CHƯƠNG 22
“Ô. . . Ta muốn đi ra ngoài ngoạn… Ta không muốn ở trên giường!”
“Mị chủ tử… Đừng tức giận , nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Di nhi. . . Ta thực đáng thương… …” Mỗi ngày ta đều ở trên giường…
“Vâng, bất quá điều này cũng chứng minh trang chủ bọn họ rất thương yêu Mị chủ tử!”
““ỪA… . . .” Thực ‘ đau ’. . . Thực ‘ đau ’… …
“Mị chủ tử, đừng như vậy… . . . Trang chủ bọn họ đối Mị chủ tử thật sự tốt lắm!”
“Ta cũng biết… Chỉ là… …”
“Chỉ là cái gì?”
“A! Trang chủ!” Di Nhi không cần sợ hãi như vậy chứ?
“Mị thân mến của ta. . . Chỉ là cái gì?” Hàn đi tới đem ta ôm vào trong lòng ngực.
“Chỉ là. . . Ta không muốn mỗi ngày đều bị các ngươi yêu thương nằm trên giường mãi!”
“Chúng ta về sau sẽ tiết chế chút… Mấy ngày nay Mị liền hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Hàn các ngươi là muốn đi ra ngoài sao? Khi nào thì đi?”
“Ngày mai… Cho nên Mị ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về, sau đó chúng ta mang Mị đi chơi, được không?”
“Hàn. . . Có thật không! ?” Ta thật sự có thể đi ra ngoài ngoạn?
“Mị không phải rất muốn đi ngoạn sao?”
“Ừ!”
“Vậy được , đừng một mình rời đi, biết không?”
“Vâng! Bất quá các ngươi phải nhanh trở về chút!”
“Đã biết. . . Nếu mấy ngày nay ta không ở hay chúng ta hiện tại liền… . . .” Hàn còn chưa nói xong liền cúi đầu hôn ta.
Vì thế, ta cứ như vậy bị Hàn lừa gạt đến trên giường làm ‘ vận động ’… . . . Hơn nữa làm giữa chừng, Tử cùng Điệp Quân cũng tiến vào, đến ta khi…tỉnh lại, bọn họ đã muốn ly khai… . . .
“Di nhi, Hàn bọn họ đâu?”
“Mị chủ tử, trang chủ bọn họ sáng sớm liền rời đi .”
“Ân… . . .” Hàn các ngươi phải nhanh trở về nhé… . . .
“Mị chủ tử muốn đứng lên sao?”
“Không được. . . Ta còn muốn ngủ thêm một lát… . . .” Tuy rằng ngủ thật lâu, nhưng vẫn mệt chết đi…
“Như vậy Mị chủ tử hảo hảo nghỉ ngơi đi, Di nhi cáo lui trước.”
Kỳ thật không biết mình ngủ bao lâu, có thể là cả ngày đi? Bởi vì khi…tỉnh lại ánh mặt trời chiếu cực sáng, hơn nữa chỉ biết là mình là bị thanh âm ồn ào làm tỉnh, là chuyện gì xảy ra sao? Hàn bọn họ hiện tại cũng không ở đây… Xem ra, ta hẳn là ra đi xem.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhanh chóng mặc xong quần áo, bước nhanh đến đại sảnh, chỉ thấy tổng quản thúc thúc hướng khách nhân giải thích cái gì đó.
“Mị thiếu gia. . . Vị công tử này… . . .”
“Mị Nhi!” Tổng quản thúc thúc còn chưa nói xong, liền nghe được một đạo thanh âm quen thuộc.
“Nguyệt… . . . ? Còn có Ngọc Lưu Ly?” Vừa rồi tổng quản thúc thúc che lấp bọn họ, hiện tại mới nhìn rõ…
“Mị Nhi!” Nguyệt gắt gao ôm ta.
“Nguyệt. . . Nguyệt tại sao lại ở chỗ này?” Ta kinh ngạc hỏi.
“Mị Nhi. . . Ta rốt cục tìm được ngươi … . . .”
“Nguyệt vẫn tìm ta… ?”
“Tự ngày đó thất lạc với ngươi, chúng ta tìm rất nhiều chỗ, thẳng đến mới đây.. nghe được Mị ở chỗ này… …”
Ngọc Lưu Ly ánh mắt hồng hồng…
“Thực xin lỗi… . . .” Nguyên lai Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly. . . Vẫn tìm ta… …
“Mị Nhi không có việc gì là tốt rồi… . . . Bất quá, Mị Nhi tại sao lại ở chỗ này?”
“Bởi vì trang chủ nơi này. . . Lãnh Dạ Hàn, là ca ca của ta.”
“Lãnh Dạ Hàn. . . Là ca ca Mị Nhi?”
“Ân, là thật!” Nguyệt dường như không quá tin tưởng.
“Mị thiếu gia. . . Cái kia… . . .” Một bên tổng quản thúc thúc đột nhiên kêu lên, xem bọn hắn, hẳn phải là đầu óc đầy nghi vấn đi!
“Tổng quản thúc thúc, ta tối nay sẽ giải thích với ngươi, bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi yên tâm đi!”
“Dạ. . . Mị thiếu gia.” Bất quá ta cũng không biết nguyên lai tổng quản thúc thúc lo lắng chính là Nguyệt là có cảm tình ‘ đặc biệt ’ với ta.
“Nguyệt, Ngọc Lưu Ly, theo ta vào phòng đi!” Ta cười dắt tay bọn họ.
“Ân!”
“Mị. . . Phòng của ngươi rất được nha!” Ngọc Lưu Ly tán thưởng không thôi.
“Hi! Là chính ta bố trí đó, Nguyệt, đẹp không?”
“Mị Nhi làm cái gì đều đẹp.” Nguyệt sủng nịch nói.
“Tốt lắm, nói chính sự đi, sau khi chúng ta thất lạc Mị gặp chuyện gì?”
“A. . . Không có gì. . . Không có gì…” Ta cười khổ.
“Không có gì! ? Ta mới không tin! Ngươi đến tột cùng gặp chuyện gì!” Ngọc Lưu Ly thực hung ác…
“Mị Nhi. . . Có phải xảy ra chuyện gì không?” Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhìn ta.
“Ta… Ta và các ngươi thất lạc, sau đó bị người bán được đến ‘ Túy Mộng Lâu ’… Sau đó… A… Gặp gỡ Điệp Quân cùng sư phụ… chúng ta liền chung quanh du lịch… Cuối cùng liền ở trong này gặp ca ca, cuối cùng ở lại ‘ Lãnh Dạ Trang ’… . . .” Ta cũng không biết nên nói như thế nào… Bởi vì có một số việc. . . Căn bản nói không nên lời, bởi vì quan hệ của ta cùng Hàn bọn họ… Hơn nữa thân phận Điệp Quân đích thực đặc biệt. . . Chỉ có Tử cùng ta biết, ngay cả Hàn cũng không biết, sao có thể cùng bọn họ nói?
“Mị Nhi… Ngươi che giấu cái gì?” Nguyệt nghiêm túc hỏi han.
“Kỳ thật. . . Thật sự không có gì… . . .” Ô. . . Đừng hỏi ta không được sao?
“Mị Nhi. . . Ngoan. . . Nói cho ta nghe được không? Mị Nhi ở ‘Túy Mộng Lâu ’ gặp chuyện gì? Ta cùng Ngọc Lưu Ly từng đến ‘ Túy Mộng Lâu ’ tìm ngươi, nhưng lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ lại nói chưa từng thấy ngươi… …”
“Cái gì… ?” Điệp Quân không có nói với ta chuyện này… . . .
“Mị Nhi! Đến tột cùng chuyện gì xảy ra! ?”
“Ta… Cũng không biết, Điệp Quân không có nói với ta… Ta căn bản không biết các ngươi ở ‘ Túy Mộng Lâu ’… …”
“Điệp Quân? Là lão bản ‘ Túy Mộng Lâu ’ ?”
“… . . .” Ta không nói, giờ phút này đầu óc ta thực hỗn loạn, nếu Nguyệt nói đúng sự thực, như vậy Điệp Quân che giấu ta ở ‘ Túy Mộng Lâu ’ không cho Nguyệt tìm thấy ta.
“Mị Nhi! Hắn đối với ngươi làm cái gì?”
“Không có… …”
“Dạ hắn chạm qua ngươi sao! ?”
“… … . . .”
“Mị Nhi. . . Thực xin lỗi… . . .” Nguyệt gắt gao ôm ta, giống như thiên hạ trong nháy mắt biến mất chỉ còn có ta.
“Nguyệt. . . chuyện không liên quan đến ngươi… . . .” Có thể lại gặp Nguyệt cùng Ngọc Lưu Ly, cũng đã thực thỏa mãn .
“A? Ngọc Lưu Ly đâu… . . . ?” Hiện tại mới phát hiện, Ngọc Lưu Ly không biết đi nơi nào, cửa phòng cũng gắt gao đóng lại.
“Ngọc Lưu Ly có thể vừa mới. . . Lén lút ly khai…”
“Ân… . . .”
“Mị Nhi. . . Ngươi ở trong này vui vẻ sao?” Nguyệt nắm tay ta ngồi vào bên giường.
“Ân, rất vui vẻ!”
“Vậy sao… Mị Nhi. . . Ngươi… cổ của ngươi! ?”
“Cái. . . Cái gì? A!” Nguyệt đột nhiên đem ta đẩy ngã xuống giường, cũng vạch quần áo phía trên của ta… …
“Là hôn ngân… Là ai làm! ?” Nguyệt phẫn nộ nói.
“Này… … . . .”
“Mị Nhi! Là ai làm? Ca ca của ngươi? Sư phụ của ngươi? hay Điệp Quân kia? Hay là những người khác! ?”
“Nguyệt. . . Ta… …” Muốn ta giải thích như thế nào đây?
“Mị Nhi! Trả lời ta!”
“Ba người. . . Ba người cũng có… …” Ta nhắm mắt lại, trốn tránh ánh mắt Nguyệt.
“Vậy sao… . . . Như vậy, cũng cho ta nếm thử chút Mị Nhi hương vị đi… …”
“Nguyệt. . . Ngô… …” Nguyệt hút môi đỏ mọng của Mị, đầu lưỡi ôm lấy cái lưỡi vẫn đang né tránh.
“Ô… … Ngô… . . .” Mị sắc mặt dần dần ửng hồng, Nguyệt không ngừng hôn sâu làm cho thắt lưng hắn đều mềm nhũn xuống, vốn muốn đẩy hai tay của hắn, lúc này nhưng lại biến thành nắm chặt vạt áo của hắn.
“Mị Nhi. . . Thoải mái sao?” Nguyệt tà cười nhìn Mị bị hôn tê dại vô lực ngã vào trong ***g ngực mình.
“Nguyệt. . . Buông…” Mị thở phì phò, hai tay không ngừng nghĩ muốn đẩy Nguyệt trên người mình.
Nhưng nguyệt không để ý tới Mị quát to, ngược lại đem hai tay Mị áp trên giường, rất nhanh cởi bỏ quần áo Mị, tay vuốt ve da thịt trắng nõn của Mị.
“Nguyệt… Buông tay. . . A!” Mị tóc dài theo động tác vặn vẹo mà rối tung ở trước ngực, hồn nhiên không biết chính mình bộ dáng có bao nhiêu dụ nhân.
Nguyệt cúi đầu hôn môi đỏ mọng của mị, tay trái vuốt ve anh hồng trước ngực Mị, chậm rãi nhu ấn, vừa lòng nhìn nó vì sự âu yếm của mình mà cứng rắn lên.
“Ngô. . . Ân… Ngô a…” Tê dại cảm giác một trận một trận truyền đến, Mị vốn định muốn nói lại biến thành rên rỉ.
Nguyệt vươn đầu lưỡi liếm vành tai Mị, vừa lòng đích nhìn người bị hắn quản chế mà run lên một cái. Tay hắn theo ngực dời xuống, nhẹ nhàng lướt qua bụng, bò lên dục vọng Mị, thuần thục bộ lộng cao thấp.
“Ngô ân… Ngô ngô…” Dục vọng Mị bị Nguyệt đích âu yếm mà đứng thẳng, mãnh liệt khoái cảm đánh tan không ít ý thức chống cự,Mị bị hôn có chút mờ mịt vô ý thức càng gần sát Nguyệt, Nguyệt nhanh chơi đùa dục vọng Mị, làm cho Mị không khỏi khó nhịn mà vặn vẹo phần eo, toàn thân da thịt cũng dần dần bị *** nhuộm thành phấn hồng.
“Ô a…” Mị rốt cục nhịn không được mà phóng ra, màu trắng chất lỏng dính vào ngón tay Nguyệt. Mới vừa được giải phóng, Mị sắc mặt ửng hồng thở phì phò, lông mi màu đen còn dính nước mắt ẩm ướt.
“Mị Nhi… …” Nguyệt kêu lên, một bên lấy tay vói vào tiểu huyệt Mị.
“A a… Ô… A!” Ngón tay Nguyệt đảo qua cơ thể mẫn cảm của Mị, làm cho hắn rên rỉ kịch liệt hơn. Nguyệt trong lúc Mị không kịp kháng nghị mà tái thân nhập một ngón tay.
“Mị Nhi… . . . Muốn sao?” Nguyệt cắn vành tai Mị, thở ra nhiệt khí làm cho Mị thêm mẫn cảm chấn kinh một chút.
“Ô… …” Mị mơ mơ màng màng gật gật đầu, nhìn đến Mị phản ứng Nguyệt rất nhanh đem dục vọng của mình thẳng tiến tiểu huyệt Mị, thình lình xảy ra đau đớn làm cho đôi mi thanh tú của Mị đều rối rắm cùng một chỗ.
“A. . . Đau…” Hai tay Mị trên lưng Nguyệt lưu lại trảo ngân đỏ thẩm.
“Ngô ân…” Động tác đột nhiên xâm nhập làm cho Mị theo phản xạ ôm cổ Nguyệt. .
“Ngô ngô. . . A. . . Ân…” Nguyệt kịch liệt động tác chỉ có thể làm cho Mị phun ra thở dốc.
“Ngô a. . . Ô… A a…” Bỗng nhiên bị chạm vào điểm mẫn cảm toàn thân kịch liệt đích run rẩy giật mình, khoái cảm khiến phần eo càng không ngừng vặn vẹo, da thịt tuyết trắng mỏng manh tràn đầy mồ hôi, trên người nhiễm thượng *** mà phấn hồng, càng tăng thêm mỹ nhân phong vận.
s
“Mị Nhi… Ngươi rất đẹp… . . .” Nguyệt ở trên người Mị lưu lại dấu hôn thuộc về mình, nhìn Mị yêu mỵ biểu tình, không ngừng ca ngợi .
T
“Ngô… Ô a. . . Không cần… A a…”Tiếng vang từ chỗ kết hợp làm cho người ta cảm thấy thẹn.
Nhận thấy từng cơn lũ khoái cảm, tiếng rên rỉ càng ngày càng cao, ở dưới ánh trăng khi sát nhập đến điểm sâu nhất, Mị lại phát tiết ra. Mà Mị lúc đạt tới cao trào tiểu huyệt đồng thời co rút nhanh, Nguyệt trong cơ thể Mị cũng nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, một trận nhiệt lưu rót vào tiểu huyệt Mị.
Mị nghĩ đến Nguyệt sẽ buông tha mình, không ngờ dục vọng Nguyệt đích lại ở trong cơ thể của mình… …
“Nguyệt… . . . Không cần!”
“Ô a! Ân… … …”
“Nguyệt! Mau dừng tay!”
Hiện tại Ngọc Lưu Ly mới chạy về nghe được tiếng kêu của Mị, không ngừng mà đánh vào cửa phòng, nhưng mà cửa phòng lại bị đóng, Ngọc Lưu Ly chỉ đành bảo Nguyệt dừng tay, chính là nguyệt không nghe Ngọc Lưu Ly nói, bởi vì hắn đã muốn phẫn nộ cái gì cũng không nghe được. Những người khác có thể từ cửa sổ đi vào, nhưng mọi người đều sợ hãi,trong lúc Mị đang mơ hồ bọn họ phái người tìm Hàn bọn họ quay về
Mà ở trong khoảng thời gian này. . . Nguyệt không biết đã muốn Mị bao nhiêu lần…
“Trang. . . Trang chủ…”
“Mị ở nơi nào! ?” Vừa nghe đến Mị xảy ra chuyện, Hàn bọn họ chỉ dùng một ngày thời gian liền chạy trở về.
“Mị thiếu gia. . . Ở trong phòng của mình… . . .”
“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Đoàn người vừa đi vừa hỏi.
“Trước hai ngày. . . Tức là trang chủ sau khi rời đi một ngày, bằng hữu Mị thiếu gia Nguyệt công tử cùng Ngọc Lưu Ly tiểu thư tìm đến hắn, mị thiếu gia dẫn theo bọn họ vào phòng… Nhưng mà làm Ngọc Lưu Ly tiểu thư ra khỏi phòng không lâu, nghe được tiếng kêu Mị thiếu gia, vì thế trở về nhìn xem phát sinh chuyện gì . . Nhưng mà… …”
“Nhưng mà cái gì?”
“Ô. . . Nguyệt… . . . Không. . . Không cần… . . . A… . . .” Nghe được trong phòng truyền ra thanh âm, Hàn bọn họ biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì. Nhìn nhìn lại ngoài phòng, Ngọc Lưu Ly khóc đến ngồi bệt dưới đất, bộ dáng làm người ta đau lòng.
“Đem nàng về phòng, để cho Di nhi trước chiếu cố nàng, mà những người khác lui ra!”
“Dạ. . . Trang chủ…”
‘ Thình thịch! ’ một tiếng… Sau khi những người khác rời đi, hàn bọn họ liền đem cửa phòng đá văng ra.
“Phỉ nguyệt! Mau thả Mị Nhi!” Mới rồi Điệp Quân nghe đến ‘ Nguyệt ’ công tử, cũng đã đoán được hắn là Phỉ Nguyệt.
“Ô. . . Điệp quân… …” Mị trong lòng Nguyệt dùng thanh âm khàn khàn kêu.
“Mị Nhi!” Ba người nhìn đến Mị trần trụi trong lòng Nguyệt, đôi môi bị hôn đến đỏ tươi, toàn thân đều che kín dấu hôn, hơn nữa hai người còn đang trong tư thế mập hợp.
“Phỉ nguyệt! Mau thả Mị Nhi! Mị Nhi đã chịu không nổi!”
“Ta không biết ngươi là ai. . . Nhưng xem ra… Chúng ta hẳn là có chuyện tất yêu phải nói…” Hàn chịu đựng lửa giận nói.
“Ô… . . .” Nguyệt sau khi nghe, rời khỏi cơ thể Mị, Mị mệt đến mê man.
“Ta giúp Mị Nhi rửa sạch, các ngươi rời đi trước đi…” Tử dịu dàng ôm lấy Mị đang mê.
Nguyệt nhìn nhìn Mị trong lòng Tử liếc mắt một cái, liền mặc vào quần áo, đi theo Hàn hai người bọn họ rời đi… …