CHƯƠNG 30 (H)
“Lạc Mai… Cám ơn.” Muốn Lạc Mai cùng ta từ tẩm cung đến hoa viên, thật à ngượng ngùng…
“Hi, xem ra Hoàng Thượng ngày hôm qua thực ‘ sủng ái ’ Mị.”
“Kia. . . Kia… Cái kia, chẳng qua là không cẩn thận say rượu loạn tính… …”
“Tuy nói là say rượu loạn tính, nhưng không thể phủ nhận. . . Mị cùng Hoàng Thượng thật sự là đã xảy ra quan hệ.”
“Ta cũng biết…”
“Cho nên. . . Lạc Mai nghĩ, Hoàng Thượng lập Mị làm hoàng hậu sẽ không lâu nữa.”
“Ô… Ta không nghĩ như vậy… . . .” Tuy rằng cùng Dạ đã xảy ra quan hệ, trong lòng cũng có một chút chút thích Dạ, nhưng cũng không có nghĩa là ta nghĩ gả cho Dạ!
“Mị vẫn nên đối mặt với sự thật đi.”
“Ta chỉ muốn làm đà điểu thôi.” Ta biển mếu máo nói.
“Mị. . . Sao có thể… . . .”
“Lạc Mai! Đừng nói nữa, chúng ta đánh đàn đi!” Đánh gảy lời nói của Lạc Mai, ta nói sang chuyện khác nói.
“Ai… Mị chính là như vậy.” Lạc Mai thở dài, bất đắc dĩ theo ta đánh đàn.
Nghe tiếng đàn duyên dáng như vậy, trong lòng tự nhiên bình tĩnh trở lại, quả nhiên. . . Âm nhạc là có thể trấn an lòng người… . . . Bất quá, nếu không có người này xuất hiện, ta nghĩ sẽ rất tốt.
“Thật là trùng hợp, không thể tưởng được ở chỗ này có thể gặp được Mị nương nương.”
“Ta cũng không nghĩ ở chỗ này gặp được Diễm đế… . . .” Tại sao hắn lại xuất hiện trong này?
“Ta có thể ngồi xuống không?”
“Đương nhiên có thể.” Ta có thể nói không sao?
“Mị nương nương, Lạc Mai không quấy rầy Mị nương nương cùng Diễm đế, Lạc Mai cáo lui trước.” Lạc Mai nhìn Diễm đế hậu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình phục lại.
“Ân.” Lạc Mai sau khi rời đi, hoa viên chỉ còn ta cùng Diễm đế hai người.
“Nương nương tiếng đàn vừa rồi thật hay, ta có may mắn nghe một lần nữa không?”
“Diễm đế quá khen, như vậy ta liền bêu xấu vậy.”
Nghe nói theo tiếng đàn có thể biết tâm tình người đánh, không biết. . . Diễm đế lại có thể từ tiếng đàn mà biết tâm tình ta không? Ta thực muốn hắn mau rời đi chút… . . .
“Nương nương tinh thông cầm kỹ như thế, không biết có phải từ nhỏ đã học tập?”
“Ân.” Tại sao nghe xong còn chưa đi?
“Đêm đế có thể nghe nương nương đàn,thật sự là làm người ta hâm mộ… . . .” Diễm đế dắt tay ta nói.
“Trên đời còn có người so với ta tốt hơn, không có gì đáng để người ta hâm mộ… Còn có, thỉnh Diễm đế tự trọng.” Ta nghĩ đem tay rút về, thế nhưng Diễm đế lại nắm chặt không tha.
“Nương nương có bao giờ nghĩ tới… Rời khỏi Dạ đế chưa?”
“Cái gì! ?” Diễm đế muốn nói cái gì?
“Nương nương ó bao giờ nghĩ tới rời khỏi Dạ đế, làm hoàng hậu của ta?” Diễm đế đem ta kéo đến bắp đùi hắn, ôm vào trong ngực.
“Diễm đế đừng nói đùa, thỉnh buông!”
“Nói đùa? Ta sao lại nói đùa? Ta chính là rất muốn nương nương làm hoàng hậu của ta.”
“Thực xin lỗi, ta không có hứng thú đó, hơn nữa ta gả cho Dạ, cũng tuyệt không gả cho ngươi!”
“Dạ đế có cái gì tốt? Hắn cho ngươi cái gì ta cũng có thể cho, hơn nữa. . . Ta so với hắn sẽ càng sủng ái ngươi hơn… . . .” Diễm đế nhẹ nhàng cắn vành tai của ta.
“Ngươi!” Ta trừng mắt Diễm đế, giãy dụa động tác so với vừa rồi càng kịch liệt.
“Ta sao? Không bằng nương nương liền ở trong này làm chút gì đó, xem ta cùng Dạ đế ai có thể thỏa mãn nương nương?” Diễm đế một tay gắt gao ôm thắt lưng ta, làm cho ta ngồi vào cố định trên đùi hắn, tay kia chậm rãi vạch trần quần áo của ta.
“Đừng đụng ta!”
“A. . . Đúng rồi, nương nương không nên kêu lớn, bởi vì nơi này không người đâu, hơn nữa Dạ đế cũng đang vội…”
“Diễm đế! Ngươi là tiểu nhân đê tiện!”
“Cám ơn khích lệ, nhưng mà. . . Ta đê tiện… Đều là vì nương nương ngươi. Nương nương trên người. . . Rất nhanh sẽ có ấn ký thuộc về ta, thật sự là làm người ta chờ mong… . . .”
“Đừng vọng tưởng!” Tuy rằng nói như thế, nhưng quần áo đã bị cởi đến cánh tay, nếu không có người đến, ta thật sự sẽ bị Diễm đế… . . .
“Vọng tưởng làm gì… Nương nương còn không rõ ràng sao?” Diễm đế cúi đầu khẳng cắn cảnh bộ của ta.
“Ô… Buông ra… …”
“Ngô. . . Ân a…”
“Nương nương. . . Thật đúng là mẫn cảm… . . .”
“Không cần… Buông!” Cảm giác được bàn tay Diễm đế hướng hạ thân của ta, ta cuống quít kêu lên.
“Ngô a… Ô. . . Không… . . .”
“Nương nương như vậy thật đẹp làm cho người ta không thể ly khai tầm mắt, luyến tiếc buông ra… . . .”
“Đừng. . . ngừng lại… . . . A!” Trong sự âu yếm của Diễm đế, ta ở trong tay hắn phát tiết đi ra.
“Ô… Không! Không cần!” Diễm đế đem ngón tay dính đầy bạch dịch vói vào phía sau của ta.
“Yên tâm, ta sẽ thực dịu dàng… . . .” Diễm đế thanh âm ôn nhu giờ phút này với ta mà nói giống như ma quỷ vậy.
“Ngô. . . Không… Ha a… Ô… …” Ngón tay ở sau làm người ta cảm giác tê dại và thẹn thùng
Lại không ngừng nảy lên trong lòng, lệ. . . Giống như vũ bão chảy xuống.
“Ngoan, đừng khóc… Nương nương khóc làm ta không đợi kịp giữ lấy nương nương… . . .” Diễm đế cởi bỏ đích quần chính mình, lộ ra dục vọng đứng thẳng.
“Không! Không cần… Cầu ngươi… …”
“Mị Nhi!” Đang lúc Diễm đế nghĩ muốn tiến vào ta, Dạ đúng lúc xuất hiện, đem ta từ trên người Diễm đế ôm đi, cùng lúc lấy áo khoát bao lấy ta.
“Ô. . . Dạ… …” Nhìn đến Dạ đích xuất hiện, lệ không ngừng chảy xuống.
“Mị Nhi, không có việc gì nữa… . . .”
“A… mỹ thực sắp tới tay thế nhưng bay đi , thật sự là đáng tiếc… …” Diễm đế một bên sửa sang lại y phục của mình.
“Diễm đế, ngươi lập tức rời khỏi Yên quốc!” Dạ phẫn nộ trừng mắt Diễm đế.
“Xem ra, đành phải chờ cơ hội tiếp theo… Đúng rồi! Dạ đế… . . . Hắn sẽ là của ta!”