắt Mị, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ cùng sát ý.

‘ Lãnh Dạ Mị… Ta muốn ngươi biến mất trong thế giới này ! ’

—————————————————————————————————————

Yêu vũ Dạ Mị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.